Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào - Chương 8
21.
Lệ Trì đi rồi, Lý đại nương ở đầu ngõ tới chơi, trốn ở trong phòng cùng ta nói chuyện.
“Lần trước ngươi nhờ ta bán đồ thêu, bán rất chạy, bán đến cả kinh thành. Nhị cẩu nhà ta nói, có một quý nhân nhờ ta thêu hà bao, có thể nhờ ngươi thêu không?”
Nàng nói rồi đưa cho ta một túi tiền: “Đây là tiền đặt cọc. Ngươi có làm hay không?”
Vừa mở ra thấy vàng óng ánh, ta không cần suy nghĩ nói: “Làm!! Một trăm cái ta cũng thêu cho hắn.”
Mỗi lần ta đều thừa dịp hắn ra ngoài, mới tranh thủ thêu một đống, lén lút để cho con trai Lý đại nương hỗ trợ bán giúp, trợ cấp trong nhà, ta muốn nhanh chóng tích góp nhiều tiền một chút, để cho nam nhân của ta an tâm ở lại Đào Hoa thôn, không cần quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài.
Ta ước lượng lượng vàng nặng trịch, không biết là kẻ coi tiền như rác nào lại ném tiền như vậy: “Quý nhân kia có yêu cầu gì không?”
“Nói là thêu chữ Giang, lại phối hợp với hoa văn phù dung.”
Không biết vì sao, thái dương đột nhiên giật giật, một cơn đau đớn kéo đến, sắc mặt ta trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra.
“Muội muội, làm sao vậy?”
“Không sao… Chỉ là không biết vì sao lại cảm thấy hình như đã từng thêu qua hoa văn như vậy…”
Ta xoa xoa huyệt thái dương, lấy lại tinh thần: “Có thể trước kia cũng từng gặp qua kẻ coi tiền như rác như vậy…”
“Có điều, người này tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua hà bao thôi sao? Sẽ không phải là lừa gạt chứ?”
“Nhị Cẩu cũng có hỏi thăm, đối phương nói thêu pháp của ngươi rất giống với thê tử đã mất của hắn, nhìn vật nhớ người, cho nên mới nguyện ý dùng tiền mua niệm tưởng.”
“Thấy vị đó trông rất đau khổ, vì thế ta thức đêm vội vã giao hà bao đến cho hắn, giúp hắn lấy lại tinh thần, cũng coi như tích chút đức.”
Không lâu sau, ta đã thêu xong hà bao và giao cho Lý đại nương, chưa tới vài ngày ta đã nhận được một túi vàng nặng.
“Quý nhân rất hài lòng, vốn muốn tự mình tới cửa đáp tạ, nhưng quy tắc của Đào Hoa thôn chúng ta không cho người ngoài vào, Nhị Cẩu liền từ chối.”
“Vậy là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể để lộ danh tính của ta, để Nhị Lang biết lại không thèm để ý tới ta…”
Lý đại nương tấm tắc nói: “Phu quân của ngươi thật đúng là quản nghiêm.”
22.
Không lâu sau, Nhị Cẩu cưới vợ, tên là Lục Đại, dung mạo xinh đẹp, còn rất biết làm việc, liên tục gọi tỷ tỷ, mỗi ngày quấn quít lấy ta dạy nàng thêu thùa kiếm tiền, ta cũng nhàn rỗi nên dạy cho nàng.
Nàng muốn báo đáp nên mang cho ta chút điểm tâm, thật trùng hợp, món điểm tâm nàng làm chính là bánh đào ta thích ăn nhất, vừa ngửi, mùi thơm ngọt đã xông vào mũi, thật thèm.
Vừa đưa một cái bánh đào vào trong miệng, Thanh Xuyên ngồi ở trên tường theo dõi nhìn thấy, ném một viên đá tới ngăn cản ta: “Phu nhân, công tử nói, không thể ăn đồ nhà người khác.”
“Thanh Xuyên, công tử luôn luôn nghe ai?” ==Bạn đang đọc truyện tại metruyen.me==
“Phu nhân.”
