Lưới Trời Lồng Lộng - Chương 3
6
Mối quan hệ giữa tôi và bố chồng không thể gọi là tốt, nhưng cũng không đến mức tệ như với mẹ chồng.
Nhưng sau khi nghe Đổng Mạn Mạn nói xong, ông ta lại quay sang tôi:
“Cô làm sao đấy? Không chịu yên ổn ở nhà, ngày nào cũng chạy đến bắt nạt mẹ con họ thì được cái gì?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng.
Đổng Mạn Mạn đã chen vào:
“Cô ta muốn cướp nhà của con.”
Tôi cười lạnh:
“Đây mà là nhà cô chắc? Tòa đã tuyên rồi, bảo cô chuyển đi.”
Bố chồng càng nghe càng rối, thế là Đổng Mạn Mạn lập tức khóc lóc kể lể, thêm thắt chi tiết cho câu chuyện.
Bố chồng nổi giận:
“Đây là nhà của con trai tôi! Nó muốn cho ai thì cho, cô có quyền gì mà đòi lại?”
Trước đây tôi cứ tưởng chỉ có mẹ chồng là ngang ngược, không ngờ bố chồng còn vô lý hơn.
Nhưng cũng may, tôi chẳng hề sợ ông ta.
Tôi bĩu môi:
“Căn nhà này được mua sau khi tôi và Hướng Nam kết hôn, thuộc tài sản chung sau hôn nhân. Anh ta không có quyền cho người khác khi chưa có sự đồng ý của tôi. Tôi hoàn toàn có quyền đòi lại, và tòa án đã phán quyết rồi. Ông có đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu không phục, thì cứ việc kiện tiếp.”
Bố chồng bị thái độ của tôi làm cho á khẩu.
Đổng Mạn Mạn uất ức nhìn ông ta:
“Bố, con không có tiền, nếu con trả lại nhà và tiền cho cô ta, con và Trạch Trạch phải sống sao đây?”
Bố chồng trầm ngâm một lát, rồi xòe tay nhìn tôi:
“Bao nhiêu tiền? Tôi trả thay nó.”
Nghe xong câu này, tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi lấy bản kê chi tiết từ trong túi ra.
Bố chồng lần lượt lật xem từng trang, sắc mặt ngày càng sa sầm:
“Cao Mộng Mộng, cô nghèo đến phát điên rồi à? Ngay cả chai nước khoáng một tệ mà cũng tính vào?”
Tôi bày ra vẻ mặt ấm ức:
“Dù là ruồi cũng là thịt mà. Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi.”
Bố chồng xem xong bảng kê, liền ném cho thư ký:
“Lát nữa chuyển khoản cho cô ta.”
Tôi lập tức cười tươi rói, nói cảm ơn:
“Cảm ơn bố.”
Bố chồng lườm tôi:
“Hướng Nam chết rồi, đừng gọi tôi là bố.”
“Được thôi, cảm ơn chú.”
Bố chồng quay sang Đổng Mạn Mạn, dứt khoát nói:
“Hôm nay cô dọn sang nhà tôi ở. Trả lại căn nhà này cho cô ta.”
Đổng Mạn Mạn còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh của bố chồng, cô ta đành im lặng.
Ngay sau đó, ông ta nói tiếp, giọng điệu bá đạo:
“Nhà tôi có điều kiện tốt hơn đây nhiều. Trạch Trạch là cháu trai ruột của tôi, dù pháp luật không công nhận, tôi vẫn công nhận. Trong di chúc của tôi chắc chắn có tên nó.”
Đổng Mạn Mạn suy nghĩ một chút, cuối cùng ngoan ngoãn dọn đi.
Dù sao cô ta cũng không ngốc—tài sản của bố chồng gấp nhiều lần tài sản của Hướng Nam.
Tôi nhìn cô ta hớn hở chuyển đồ lên xe, tốt bụng nhắc nhở:
“Đổng Mạn Mạn, trên đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống đâu. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi dọn qua đó.”
