Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược - Chương 3
9
Hoàng đế đã rời tra phụ thì cung kính cúi đầu theo để sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho vị hoàng thượng
Thúy Nhi đã tắt thở thi thể đặt ngay giữa sân viện bên ngoài
Người rời khỏi nương liền như thể cả rút cạn khí lực sắc mặt trắng bệch còn chút máu
“Ta… đã hại chết một mạng ”
Nương khẽ khàng nàng vốn là lương thiện
Dù biết Thúy Nhi kiếp là kẻ tiếp tay đẩy nàng chỗ chết nhưng lúc chứng kiến một sinh mạng lìa đời ngay mắt nàng vẫn khỏi bất nhẫn
“ nàng dám động thủ với con … thể ”
Một câu phía của nương khiến phần bất ngờ
“Tĩnh Tĩnh đôi lời nương với con chỉ sợ con sẽ nghĩ nương điên ”
Nàng nâng mặt lên nước mắt như hạt châu đứt chỉ mà tuôn rơi
Ta vốn ghét nhất kiểu như thế – yếu đuối ủy mị cứ như làm từ nước mãi thôi
Nếu vì một trăm triệu nếu vì nàng đối xử với quá …
Ta tuyệt đối đã chẳng giúp nàng làm gì
“Nương… kiếp chết bây giờ là sống một lần nữa”
“Kiếp con chết trong lòng nương nhỏ xíu chẳng còn thở cũng chẳng còn nhiệt độ…”
“Nương nợ con một lời xin thấy Thúy Nhi giơ tay đánh con nương mới bỗng hiểu – xin thì ích gì chứ Như con khiến những kẻ dám ức hiếp con… chết hết Chết sạch mới ”
Nàng vốn mềm yếu từ nhỏ đến lớn đến một con kiến cũng dám giẫm
Kiếp chịu đủ oan khuất tận mắt con chết trong vòng tay mà vẫn nghĩ đến phản kháng
kiếp lẽ là vì ảnh hưởng đến nàng rốt cuộc nàng cũng đã thấu cuộc đời
Người hiền thì khi dễ ngựa lành thì cưỡi
Hệ thống đạo đức mà nàng từng tin tưởng giờ đã sụp đổ trong đống tro tàn chỉ còn tình mẫu tử là chống đỡ cho nàng từng bước từng bước mà tiếp
Bỗng dưng thấy sống mũi cay cay Má nó phiền chết Ta ghét nhất mấy kiểu ủy mị sướt mướt thế mà giờ cũng thành như
“Lấy đức báo oán thì lấy gì để báo đức Đó là lời của Nương sai Về cứ tiếp tục như thế mới đúng”
Ta chủ động ôm lấy nàng
Người mẫu thân xa lạ trao cho một tình yêu sâu sắc đến khiến một đứa ranh ma như cũng cảm động
Dù biết thứ tình yêu dành riêng cho – mà là cho Tĩnh Tĩnh
chỉ cần mượn thân thể của Tĩnh Tĩnh mà cảm nhận như thế đã đủ để thỏa mãn
Từ giờ trở sẽ để bất kỳ ai ức hiếp nàng nữa
Tiểu di tra phụ cùng với một đống họ hàng máu lạnh thiên vị – từng kẻ một đừng hòng sống yên
Đợi đấy
10
Ta nắm lấy tay nương dẫn nàng bước khỏi viện
Thi thể Thúy Nhi máu thịt be bét cố ý để nương thật kỹ
“Nương đây là bước đầu tiên trong hành trình báo thù của Về mỗi một bước đều ghi nhớ — chỉ khi kẻ thù chết chỗ chôn thây mới thật sự là sảng khoái”
Nương vốn mềm yếu khỏi run lên một cái nhưng vẫn theo lời kiên định thẳng cái xác
“Tốt”
Nàng gật đầu
Một tuyệt thế giai nhân một khi nội tâm kiên định thì chính là vũ khí chí mạng gì cản nổi
Tham vọng ẩn vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành đã chính tay châm lửa đốt bùng
Người mắt giờ còn là một mỹ nhân chỉ biết yếu đuối dựa dẫm mà là con bài sát thủ sắp khiến Hoàng đế cũng khuynh đảo
Cuối cùng nương điểm phấn tô son thậm chí còn tháo hết trâm ngọc đầu xuống
Nàng chỉ dùng một chút son phấn khẽ quệt nơi khóe mắt khẽ hỏi :
“Tĩnh Tĩnh như … vẻ đáng thương ”
Ta gật đầu cái rụp đến cả ánh mắt cũng rời nổi
“Nương ơi”
Ta mềm giọng gọi một tiếng
“Sao thế”
Ta đột ngột nhào lòng nàng Mỹ nhân thơm ngát như một đóa mẫu đơn chớm nở dịu dàng mà ngát hương
“Cố lên nhé”
Nương đỏ ửng đôi má thân hình thướt tha trong bộ y phục giản dị hiện lên một vẻ phong lưu khó tả
11
Hoàng đế tạm cư ở đông xưởng phòng trong biệt viện
Tra phụ khi thu xếp thỏa cho vị hoàng thượng liền như thể mất hết khí thế đã tự nhốt trong thư phòng rõ đang làm trò quỷ gì
Nương tự đến biệt viện cho theo
Chắc là… vẫn thấy ngại đôi chút
thì yên tâm nổi
Không tận mắt chứng kiến couple của môi chạm môi tuyệt đối thể bỏ qua
Thế nên nương đằng – một nhóc con – lén lút rón rén theo
