Ly Hôn Cũng Phải Đúng Cách - Chương 1
01.
Ngón tay của Lâm Thính Thính được băng một lớp gạc dày, ngồi bên giường với vẻ mặt căng thẳng.
Tôi liếc xuống quả táo rơi dưới gầm giường, đã gọt được một nửa nhưng vẫn còn dính với vỏ.
“Sao không gọt tiếp đi?”
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Thính Thính lập tức cứng đờ, ánh mắt mang theo chút cầu cứu nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh.
Thẩm Bắc Mậu nhíu mày: “Tự Tự, đừng làm khó cô ấy.”
Rõ ràng lúc tôi chưa vào, cô ta vẫn đang làm việc này.
Vậy mà bây giờ lại biến thành tôi làm khó cô ta?
Lâm Thính Thính như trút được gánh nặng, thở phào một cách quá đà.
Cô ta đứng lên có chút lúng túng, giọng điệu áy náy: “Chị Giang Tự, Thẩm tổng chỉ gặp tai nạn vì đưa tôi về nhà thôi.”
Nói xong câu đó.
Không đợi tôi đáp lại, cô ta đã đỏ mắt: “Thật xin lỗi, đã làm phiền hai người.”
Cô ta cúi đầu thật sâu.
Chờ một lúc lâu.
Tôi vẫn không nói gì.
Cô ta lưỡng lự nhìn Thẩm Bắc Mậu, rồi cầm túi rời khỏi phòng bệnh.
Bầu không khí trong phòng yên lặng suốt một lúc lâu.
Thẩm Bắc Mậu cuối cùng cũng nhìn sang tôi: “Anh tưởng em đã ngủ rồi.”
Câu này.
Tôi thật sự không biết nên đáp thế nào.
Hai tiếng trước, chính anh ta nhắn tin cho tôi.
Anh ta nói phải họp tối, bảo tôi đừng chờ anh ta ăn cơm.
Lúc đó.
Tôi đang ở bãi đậu xe công ty anh ta, tận mắt nhìn thấy Lâm Thính Thính bước lên ghế phụ.
Tin nhắn của Thẩm Bắc Mậu, tôi không trả lời.
Phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng.
Tôi cầm lấy quả táo, đặt dao gọt lên vỏ, nhưng mãi không hạ xuống.
Táo.
Tôi không biết gọt.
Tôi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Em cũng tưởng anh đang họp.”
Sắc mặt Thẩm Bắc Mậu cứng đờ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Nửa khuôn mặt của Lâm Thính Thính thò vào, giọng nói rụt rè:
“Thẩm tổng… nước hoa của em… em quên mang rồi…”
Cô ta chạy vội vào phòng.
Mùi hương nước hoa sượt qua người tôi.
Trên tủ đầu giường của Thẩm Bắc Mậu có một hộp quà được gói rất đẹp.
Vẫn chưa bóc tem.
Lâm Thính Thính cầm hộp lên, cắn môi giải thích:
“Chị Giang Tự, là em nhờ Thẩm tổng giúp em chọn, chị đừng hiểu lầm…”
Bộ dạng này của cô ta, không có cô gái nào nhìn vào mà cảm thấy không có gì cả.
Dao gọt táo trong tay tôi đập mạnh xuống bàn.
“Bốp.”
Lâm Thính Thính giật mình, ánh mắt đầy bất an nhìn tôi.
Tôi không biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt nói:
“Nhưng Thẩm tổng của cô nói rằng anh ta đang họp.”
Lâm Thính Thính bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Sững sờ nhìn Thẩm Bắc Mậu, sau đó lại nhìn tôi.
Lắp bắp: “Thẩm tổng… anh ấy họp xong rồi… họp xong mới đưa em về…”
“Đủ rồi!”
Thẩm Bắc Mậu ngắt lời cô ta.
Lâm Thính Thính đỏ mắt: “Em…”
Thẩm Bắc Mậu có chút không vui: “Tự Tự, đừng dọa cô ấy.”
Anh ta dịu giọng lại, quay sang Lâm Thính Thính: “Em về trước đi, chuyện này không liên quan đến em.”
Cô ta kinh ngạc nhìn anh ta.
Vài giây sau.
Ngoan ngoãn cúi đầu:
“Vâng.”
02
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Từ giường bệnh vang lên tiếng thở nặng nề bị kiềm nén.
Thẩm Bắc Mậu day trán, giọng nói trầm thấp: “Tự Tự, Thính Thính sắp đến sinh nhật rồi, bọn anh không có ý gì khác…”
Từ anh ta dùng là— bọn anh.
