Ly Hôn Đổi Vận - Chương 3
07
Tới nơi, tôi lập tức buông tay hắn ra.
Bước đến ghế phụ phía trước, rút một tờ khăn ướt, ra sức lau sạch chỗ vừa chạm vào Tạ Doãn.
Tên ngu này, chắc vẫn còn quá tin tôi, đến khi lên xe bảo mẫu mới nhận ra có gì đó không ổn.
“Giang Lam Nguyệt, em muốn làm gì?!” – Tạ Doãn hoảng hốt hét lên.
Hai bên trái phải của hắn đều có một gã cao to vạm vỡ ngồi kẹp chặt.
Cả hai là bạn chơi từ nhỏ của Tần Nhã.
Một người mỗi bên, đặt khuỷu tay lên vai hắn như đè cục tạ.
“Em gái Lam Nguyệt nhà bọn anh nhát lắm, nói nhỏ chút.”
Họ cười rất thân thiện, nhưng mặt Tạ Doãn trắng bệch ra vì sợ.
Ờ thì, có lẽ vì hai anh trai kia tay quá to, mà hình xăm trên cánh tay thì hơi… dọa người.
Thật ra tôi đâu định làm gì hắn, chỉ sợ hắn lại giở trò cù nhầy không chịu ly hôn.
Tôi chỉ muốn hắn bớt nói nhảm, nhanh chóng giải quyết dứt điểm.
Tôi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn mà luật sư Vương vừa đưa lúc nãy đưa cho Tạ Doãn.
“Anh ngoại tình, ra đi tay trắng, không vấn đề gì chứ?”
Tạ Doãn vừa nghe liền nổi đóa, tôi vội nói:
“Đừng vội giận, đọc hết nội dung đi đã.”
Nội dung cũng chẳng có gì phức tạp – tất cả tài sản trong thời gian hôn nhân gồm nhà cửa và tiền mặt trong tài khoản đều thuộc về tôi.
Tôi tươi cười nhìn hắn:
“Nhà họ Tạ của các anh giàu có thế cơ mà, chắc chẳng thèm để tâm mấy đồng bạc lẻ này đâu ha?”
“Anh ký đi, chúng ta vui vẻ mà chia tay.”
“Nếu anh không ký, tôi sẽ kiện ra tòa. Dù sao cũng ly thôi.”
Sau khi đọc xong, sắc mặt Tạ Doãn dịu đi phần nào.
“Ký thì ký. Đừng có mà hối hận.”
Tôi biết lý do vì sao hắn lại đột ngột đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Vì trong thỏa thuận không hề nhắc tới công ty Doãn Lam Technology.
Công ty này là do tôi và Tạ Doãn cùng sáng lập, nhưng tôi không có cổ phần.
Tạ Doãn cũng không đứng tên, cổ phần được người bạn của hắn đứng hộ.
Hồi đó Tạ Doãn bảo rằng nhà họ Tạ phản đối chuyện chúng tôi bên nhau, nếu bị phát hiện công ty là của cả hai thì rất có thể họ sẽ cố tình phá hoại, nên tạm thời để bạn anh ta đứng tên.
Trên danh nghĩa, cả tôi và Tạ Doãn chỉ là nhân viên nhận lương từ người bạn ấy.
…
Mãi sau này tôi mới ngộ ra — tên khốn này từ đầu đã tính kế tôi!
Nhưng giờ sự đã rồi, có giận cũng vô ích.
Tạ Doãn tưởng tôi tự biết thân biết phận, không tranh giành gì với hắn về Doãn Lam.
Tuy tôi không có thực quyền trong công ty, nhưng ảnh hưởng của tôi trong ngành là điều ai cũng nhìn thấy.
Nếu thực sự đưa nhau ra tòa, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến các dự án tương lai của Doãn Lam Technology.
Công ty đó còn đáng giá hơn cả đống nhà cửa và tiền mặt này.
Vì vậy, thỏa thuận “ra đi tay trắng” này chẳng gây hại gì cho hắn ta cả.