Trước cửa đông xưởng phòng lẽ thị vệ canh gác nhưng giờ đây viện vắng tanh chẳng thấy một bóng
Rõ ràng là Hoàng đế đã chuẩn kỹ lưỡng cho chuyện nương tới
Nương cửa do dự trông thấy bóng lưng nàng chút bối rối
Ta xổm bên ngoài đến cả bắp chân cũng tê dại cả
Đang lúc định tiến lên đẩy nhẹ một cái thì cánh cửa “kẹt” một tiếng mở
Hoàng đế mặc trường bào màu huyền mắt phượng nhướng
Người hiển nhiên tắm xong tóc dài buông lơi chỉ dùng trâm ngọc cài hờ dây áo ngực cũng buộc để lộ một da thịt bên trong
Một nam nhân câu hồn đoạt phách
Trong đầu nhất thời chỉ còn ba chữ
“Phu nhân tìm trẫm việc gì”
Nương rõ ràng ngờ Hoàng đế ăn mặc lôi thôi đến
Dù nàng đã quyết tâm làm kẻ “vượt tường” nhưng long uy đế vương quả nhiên vẫn khỏi bối rối
“Thần …”
Nương quỳ gối đầu cúi ngay ngực Hoàng đế
Một huyền y một bạch y
Nương mảnh mai vòng eo thon thả chỉ một vòng tay Hoàng đế cao lớn như ngọc dáng thẳng tắp như tùng
Thế nào cũng thấy là một đôi trời sinh
Ta ngoài mà phấn khích tột độ chỉ hận thể lao mà ấn đầu hai họ hôn một cái
Giờ thì đã hiểu cảm giác của mấy fan girl hét “CP mãi đỉnh” …
Má nó cũng đang điên cuồng vì couple của đây nè
12
“Bên ngoài lạnh phu nhân nếu chuyện chi bằng trong chăng”
Hoàng đế đưa tay vòng qua eo nương
Vòng eo mềm mại của giai nhân chỉ một bàn tay là thể phủ trọn
Thế nhưng Hoàng đế chỉ khẽ động tác như tuyệt chạm đến nàng lấy một phân
Ta nương run giọng mở miệng:
“Chẳng Hoàng thượng… chê thần chăng”
Hoàng đế là thiếu niên đăng cơ từ khi lên ngôi đến nay hậu cung từng nạp qua một nữ nhân
Triều đình dân gian đều ngợi ca Người long chương phượng tư là nam tử mà cả thiên hạ một nữ tử nào xứng đáng với
Một vị hoàng đế thanh tâm quả dục văn võ song dung mạo tuấn tú tuyệt luân – ai cũng tự ti mà nép
“Chê gì cơ Chẳng qua là đã từng gả chồng thôi ”
Hoàng đế nhếch môi
Ánh mắt đen sâu tựa chứa cả giang sơn xã tắc lúc chỉ phản chiếu gương mặt của một – là nương
Nương khẽ gật đầu giọt lệ nơi mắt còn kịp rơi
Khóe môi Hoàng đế cong lên sâu hơn tuy ở xa rõ nhưng trong lòng biết chắc giọng Người khi đó ắt hẳn dịu dàng và đầy sủng nịch:
“Nếu trẫm … vui mừng còn kịp thì ”
Thảo nàoooo Nhìn đến máu sôi sùng sục chỉ hận thể xông lên quỳ xuống gọi một tiếng “phụ hoàng”
Quá đỉnh luôn đó trời còn xem phim cung đấu làm gì nữa vứt hết Đây mới là đỉnh cao của ngôn tình cổ trang nè
Nương rõ ràng sững bởi nàng ngờ Hoàng đế thật sự tình với hơn nữa… là tình cảm đã chôn giấu bấy lâu
“Vậy phu nhân… chăng”
Hoàng đế nghiêng nhường một trống bên cạnh
Bước đó – chính là vượt ranh giới lễ giáo thể rơi vực sâu vạn trượng
Nương rõ lòng Hoàng đế nếu Người chỉ là nhất thời hứng thú thì nàng ắt hẳn sẽ mất tất cả
Nàng ngoảnh về hướng đến một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống má như mẫu đơn sương
Cuối cùng nàng vẫn khẽ gật đầu theo Hoàng đế bước noãn các lớp rèm hồng
Những chuyện sâu xa bên trong tất nhiên thấy – mà cũng chẳng thể tả
Ta chỉ biết bóng in lấp lóa nơi khung cửa gió bắc cuộn lên làm mấy cánh mai rơi xuống hồ cá từng cánh hoa đàn cá ngậm trong miệng nhẹ nhàng nhai lấy nhai để
Ta còn kịp hết phấn khích thì lưng bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã
Ta ngoảnh chỉ thấy tra phụ mặt mày giận dữ hùng hổ xông tới
“Ngươi làm gì ở đây Mẹ ngươi ”
Xem tra phụ là nghẹn nổi nữa tới tận nơi định tìm nương mà hỏi tội
Ta giả vờ ho hai tiếng uể oải chỉ tay về hướng ngược :
“Nương đang uống trà ở hoa thính mà Có chuyện gì ”
“Không liên quan gì đến ngươi cút về ngay Đừng chạy rong khắp nơi”
Tra phụ trừng mắt với một cái nào biết nương giờ đang ở ngay lưng – trong noãn các của Thánh thượng
Dù mơ cũng chẳng dám ngờ tới điều đó bởi đó chính là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi
Hắn giận đến đùng đùng bỏ còn thì lưng lè lưỡi làm mặt quỷ
Lão Bì Đăng cứ chờ mà coi ác nghiệp của ngươi sắp đến đấy