Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào - Chương 10
26.
Hôn sự sắp đến, Giang Duật Ngôn canh giữ ta rất chặt, ta thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào đến Đại Chiêu Tự chạy trốn cùng Lệ Trì.
Đúng lúc đó, Ninh Chiêu Chiêu về thăm người thân.
Nàng ta nhìn thấy ta, sắc mặt tái nhợt như thấy ma: “Ngươi sao lại ở đây…”
Ta nhìn nàng ta, khóe miệng nhếch lên, tựa vào lòng Giang Duật Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Đây là ai vậy?”
Ta không nói với Giang Duật Ngôn về việc Ninh Chiêu Chiêu thuê người giet ta, không có chứng cứ hắn sẽ không tin ta, hơn nữa hiện tại, ta còn cần Ninh Chiêu Chiêu.
Giang Duật Ngôn làm bộ giới thiệu qua loa: “Nàng ấy là Ninh Chiêu Chiêu, nữ nhi của sư phụ ta, chúng ta thân như huynh muội.”
“Chiêu Chiêu, đây là Kỷ Vân Dung, muội muội song sinh của Kỷ Vân Phù, muội cũng gọi nàng ấy là tỷ tỷ đi.”
Giang Duật Ngôn muốn cưới ta, nên lại bịa ra một thân phận mới.
“Kỷ tỷ tỷ là gì đối với Duật Ngôn ca ca vậy?”
Nàng ta không thể ngờ rằng, chet một Kỷ tỷ tỷ, lại có một Kỷ tỷ tỷ khác. Lúc này, sắc mặt nàng ta trắng bệch.
“Chiêu Chiêu, ta và Kỷ tỷ tỷ của muội sắp thành thân rồi, muội về rất đúng lúc, kịp dự hôn lễ.”
Ninh Chiêu Chiêu bước lùi lại một bước. Ta cười dịu dàng hỏi: “Ninh muội muội sao vậy? Sao mặt mày tái nhợt thế? Chẳng lẽ muội không đồng ý hôn sự này sao?”
Giang Duật Ngôn giọng hơi trầm: “Chiêu Chiêu?”
Ninh Chiêu Chiêu bình tĩnh lại, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Muội tất nhiên là vui mừng thay Duật Ngôn ca ca rồi.”
“Ninh muội muội năm nay bao nhiêu tuổi? Đã tìm được phu quân chưa?”
Nàng ta cảnh giác nhìn ta, mím môi không nói, Giang Duật Ngôn trả lời thay: “Chiêu Chiêu năm nay hai mươi tuổi, chưa định thân.”
Ta cười giả lả, làm nũng: “Chàng làm ca ca thế nào vậy? Đến giờ vẫn chưa tìm được phu quân cho Ninh muội muội, người không biết còn tưởng chàng đang nuôi nương tử cho mình đấy.”
Giang Duật Ngôn sắc mặt lạnh lùng: “Nói bậy gì thế?”
Ta rút khỏi lòng Giang Duật Ngôn, phủi phủi váy, giả vờ muốn đi: “Vậy chàng cứ coi như ta nói bậy, ta không làm phiền huynh muội chàng ôn chuyện nữa.”
Giang Duật Ngôn kéo ta lại vào lòng: “Càng ngày càng bướng, ai chiều hư nàng vậy?”
Ta ngầm quan sát Ninh Chiêu Chiêu, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, rất tốt.
Ta cố ý đùa giỡn với hắn: “Ai bảo chàng hung dữ với ta?”
“……”
Ta làm nũng với hắn ta: “Sao chàng không tìm phu quân cho Ninh muội muội đi?”
Giang Duật Ngôn vẻ mặt đau đầu, nhưng rõ ràng là rất hưởng thụ: “Tìm, tìm, nàng đúng là lo chuyện người khác hơn cả chủ nhân.”
Ta nhìn thẳng vào hắn ta: “Duật Ngôn, môi chàng khô quá, có cần làm ướt không?”
Giang Duật Ngôn thở gấp, ôm chặt ta hơn. Ta liếc nhìn Ninh Chiêu Chiêu: “Còn có người ở đây.”
Giang Duật Ngôn che miệng ho nhẹ, nhìn Ninh Chiêu Chiêu, hơi thở không ổn định: “Chiêu Chiêu, nếu không có chuyện gì thì về trước đi.”
Bị lạnh nhạt, Ninh Chiêu Chiêu sắc mặt tái nhợt, thất thần rời đi.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Ép Ninh Chiêu Chiêu vào đường cùng, nàng ta mới có thể hành động cực đoan.