08
Thấy Tạ Doãn ký xong thỏa thuận ly hôn, tôi nhắc hắn:
“Căn nhà mà anh để Lý Trà Trà ở hiện giờ thuộc về tôi rồi. Anh bảo cô ta dọn đi ngay trong hôm nay.”
Sắc mặt Tạ Doãn hơi sượng lại, có vẻ không ngờ tôi biết chuyện đó. Nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Còn nữa, mấy cái túi xách, trang sức anh mua cho Lý Trà Trà, nhớ lấy lại cho tôi. Đó đều là tài sản hôn nhân của chúng ta.”
Đồng tử Tạ Doãn co rút lại, ánh mắt tối sầm, gằn từng chữ:
“Em theo dõi anh?!”
“Cái này oan cho tôi rồi. Là tình nhân nhỏ của anh tự gửi đến đấy chứ.”
Tôi giơ điện thoại lên, lướt qua đoạn tin nhắn Lý Trà Trà gửi cho tôi, đưa cho hắn xem vài cái rồi cất đi.
Thực ra, ngay từ lần đầu cô ta nhắn tin khiêu khích tôi, tôi đã cho người điều tra cô ta rồi.
Những bằng chứng tôi nắm được về việc Tạ Doãn ngoại tình nhiều hơn gấp mấy lần so với những gì Lý Trà Trà gửi cho tôi.
Sắc mặt Tạ Doãn lập tức trắng bệch, vẻ nhục nhã dâng lên, gương mặt cứng đờ.
Một lúc sau, hắn mới khàn giọng nói:
“Những thứ đã tặng cô ấy rồi, anh sẽ quy đổi thành tiền mặt trả cho em. Nhưng anh cần thời gian.”
Tiền mặt trong tài khoản đều đã chuyển sang cho tôi, mà hắn thì không đủ mặt mũi quay về nhà họ Tạ để xin tiền, nên chắc chắn cần thời gian xoay xở.
Tôi vô cùng thông cảm, đưa cho hắn một tờ giấy vay nợ:
“Cứ tính những gì cô ta khoe với tôi, cộng với tiền thuê nhà cô ta ở bao lâu nay, tôi ưu ái giảm giá rồi, tính tròn 2 triệu. Anh chỉ cần ký tên là được.”
Tạ Doãn giờ chắc hẳn rất muốn chửi tôi, vì ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn nuốt sống luôn vậy.
Hai gã “hộ pháp” hai bên hơi siết chặt cánh tay đang đặt trên vai hắn, hắn liền lập tức mềm như cọng bún.
Tần Nhã an ủi Tạ Doãn:
“Thực ra anh không cần sợ đến thế đâu, hai anh này thật sự là người hiền lành, chẳng qua ăn hơi nhiều nên cao to một chút thôi.”
Tôi cũng hùa theo:
“Tôi với Nhã Nhã đều không sợ họ, anh sợ cái gì chứ?”
Cơ mà hình như lời an ủi này không có tác dụng lắm.
Tạ Doãn trông còn tức hơn, kiểu ức đến mức nghẹn trong họng mà không dám phát ra tiếng.
Thề có trời đất, việc tôi nhờ Tần Nhã tìm hai ông hộ pháp này thật sự không phải để dọa hắn.
Chỉ là… tôi không muốn mất thêm thời gian với cái kiểu dây dưa cù nhây của hắn mà thôi.
09
Tranh thủ Cục Dân chính chưa tan làm, chúng tôi đến hoàn tất thủ tục.
Sau khi hết thời gian chờ một tháng, là có thể đến nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Thấy tôi không hề do dự mà ký tên cái “xoẹt”, Tạ Doãn dường như không thể hiểu nổi.
Từ lúc rời khỏi Cục Dân chính, ánh mắt anh ta cứ dõi theo tôi mãi, như muốn xác nhận xem tôi có thật sự quyết tâm như vậy không.
“Giang Lam Nguyệt, tại sao chúng ta lại đi đến bước này?”