Đổng Mạn Mạn cười khẩy:
“Cô đang ghen tị đấy à? Dù Hướng Nam có giàu cỡ nào cũng chỉ là một thiếu gia, làm sao sánh được với cha anh ấy? Đáng tiếc, cô không có con. Nếu lão gia thật sự có chuyện, thì tài sản của ông ấy chẳng có lấy một đồng nào thuộc về cô đâu.”
Sau khi cô ta chuyển hết đồ đạc, còn hào phóng mời tôi vào kiểm tra nhà.
Tôi vẫn ngồi trên sofa, không buồn nhúc nhích, chỉ đột ngột hỏi cô ta một câu:
“Đổng Mạn Mạn, trước khi ra nước ngoài, cô đã biết mình có thai rồi đúng không? Nếu nhà họ Hướng đã thích cô đến thế, cô và Hướng Nam lại yêu nhau sâu đậm như vậy, sao hai người lại chia tay?”
Tôi nhớ rất rõ, hồi Đổng Mạn Mạn mới về nước, cả đêm đó Hướng Nam mất ngủ, cứ lật qua lật lại xem điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn nào đó.
Câu hỏi này như đụng trúng vết thương của cô ta.
Nụ cười trên môi Đổng Mạn Mạn cứng lại, khuôn mặt có chút hoảng loạn.
“Chuyện này không liên quan gì đến cô. Hướng Nam đã chết rồi, cô còn tò mò chuyện này làm gì?”
Tôi cười nhẹ:
“Không có gì, chỉ cảm thấy sau này cô sẽ quay lại cầu xin tôi thôi.”
Đổng Mạn Mạn như thể nghe được chuyện nực cười nhất, bật cười ha hả hai tiếng:
“Cô nghĩ ai cầu xin ai thì còn chưa biết đâu!”
7
Nửa năm sau, quả nhiên Đổng Mạn Mạn tìm đến tôi.
Cô ta quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giọng khản đặc vì gào khóc:
“Cao Mộng Mộng, cầu xin cô cứu con trai tôi! Chỉ có cô mới cứu được thằng bé!”
Cô ta bò đến, nắm chặt gấu quần tôi:
“Bố của Hướng Nam muốn giết nó, ông ta đã giam thằng bé lại rồi! Tôi thực sự không còn cách nào nữa, xin cô hãy giúp tôi!”
Tôi nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
Thì ra, đứa con hiện tại của bố chồng bị bệnh, cần ghép thận.
Nhưng bố chồng không tương thích với cậu bé, còn Trạch Trạch thì lại trùng khớp hoàn toàn.
Đây cũng chính là lý do ông ta đưa Đổng Mạn Mạn về biệt thự.
Lúc đầu, Đổng Mạn Mạn còn tưởng mình nhờ con mà được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng dần dần, mọi chuyện không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Trên người con trai cô ta liên tục xuất hiện những vết thương khó hiểu.
Khi đi trên đường, thỉnh thoảng lại có đồ vật từ trên cao rơi xuống ngay cạnh thằng bé.
Mãi đến khi cô ta biết con trai của bố chồng cần ghép thận, cô ta mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô ta muốn đưa con rời khỏi đó, nhưng lại bị bố chồng phát hiện.
Ông ta cho người giữ thằng bé lại, rồi trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Tôi nhàn nhạt nói:
“Thế thì cô không nên đến tìm tôi, mà nên đi báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát cũng vô ích.”
Đổng Mạn Mạn khóc nấc:
“Cảnh sát đến, bố của Hướng Nam lại tỏ ra tử tế, còn chủ động bảo tôi dẫn con đi. Nhưng con trai tôi bị nuôi hư rồi, nó biết nếu rời khỏi ông nội thì sẽ không có được cuộc sống tốt như vậy nữa, nên sống chết không chịu đi.”