Hôn sự sắp đến, nàng ta không thể nhìn ta cưới Giang Duật Ngôn mà không làm gì, hoặc là nnagf ta sẽ ra tay với ta, hoặc là với Giang Duật Ngôn. Ta không có cơ hội để nàng ta ra tay với ta, nên nàng ta chỉ có thể nhằm vào Giang Duật Ngôn.
Ta phải tạo cơ hội cho nàng, nhân lúc nàng ta ra tay với Giang Duật Ngôn, ta sẽ mang theo Lệ Trì chạy trốn.
Địa điểm này phải là Đại Chiêu Tự.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giang Duật Ngôn nắm lấy cằm ta.
Ta vội đẩy hắn ra: “Giang Duật Ngôn, tôn trọng, hiểu không?”
Hắn nhìn ta, nheo mắt lại: “Kỷ Vân Phù, vừa nãy là nàng chủ động…”
Ta rót cho hắn một chén trà, ngoan ngoãn đưa đến bên môi hắn ta: “Đại nhân môi khô, uống chút nước để hạ hỏa đi.”
27.
Ba ngày trước đám cưới, ta hét lên giữa đêm khuya.
Giang Duật Ngôn nghe thấy tiếng vội chạy tới, đẩy cửa ra, thấy ta đang cầm kéo chọc vào cổ mình, m áu đã bắt đầu chảy ra.
Mặt hắn tái nhợt, giật phắt cây kéo khỏi tay ta: “Kỷ Vân Phù, nàng điên rồi sao?”
Ta cười lớn: “Ả đàn bà đê tiện này, đã giet chet hai huynh đệ chúng ta, hôm nay chúng ta muốn ả ta đền mạng.”
Ta cố giật lại cây kéo trong tay Giang Duật Ngôn, không được liền đập đầu vào tường, máu chảy đầy trán.
“Hôm nay ả ta nhất định phải chet.”
Giang Dụ Ngôn bị ta làm cho kinh hãi, ôm chặt lấy ta vào lòng.
“Ngươi là ai?”
Giọng ta lạnh lùng quái dị: “Chúng ta chính là hai oan hồn bị ả ta giet chet trong hang động năm xưa, oan có đầu nợ có chủ, hôm nay chúng ta chỉ muốn mạng của ả ta, ngươi đừng xen vào, cút đi.”
Ta điên cuồng đẩy hắn ta, rồi cắn lưỡi mình.
Giang Duật Ngôn bóp chặt hai má ta, không để ta cắn lưỡi, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân: “Trói nàng ấy lại.”
Ta khóc lớn kêu gào, cuối cùng ngất lịm.
Gần sáng, ta thấy Giang Duật Ngôn đang ôm chặt lấy mình, giọng mệt mỏi: “Giang Duật Ngôn, ngươi làm gì ở phòng ta vậy?”
Giang Duật Ngôn mồ hôi đầm đìa, nhìn ta chằm chằm: “Nàng không nhớ gì sao?”
“Nhớ cái gì? Tại sao ngươi lại ở phòng ta?” Ta cúi xuống nhìn mình, thấy tay chân bị trói.
“Thả ta ra, đây là cách ngươi đối xử với vị hôn thê của mình sao?”
Giang Duật Ngôn thở phào như vừa qua một cơn hoảng sợ: “Kỷ Vân Phù, hôm nay ta sẽ cùng nàng đến Đại Chiêu Tự xin một lá bùa bình an.”
Đại Chiêu Tự là ngôi chùa nổi tiếng nhất kinh thành, trụ trì ở đó cũng quen biết Giang Duật Ngôn, nếu ta bị oan hồn đeo bám, hắn chắc chắn sẽ đưa ta đến Đại Chiêu Tự, mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.
Ninh Chiêu Chiêu sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Giang Duật Ngôn, nàng ta cũng đi theo chúng ta.
28.
Trời âm u, mây đen che kín bầu trời, khiến người ta vô cớ sinh ra cảm giác rùng mình sợ hãi.
Ta tựa vào thành xe, lo lắng bất an, không biết liệu có thành công hay không. Nếu thất bại, mọi việc bại lộ, Giang Duật Ngôn sẽ đối phó ta ra sao.
Giang Duật Ngôn từ trước đến giờ không phải là người nhân từ, những ngày này hắn chiều chuộng ta, đó là vì ta chưa đụng vào giới hạn của hắn.
Lam Nhược vỗ vỗ tay ta, an ủi: “Nương nương, tận nhân lực, tri thiên mệnh.”
Lam Nhược là người ta dỗ dành Giang Duật Ngôn để hắn đưa từ cung ra để bầu bạn với ta, ta và Lam Nhược chủ tớ tình thâm, hắn biết nên sẽ không nghi ngờ. Việc gì ta không làm được, nàng ấy sẽ làm thay.
