Ly Hôn Xong Anh Ấy Quỳ Xuống Xin Tôi Quay Lại - Chương 3
Là yêu thật sao?
Hay chỉ là dùng tôi để chọc tức, để thể hiện với người đang ở phương xa?
Tôi nghĩ, chắc là vế sau.
Lục Châu Ngang chưa từng yêu tôi, nhưng lại hết lần này đến lần khác lợi dụng tôi.
Từ đầu đến cuối, là tôi yêu sai người.
Nghĩ đến đây, tim tôi như bị lửa đốt, như bị dao cứa, máu chảy đầm đìa.
Đau đến không muốn sống.
Lục Châu Ngang im lặng rất lâu.
Lâu đến mức, tôi tưởng anh sẽ không nói gì nữa.
Nhưng cuối cùng, anh đột nhiên lên tiếng:
“Thiều Thiều, anh thực sự sẽ không tìm cô ấy nữa.
“Em có thể cho anh một cơ hội không?”
“Tôi đã cho anh rồi.”
Tôi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, giọng nhẹ bẫng:
“Là ngày anh nói yêu Trần Tử Nguyệt.”
09
Lục Châu Ngang sững sờ.
Có lẽ anh nghĩ rằng hôm đó tôi thản nhiên như vậy, tức là tôi không quan tâm.
Nhưng không phải.
Hôm đó, tôi thực sự rất đau lòng.
Anh nói, anh chỉ muốn giúp Trần Tử Nguyệt giải vây.
Nhưng tôi hiểu anh quá rõ.
Nên tôi biết, anh đang nói dối.
Cùng một ngày,
Vì Trần Tử Nguyệt,
Anh đã lừa tôi hai lần.
Thật nực cười.
Trước hôm đó, tôi vẫn tưởng rằng tình yêu của mình dành cho Lục Châu Ngang vững như đá tảng, không ai có thể lay chuyển.
Nhưng sau hôm đó, tôi mới nhận ra mình đã sai.
Hóa ra, tình yêu của tôi mong manh đến thế.
Chỉ một ánh mắt, một câu nói, đã đủ để nó sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng tôi không cam lòng buông tay.
Tôi đã cùng Lục Châu Ngang đi đến hôm nay.
Đã chịu bao nhiêu gian khổ, đã rơi nước mắt, đã đổ mồ hôi.
Vậy tại sao tôi phải nhường anh cho kẻ khác?
Vậy nên, tôi ngốc nghếch tự cho mình một cái cớ, cũng cho anh một cơ hội.
Tôi tự nhủ:
“Nếu từ nay về sau, hai người họ không còn liên hệ gì nữa,
“Thì tất cả những gì xảy ra hôm nay, tôi sẽ coi như chưa từng có.”
Nhưng, tôi lại sai rồi.
Giống như tôi không thể buông bỏ câu nói của anh ngày hôm đó.
Thì Lục Châu Ngang cũng không thể buông bỏ Trần Tử Nguyệt.
Tôi luôn nói, anh không cam lòng với mối tình thanh xuân.
Nhưng tôi thì sao?
Tôi cũng có cam lòng đâu.
Vậy nên tôi mới níu chặt cuộc hôn nhân giả dối này.
Nắm chặt một người chồng đầy giả tạo,
Thà chết cũng không chịu buông tay.
Nhưng nghĩ lại, vậy thì có ý nghĩa gì?
Tôi đổi lại được gì?
Chỉ là sự dằn vặt không hồi kết.
Chỉ là tự mình tiêu hao, tự mình tổn thương.
Ngay giây phút này,
Tôi chợt nhận thua.
Tôi đã yêu sai người.
Tôi chấp nhận điều đó.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Tháo chiếc nhẫn cưới trên tay.
Giọng vừa dịu dàng, vừa nghiêm túc:
“Lục Châu Ngang, thực ra anh thích ai, dù đó là Trần Tử Nguyệt, Vương Tử Nguyệt hay Lưu Tử Nguyệt, tôi đều có thể hiểu.
“Nhưng anh nên thành thật với tôi, chứ không phải lừa dối tôi hết lần này đến lần khác.
“Tôi là vợ anh, là người sẽ đi cùng anh cả đời này.
“Dù anh không yêu tôi, cũng nên dành cho tôi một sự tôn trọng tối thiểu.”
“Hoặc là, nhìn tôi bị anh xoay vòng vòng như một kẻ ngốc, anh cảm thấy thỏa mãn lắm đúng không?”
Lục Châu Ngang cuống quýt, định nắm tay tôi:
“Thiều Thiều, không phải vậy, anh chưa từng có ý muốn lừa dối em…”
Tôi tránh đi.
Anh nói không muốn lừa tôi.
Nhưng anh đã lừa tôi.
Hết lần này đến lần khác.
Đến mức tôi chẳng thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Tôi mệt rồi.
Không muốn tốn sức để phân biệt nữa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Rõ ràng từng chữ:
“Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi mệt rồi.
Vậy thì, tôi cũng không cần anh nữa.
Còn đứa bé—
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nơi vẫn chưa có dấu hiệu gì của thai kỳ.
Khẽ thở dài một hơi.
10
Lục Châu Ngang đồng ý ly hôn.
Vì tối hôm đó, thái độ của tôi kiên quyết đến mức không thể lay chuyển.
“Lục Châu Ngang, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ kiện anh ra tòa.”
Công ty anh sắp niêm yết trên sàn chứng khoán, vào thời điểm nhạy cảm này, anh không thể để xảy ra bất kỳ biến cố nào.
Dù cho anh không cam tâm đến một vạn lần,
Anh cũng không có lựa chọn nào khác.
Anh chuyển ra khỏi nhà, tôi xóa sạch mọi liên lạc với anh.