“Mấy ngày trước chúng ta rõ ràng vẫn còn yêu nhau mà.”
“Anh chỉ sai một lần thôi, em không thể cho anh cơ hội sửa sai sao? Em nói ly hôn là ly hôn.”
“Tại sao em chẳng buồn chút nào? Trong mắt em, rốt cuộc anh là gì?”
Anh ta đã chịu khó đặt câu hỏi như thế, tôi đương nhiên sẽ trả lời thành thật:
“Chẳng phải rất rõ ràng sao?”
“Là món rác mà tôi không cần nữa.”
“Anh từng thấy ai đi đổ rác mà lại đau lòng vì rác chưa?”
Sắc mặt Tạ Doãn lập tức thay đổi, trên gương mặt toàn là vẻ u ám.
“Giang Lam Nguyệt!”
Tôi nhìn anh ta, cười như không cười:
“Tức gì chứ? Tôi bị mất trí nhớ mà. Người bây giờ không thích anh nữa rồi.”
Bị tôi nhìn chằm chằm, anh ta liền chột dạ, theo bản năng tránh ánh mắt tôi, ánh nhìn tán loạn, không biết nên nhìn đi đâu.
Tôi chẳng buồn vạch trần.
Hắn không hoàn toàn tin rằng tôi bị mất trí nhớ.
Nhưng hắn lại muốn lợi dụng chuyện tôi mất trí nhớ để nhanh chóng ly hôn.
Đến khi thấy tôi dứt khoát ký tên mà không chút lưu luyến, hắn lại khó chịu.
Người con gái từng xem hắn là tất cả, sao chỉ trong vài ngày lại có thể thay đổi nhanh đến thế?
Hắn không hiểu được.
Và tôi cũng không cần hắn phải hiểu.
Bây giờ tôi đủ mạnh mẽ rồi.
Tôi không cần ai làm ánh sáng của mình nữa — tôi chính là mặt trời nhỏ của bản thân.
Nếu có ai đó thật lòng yêu thương tôi, tôi sẽ cảm ơn ông trời vì món quà ấy.
Còn nếu không, tôi vẫn sẽ mãi yêu chính mình.
Là một người vợ cũ, tôi chỉ dành cho Tạ Doãn một lời nhắn nhủ:
“Tạ Doãn, làm người đi. Đã yêu Lý Trà Trà đến thế thì đừng để cô ta mãi mãi mang danh tiểu tam mà ai cũng muốn đánh.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Lý Trà Trà từ taxi lao xuống, phi thẳng vào lòng Tạ Doãn:
“Anh Doãn! Cuối cùng em cũng có thể đường đường chính chính ở bên anh rồi!”
Cô ta dính chặt vào người Tạ Doãn, sau đó quay sang nhìn tôi:
“Chị Lam Nguyệt, cảm ơn chị đã nhường bước.”
Trong đôi mắt xinh đẹp kia là vẻ đắc ý không chút che giấu.
Tôi chẳng buồn so đo với mấy trò đó.
Một tháng “thời gian suy nghĩ”…
Hy vọng hai người các người… biết trân trọng cho tốt.
10
Trong tháng tiếp theo, tôi đi du ngoạn một vòng khắp non sông tươi đẹp của Tổ quốc.
Trước đây, vì sợ Tạ Doãn khó xử, dù Doãn Lam Technology đã đạt được thành tựu không nhỏ, tôi vẫn không dám thả lỏng.
Chỉ vì muốn chứng minh với nhà họ Tạ rằng, Tạ Doãn đã không chọn sai người.
Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn quan tâm ánh mắt của bất kỳ ai nữa.
Có nhà, có tiền, lại chẳng phải đi làm – cuộc sống như vậy, thật sự quá đã.
Trong những ngày rong ruổi bên ngoài, gần như tôi chẳng có thời gian để nghĩ đến Tạ Doãn.
Mạng nói chẳng sai, nghỉ việc chính là liệu pháp thẩm mỹ tốt nhất.