Ta hít sâu một hơi, nắm chặt tay nàng ấy: “Lam Nhược, nếu thất bại, ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi.”
Lam Nhược hừ nhẹ: “Chỉ mong nương nương đừng như lần trước, để lại một mình Lam Nhược.”
“Ta chẳng phải sợ liên lụy ngươi sao?”
Lam Nhược kêu lên: “Nương nương xem thường ai vậy? Dù sống hay chet, Lam Nhược đều nguyện theo nương nương.”
Ta chọc chọc mũi nàng ấy, mỉm cười: “Được, bổn cung hứa.”
Thoáng chốc đã đến Đại Chiêu Tự, Giang Duật Ngôn bế ta xuống xe, trụ trì ra đón chúng ta, gõ chuông tụng kinh suốt một ngày. Sau bữa tối, gió bắt đầu thổi mạnh, tựa vào lan can nhìn về phía xa có cảm giác mưa sắp đến, gió đầy lầu, rét xuân, trời âm u, có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa xuân ở Bắc Quốc.
Ta trở về trai phòng, đốt hương thay đồ, búi tóc trang điểm, một lần tô vẽ, người trong gương dáng vẻ uể oải, tóc mây như mây, da trắng môi đỏ, đôi mắt đẹp liếc nhìn, đầy mê hoặc.
Gần xong rồi.
Ta cầm bình rượu nhỏ gõ cửa phòng Giang Duật Ngôn, nghiêng đầu cười với hắn: “Giang Duật Ngôn, trời tối sắp tuyết, muốn uống một chén không?”
Chiếc trâm vàng khẽ lay động, trong đôi mắt lạnh lùng của Giang Duật Ngôn lóe lên vẻ kinh diễm, hắn nhìn chằm chằm ta, yết hầu khẽ động: “Vào đi.”
Trong chùa vốn cấm rượu, nhưng vì ta hắn phá lệ.
Ta rót cho hắn từng chén một, đến khi say mèm, tay hắn từ chiếc chén sứ xanh lục di chuyển lên, nắm lấy ngón tay thon thả của ta.
Mắt hắn mờ mịt vì say: “Kỷ Vân Phù, nàng lại quyến rũ ta.”
Bàn tay to kéo mạnh, ta ngồi lên đùi hắn, cười tươi, dụ dỗ hắn: “Ừ, chàng uống hết, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Thật ra tửu lượng của Giang Duật Ngôn rất kém, nhưng không thể cưỡng lại lời thì thầm ngọt ngào của ta, hắn gắng sức uống hết cả bình.
Hắn lau sạch son trên môi ta, nhăn mặt: “Sạch sẽ, không tốt sao?”
Ta lắc đầu, gạt tay hắn ra: “Nhưng Vân Phù sinh ra từ nơi dơ bẩn, không hợp với từ “sạch sẽ”.”
Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, hắn xoa xoa trán, cố gắng tỉnh táo, ta giật lấy thẻ lệnh bên hông hắn, đứng dậy rời khỏi người hắn: “Giang Duật Ngôn, ta sẽ mang đến cho ngươi một người sạch sẽ.”
Hắn muốn bắt lấy ta nhưng không còn sức lực nào, ta dùng loại thuốc hắn đã dùng để dụ dỗ ta rời khỏi Đào Hoa Thôn.
“Kỷ Vân Phù, rốt cuộc nàng muốn làm gì?” Mắt hắn đỏ rực, giọng bắt đầu khàn khàn.
“Ta muốn, giúp người tìm mỹ nhân.”
Ta mở cửa, Ninh Chiêu Chiêu như con chuột trong hầm tối, trốn sau cột. Ta nhìn về phía nàng ta: “Ninh Chiêu Chiêu, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Ta ném một gói thuốc mạnh xuống chân cột: “Dùng cái này, Giang Duật Ngôn sẽ không tiếc gì để biến ngươi thành người của hắn, tự ngươi chọn đi.”
Một khi nàng ta lên giường với Giang Duật Ngôn, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Có thể vì tình cảm với phụ thân nàng ta, hắn sẽ không giet nàng ta nhưng chắc chắn không thể giữ lại. Mất đi sự bảo hộ của Giang gia, cuộc sống của Ninh Chiêu Chiêu sẽ không dễ dàng.
So với việc giet chet nàng ta, để người nàng ta yêu nhất tự tay hủy diệt hy vọng của nàng ta, chẳng phải tốt hơn sao? Ta đã cho nàng ta quyền lựa chọn, nhưng đối với người đã trở nên điên loạn vì tình yêu như nàng ta, chỉ có một lựa chọn.
……