Như thể, chỉ cần làm vậy, anh sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Nhưng mỗi đêm khuya,
Tôi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ,
Lúc nào cũng thấy chiếc xe của anh đỗ dưới lầu, ánh đèn lập lòe trong bóng tối.
Lục Châu Ngang ngồi trong xe hút thuốc.
Tôi vẫn nghĩ anh đã bỏ được từ lâu.
Hóa ra, anh chưa từng từ bỏ.
Anh chỉ giấu đi,
Giống như tình cảm chưa nguôi với Trần Tử Nguyệt,
Giống như sự không cam lòng chưa từng phai nhạt.
Còn tôi,
Tôi liên hệ với bác sĩ của mình.
“Sắp xếp phẫu thuật vào ngày mai.”
Đứa trẻ này, vốn không phải kết tinh của tình yêu.
Vậy thì, tôi cũng không muốn giữ lại.
11
Cạch.
Đèn phẫu thuật sáng lên.
Thuốc mê được tiêm vào tĩnh mạch, tôi đáng lẽ phải dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi lại vô thức nghe thấy một vài tiếng nói mơ hồ—
“Là một bé gái.”
“Ừm, thật đáng thương, đã thành hình rồi.”
“Tôi nghe nói cô Thương từng sảy thai một lần. Lần này còn bỏ đi nữa, e là sau này muốn có con sẽ rất khó…”
Phải rồi.
Sảy thai ngoài ý muốn.
Tôi vẫn nhớ rất rõ.
Khi đó, tập đoàn Lục Thị mới khởi nghiệp, khó khăn chồng chất, không tìm được nhà đầu tư.
Tôi không muốn bố mẹ khinh thường anh, nên không tìm đến nhà họ Thương để giúp đỡ.
Trong công ty, chỉ có tôi và Lục Châu Ngang,
Ngày ngày chạy khắp nơi tìm kiếm cơ hội đầu tư,
Bận đến mức trời đất quay cuồng.
Chúng tôi quá mải mê,
Nên không ai phát hiện ra,
Có một sinh mệnh bé nhỏ đã lặng lẽ đến với thế giới này.
Cho đến một ngày,
Tôi bị hạ đường huyết, ngã xuống cầu thang.
Đứa bé không còn nữa.
Tim tôi cũng vỡ tan.
Lục Châu Ngang ôm chặt lấy tôi,
Lần đầu tiên, anh bật khóc nức nở.
“Thiều Thiều, anh xin lỗi.
“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Tôi tin anh.
Hôm đó,
Hai con người vừa mất đi báu vật quý giá,
Chỉ có thể ôm chặt lấy nhau,
Mong tìm được chút hơi ấm từ đối phương.
Khoảnh khắc ấy,
Tôi thực sự tin rằng, chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi.
Cho đến khi Trần Tử Nguyệt quay về.
Cho đến hôm nay.
Khi tôi nằm trên bàn phẫu thuật,
Chuẩn bị bỏ đi đứa con thứ hai của chúng tôi.
Đồ lừa đảo.
Lục Châu Ngang, anh lừa tôi thật đau đớn.
Anh chưa bao giờ yêu tôi cả.
Nhưng may thay,
Bây giờ,
Tôi cũng không còn yêu anh nữa rồi.
Khi tôi tỉnh lại,
Điều đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt dịu dàng của y tá.
Cô ấy mỉm cười:
“Cô Thương, cảm thấy thế nào?”
“Rất ổn.”
Tôi gật đầu.
Tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ,
Bất giác phát hiện,
Những cành cây trơ trọi ngoài kia, đã bắt đầu nhú ra vài chồi non.
Những mầm non xanh mướt,
Nhìn có vẻ yếu ớt,
Nhưng vẫn kiên cường sinh trưởng trong gió lạnh.
Hóa ra,
Mùa xuân sắp đến rồi.
Tốt quá.
Mùa đông lạnh lẽo nhất trong cuộc đời tôi,
Cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Cuối cùng cũng không còn lạnh nữa.
12
Tôi không nói với bất kỳ ai về chuyện phá thai.
Ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết.
Tôi đã yêu sai người.
Vậy thì tôi sẽ tự gánh chịu mọi hậu quả.
Hà tất gì phải khiến người khác buồn lòng theo?
Luật sư tôi thuê là người có tiếng trong ngành, chỉ chưa đầy một tháng, thủ tục ly hôn đã hoàn tất.
Toàn bộ tài sản được chia 7 – 3.
Tôi 7 phần.
Lục Châu Ngang 3 phần.
Luật sư nói với tôi:
“Ban đầu tôi chỉ đấu tranh được tỷ lệ 6 – 4.
“Là ông Lục tự nguyện tăng thêm phần của cô.”
Có lẽ vì áy náy.
Nhưng tôi không từ chối.
Ký tên xong,
Lần đầu tiên, tôi nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện.
Mới chỉ nửa tháng không gặp,
Nhưng Lục Châu Ngang đã tiều tụy đến mức đáng sợ.
Ngay cả bộ vest trên người cũng xộc xệch,
Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của anh ta trước đây.
“Lục Châu Ngang.”
Tôi gọi tên anh.
Anh ngước lên nhìn tôi, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, đôi mắt tối đen đầy mệt mỏi.
Nhìn đến đáng thương.
Cứ như người bị phản bội là anh ta.
Không phải tôi.
“Anh có biết không?”
“Chuyện tốt lành mà ngày hôm đó em muốn nói với anh là gì?”
Tôi mỉm cười, chậm rãi nói:
“Hôm đó, em phát hiện mình có thai.”
“Em nghĩ, anh có quyền được biết, từng có một đứa trẻ thuộc về anh và em trên thế gian này.”
Tôi đặt tờ ảnh siêu âm và kết quả khám thai trước mặt anh.