“Vậy ngươi nghe công tử, công tử nghe ta, ngươi có phải cũng nên nghe ta hay không?”
Thanh Xuyên gãi gãi đầu.
“Hơn nữa, không phải có ngươi ở đây sao? Ta ở trước mắt ngươi, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Thanh Xuyên gật gật đầu: ‘Đúng vậy. Nếu nàng ta hạ độc, ta sẽ lập tức giet nàng ta.”
……
“Ta có thể ăn được chưa?”
Thanh Xuyên trèo tường nhảy xuống, lấy ngân châm chọt vào, xác nhận xem thử rồi nói: “Phu nhân, mời người ăn.”
“…..”
“Ta là nương nương kim tôn ngọc quý gì sao? Ăn cái gì còn phải thử đ ộc.”
Cứ như vậy, ở trước mắt Thanh Xuyên ăn chừng mười ngày, chuyện gì cũng không có, ta còn ăn đến nghiện.
Vừa đến buổi chiều, giống như có sâu thèm ăn ở trong người vậy, nhưng buổi chiều nhìn quanh cho đến khi trời tối, Lục Đại cũng không tới.
Ta gãi tim gãi phổi, nhớ nàng. Nàng vẫn không tới, nhớ nàng nhớ nàng. Đứng ngồi không yên, ta trốn tránh Thanh Xuyên, tự mình đến nhà nàng chơi.
“Đại Đại mấy ngày nay sao không tới?”
“A, Nhị Cẩu lại đi ra ngoài buôn bán, trong nhà bận rộn, nên không có thời gian đi tìm tỷ tỷ.”
Đang nói, ta thoáng nhìn trên bàn có một đĩa bánh xốp, theo bản năng nuốt nước miếng. Lục Đại giống như tâm linh tương thông với ta, đẩy Đào Tô tới trước mặt ta: “Tỷ tỷ, ăn một chút không?”
Ta khách sáo nói: “A ta mới ăn cơm xong, muội giữ lại ăn đi.”
“Một mình muội ăn không hết, mẹ chồng muội lại không thích ăn ngọt. Coi như giúp muội đi, tỷ tỷ.”
Ai sẽ từ chối một muội muội xinh đẹp như vậy chứ? Ta miễn cưỡng nói: “Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vì thế ta vừa cùng Lục Đại nói chuyện phiếm, vừa ăn bánh đào, nói xong tự nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ta lắc lắc đầu.
“Tỷ tỷ, làm sao vậy?”
Ta dụi dụi mắt, vịn bàn đứng lên: “Buồn ngủ quá, ta về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Vừa đứng lên, hai chân như mềm nhũn ra, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại khó chịu như này? Trước mắt dần dần mơ hồ, nhìn Lục Đại như có hai cái bóng.
Nàng nắm lấy cổ tay của ta, cười cười với ta: “Tỷ tỷ nên về nhà rồi, trở về nơi tỷ nên về đi.”
“Lục Đại?” Một dự cảm không lành thoáng hiện lên, ta muốn bỏ tay nàng ra nhưng một chút sức lực cũng không có.
“Tỷ tỷ, chủ tử đã chờ người rất lâu rồi, mời lên đường đi.”
Giống như một lời nguyền rủa, một sự hoảng sợ vô cớ bóp chặt cổ họng của ta, tựa như có chuyện gì nguy hiểm sắp xảy ra. Ta bị đẩy lên xe ngựa, một đường xóc nảy, một cơn lạnh ùa đến, đây là đang rời khỏi Đào Hoa thôn.
Đào Hoa thôn một năm bốn mùa như xuân, nhưng khi ra khỏi khỏi Đào Hoa thôn, không khí mùa xuân se lạnh làm ta không khỏi rùng mình. Không biết qua bao lâu, xe ngựa mới dừng lại trong rừng hoa đào lạnh lẽo.
Lục Đại hình như đang cùng người nào đó nói chuyện với nhau, giọng của người nọ rất nhỏ, ý thức của ta vô cùng run rẩy, giọng nói trầm thấp kia phảng phất như một con d ao sắc bén xuyên thấu qua tấm rèm vải dày, xuyên đến da thịt, khiến người ta rét run.