Tôi bỗng cảm thấy nhàm chán.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi.
Những giọt mưa dày đặc đập vào kính, phát ra âm thanh lộp bộp không dứt.
Sắc mặt Thẩm Bắc Mậu thay đổi.
Trong đáy mắt anh ta lóe lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giọng nói mềm mại của một cô gái truyền qua loa:
“Thẩm tổng, bên ngoài mưa to quá, em không mang ô, lại còn lo cho sức khỏe của anh nữa…”
Tôi không biết Thẩm Bắc Mậu đã trả lời thế nào.
Giọng của Lâm Thính Thính lại vang lên:
“Hay là em không về nữa, chị Giang Tự… trông có vẻ rất để ý đến sự tồn tại của em.”
Sắc mặt Thẩm Bắc Mậu có chút khó coi.
Anh ta nhìn tôi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Tự Tự, cô ấy vẫn còn nhỏ.”
Tôi nhìn anh ta, cười nhạt: “Nhỏ? Một cô gái hai mươi sáu tuổi?”
Anh ta mím môi.
Không nói thêm gì.
Tôi chợt không kiềm chế được cảm xúc: “Hay là anh mong, người đang đứng dưới mưa ngoài kia là tôi?”
Lửa giận trong ánh mắt anh ta dịu đi vài phần.
“Anh không có ý đó.”
03
Nhiều năm trước, cũng có một trận mưa lớn như thế này.
Lúc đó, tôi bị ngã trong lúc làm thêm, gãy xương cẳng chân.
Thẩm Bắc Mậu hoảng loạn lao vào phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt anh ta đã đỏ lên.
Khi ấy, tôi đang cố dành dụm tiền mua cho anh ta một chiếc áo bông.
Chiếc áo trên người anh ta đã mặc suốt ba năm.
Viền tay áo đã sờn rách, nhưng anh ta vẫn không nỡ thay.
Lúc đó, cả hai chúng tôi đều không có nhiều tiền.
Loại trái cây duy nhất có để bổ sung vitamin là táo.
Là loại táo Quốc Quang.
Mười tệ một túi, nặng mười lăm cân.
Vỏ rất cứng, không dễ cắn.
Anh ta kiên nhẫn gọt từng quả cho tôi, cẩn thận từng chút một.
Rồi sau lưng tôi, lén ăn hết những vỏ táo đáng lẽ phải vứt đi.
Tôi đau lòng đến phát khóc.
Nhưng Thẩm Bắc Mậu lại cười.
Anh ta nói: “Tự Tự, sau này vỏ táo của em, anh sẽ gọt hết.”
Sau này, Thẩm Bắc Mậu khởi nghiệp thành công.
Áo khoác muốn mặc thế nào cũng có thể mua.
Hoa quả muốn ăn gì cũng có thể gọi người mang đến tận nhà.
Duy chỉ có một điều.
Tôi không còn nhìn thấy táo Quốc Quang nữa.
04
Khi mưa tạnh.
Tôi rời khỏi bệnh viện.
Thẩm Bắc Mậu dường như có chút căng thẳng: “Tự Tự, em đang giận sao?”
Tôi dừng bước, nhưng không quay đầu.
Nghe thấy giọng anh ta thăm dò: “Anh không cố ý lừa em, chỉ sợ em nghĩ nhiều thôi.”
Tôi cố gắng giữ giọng mình không run rẩy.
“Bên bảo hiểm vừa gọi, thẩm định thiệt hại.”
Sau lưng, tôi nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh ta.
Anh ta nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung.”
Bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong bệnh viện, người đến người đi, ngay bên cạnh khoa chấn thương chỉnh hình là khoa sản.
Từng đôi một, đàn ông dìu phụ nữ đi ngang qua tôi.
Phần lớn trên gương mặt họ đều ngập tràn hạnh phúc.
Chỉ có tôi đứng đó, lạc lõng và lẻ loi.
Tôi biết Thẩm Bắc Mậu đang dò xét điều gì.
Sau khi khởi nghiệp thành công, anh ta tiếp xúc với toàn những ông chủ, những tinh anh trong giới.
Trong cái vòng tròn đó, điều người ta thích khoe khoang nhất chính là ai mới đổi tình nhân.
Lúc đầu, Thẩm Bắc Mậu còn thề thốt.
Anh ta nói rằng mình sẽ không bao giờ giống những người đó.
Nhưng thời gian trôi qua.
Anh ta về nhà ngày càng muộn.
Rồi cuối cùng.
Trên người anh ta xuất hiện mùi nước hoa.
Mùi hương ấy, tôi nhớ rất rõ.