Chỉ trong một tháng, tôi cảm thấy bản thân như trẻ ra mấy tuổi.
Đến ngày kết thúc thời gian “bình tĩnh suy nghĩ”, tôi vui vẻ đi nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Tạ Doãn trông chẳng khác gì người vừa tỉnh sau một trận say rượu, tóc tai bù xù như tổ quạ, người thì bốc mùi nước hoa trộn thuốc lá, khó ngửi vô cùng.
Nhưng tâm trạng tôi hôm nay rất tốt, đến mức nhìn chó hoang bên đường cũng thấy dễ thương.
Thế nên khi hắn hỏi tôi có thể mời một ly trà sữa Oolong của nhà Charlie không, tôi móc ví ra đưa luôn cho hắn tờ tiền 20 nghìn.
“Mời anh một cốc size lớn đấy.”
Rồi không quên nhắc nhở:
“Nhớ trả tôi hai triệu trong mấy ngày tới nhé. Không thì tôi bắt đầu tính lãi đó.”
Sắc mặt Tạ Doãn trắng bệch, nhìn tôi với ánh mắt vỡ vụn:
“Nguyệt Nguyệt, anh uống rượu rồi, uống rất nhiều…”
Tôi vừa cúi đầu lướt điện thoại, vừa nhàn nhã đáp:
“Ồ, thế rượu của anh cũng khá đấy.”
Trước đây tôi sẽ khuyên anh ta bớt uống, bảo là không tốt cho sức khỏe.
Nhưng bây giờ đã có giấy ly hôn trong tay rồi, tôi không phải người nhiều chuyện nữa.
Tôi chụp ảnh giấy chứng nhận ly hôn gửi cho Lý Trà Trà.
【Cô yếu thật đấy, đến tôi – cái “chướng ngại vật” lớn nhất cũng không còn nữa rồi, sao hai người còn chưa đăng ký kết hôn vậy?】
Cô ta trả lời cực nhanh:
【Hôm nay rõ ràng anh ấy còn nói là không tìm thấy chị!】
Nhưng chưa đầy một phút sau, cô ta đã thu hồi tin nhắn.
Xem ra, ai đó nên học cách dùng não rồi.
Buổi chiều hôm đó, tôi nhận được ảnh giấy kết hôn của cô ta và Tạ Doãn.
Khóa lại rồi. Tốt, rất tốt.
Lý Trà Trà lại bắt đầu gửi cho tôi bản tin ba bữa mỗi ngày về cô ta và Tạ Doãn.
Tôi nghi ngờ cô ta đã coi tài khoản của tôi thành… hố cảm xúc cá nhân rồi.
【Chị ơi, từ khi em làm giám đốc marketing, em phát hiện ra công ty của anh Doãn không có chị vẫn chạy ngon lành đó nha~】
【Hôm nay tổng giám đốc Trương bên Dung Khoa đến họp, anh Doãn bảo em đích thân tiếp đãi!】
【Chị biết đúng không? Dung Khoa là khách hàng lớn nhất của công ty đó~】
Trước đây tôi chưa từng trả lời bất kỳ tin nhắn nào của cô ta.
Hôm nay tâm trạng tốt, tôi gửi một sticker “Tuyệt vời ông mặt trời”.
Cảm thấy chưa đủ, tôi gửi thêm một cái “Giỏi quá nè”.
Ô hô.
Lý Trà Trà đã lên làm giám đốc marketing, lại còn đích thân tiếp đãi tổng giám đốc Trương của Dung Khoa.
Đúng là hỷ chồng thêm hỷ.
Tôi vui đến mức ăn liền hai phần cánh gà nướng Orleans.
Đứng đợi taxi ở cổng khu chung cư, tôi chợt nghĩ rồi nhắn thêm một câu:
【Về sau đừng gọi tôi là “chị” nữa, tôi mới 26 thôi, nhỏ hơn cô 3 tuổi đó.】
Kết quả – Lý Trà Trà im hơi lặng tiếng suốt một tuần.