Một ý niệm nhảy ra, ta biết người tới. Đúng lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn vén rèm xe lên. Mặt người nọ lạnh lùng, giống như tuyết quanh năm không tan, ánh mắt nham hiểm của hắn giống như một tấm lưới khổng lồ, bao trùm lấy ta.
“Kỷ Vân Phù, cuối cùng cũng tìm được nàng.” Hà bao bên hông hắn nhẹ nhàng lắc lư, mới tinh, trên đó thêu chữ ‘Giang’, hoa văn phù dung.
Là quý nhân kia? Trong chớp mắt, có thứ gì đó được xâu chuỗi lại, âm mưu, đây là âm mưu. Lòng bàn tay ta lạnh lẽo: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Hắn lắc đầu, cười lạnh một tiếng: “Thật sự không nhớ rõ?”
Giống như thủy triều dâng lên, ký ức tan vỡ đột nhiên hiện ra, hỗn loạn, vụn vặt, ta cố gắng bắt lấy. Thế nhưng vừa chạm vào, tựa như có quái vật đáng sợ theo sát phía sau, cắn vào thần kinh yếu ớt, đau đớn thấu tim.
“Đau.” Ta không thể không cúi người, giơ cánh tay lên xoa huyệt thái dương đang đau nhức. Khi tay áo vừa rơi xuống, cổ tay ta bị bóp chặt.
Người nọ nhìn chằm chằm chỗ trắng như tuyết trên khuỷu tay ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: “Hắn đã chạm vào nàng?”
Ta cắn răng muốn tránh thoát: “Buông ta ra, ngươi đừng chạm vào ta.”
Hắn nhìn ta, yên lặng, giây lát sau cả người ta ngã lên người hắn, hắn hung hăng hôn lên: “Không chạm vào nàng? Nàng là do một tay ta dạy dỗ, không ai có tư cách chạm vào nàng hơn ta.”
“Đồ khốn…… Nam nhân của ta sẽ giet ngươi.”
Hắn cười lạnh: “Nam nhân của nàng? Được, nàng không nhớ rõ, ta tới nói cho nàng biết, nam nhân trong miệng ngươi, hắn là Thái tử Đông cung, con nuôi của nàng, trước mặt người khác hắn luôn gọi nàng một tiếng mẫu phi.”
Giống như một cơn sóng to gió lớn đánh tới trước mặt, ta bị cuốn vào trong vòng xoáy đó không thể hô hấp.
“Ta là ca nữ cung đình, hắn là nhạc sư, cái gì mà Thái tử, cái gì mà mẫu phi… Ngươi có bệnh à?”
Làm sao có thể, người này đang nói dối, nam nhân của ta làm sao có thể là con nuôi của ta, đây là đại nghịch bất đạo, không thể nào, Lệ Trì sẽ không gạt ta. Nhưng đúng lúc này một ít ký ức vụn vỡ đột ngột tập kích tới.
“Mẫu phi giúp ta.”
“Mẫu phi, ngoan ngoãn chờ ta trở về.”
Giống như đang ở dưới biển sâu không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cả người ta rét run. Không, không phải, đó chỉ là giấc mơ của ta, là cơn ác mộng buổi chiều hôm đó, không phải sự thật.
Nam nhân kia cười nhạo một tiếng, hắn vén rèm cửa sổ phía sau lên, xa xa có ánh lửa ngút trời, tiếng giet chóc vang lên, hai đội quân đang giao chiến ở một chỗ.
“Một nhạc sư, có thể sai khiến được tiểu tướng quân Thanh Xuyên và tư quân Đông cung sao? Vì kim ốc tàng kiều, cháu ngoại tốt của ta thật sự đã rất nhọc lòng.”
“Đáng tiếc, hiện tại bản thân nó còn lo không xong.”
Máu cả người ta lạnh xuống, nam nhân kia ôm ta đang mệt mỏi vào trong ngực: “Kỷ Vân Phù, nàng cuối cùng vẫn là của ta.”