“Thế nên tôi chỉ còn cách tìm đến cô.”
Cô ta nước mắt nước mũi tèm lem:
“Cầu xin cô giúp tôi, dù sao Trạch Trạch cũng là con ruột của Hướng Nam mà!”
Tôi thản nhiên hỏi lại:
“Vậy thì sao? Đó là con của cô và Hướng Nam, không phải con của tôi và anh ta.”
Bộ dạng của tôi không khác gì người ngoài cuộc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Không ngờ Đổng Mạn Mạn lại nói một câu:
“Bởi vì Hướng Nam yêu cô.”
Cô ta nói rằng, người Hướng Nam yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn là tôi.
Việc anh ta ly hôn với tôi, rồi cố ý làm ra đủ chuyện để tôi ghê tởm, tất cả đều là vì anh ta mắc bệnh nan y.
“Hướng Nam không còn sống được bao lâu nữa, anh ấy không muốn liên lụy cô.”
Đổng Mạn Mạn thao thao bất tuyệt về tình yêu của Hướng Nam dành cho tôi, nhưng tôi chẳng có chút cảm xúc nào.
Tôi đã biết anh ta yêu tôi.
Tôi cũng biết anh ta sắp chết.
Bởi vì anh ta suốt ngày rượu chè, quán bar, lại phải uống thuốc để duy trì thể lực.
Không bệnh mới là chuyện lạ, bệnh mà không uống thuốc thì chết cũng chẳng có gì bất ngờ.
Mỗi năm, người lấy báo cáo khám sức khỏe của anh ta đều là tôi, cơ thể anh ta ra sao, tôi còn rõ hơn chính anh ta.
Tôi cười lạnh:
“Vậy thì sao? Tôi phải cứu con trai cô à?”
Đổng Mạn Mạn không ngờ tôi lại vô tình như vậy, bàng hoàng lẩm bẩm:
“Cô vốn dĩ không yêu Hướng Nam.”
Yêu sao?
Tôi hận anh ta còn không kịp.
Đổng Mạn Mạn tuyệt vọng.
Cô ta chẳng còn ai để bấu víu nữa.
Ngay cả mẹ chồng cô ta cũng đã tìm đến, nhưng bà ta đã thua sạch tiền trong một vụ đầu tư gần đây.
Bây giờ ngày nào bà ta cũng đi tìm bố chồng xin tiền, còn đang nịnh nọt ông ta, làm sao dám chọc giận ông ta lúc này?
“Trạch Trạch, phải làm sao đây? Mẹ không cứu con được rồi…”
Đổng Mạn Mạn đau khổ đấm ngực.
Tôi nhìn cô ta phát điên một lúc, sau đó mới mở miệng:
“Đổng Mạn Mạn, cô còn nhớ tôi từng hỏi cô, tại sao cô và Hướng Nam lại chia tay không?”
Cô ta ngừng khóc, sắc mặt hơi tái:
“Chúng tôi…”
Tôi chậm rãi nói:
“Nếu cô nói cho tôi sự thật, tôi có thể cân nhắc cứu con cô.”
Cô ta cắn môi, do dự vài phút, cuối cùng như hạ quyết tâm:
“Vì năm đó, Hướng Nam đã tông chết một người.”
Năm đó, Hướng Nam đưa Đổng Mạn Mạn lên núi ngắm sao.
Trên đường về thì gặp trời mưa lớn, anh ta lái xe đâm trúng một người.
Người phụ nữ đó nằm sõng soài trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Nhưng Hướng Nam lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh ta đưa Đổng Mạn Mạn về nhà trước, sau đó mới quay lại xử lý.
Đổng Mạn Mạn sợ anh ta sẽ bị ngồi tù, nên hôm sau lập tức nói lời chia tay, rồi nhờ gia đình giúp đỡ để ra nước ngoài.
Sau đó, cô ta không có chỗ đứng ở nước ngoài, quay về thì phát hiện Hướng Nam chẳng những không phải ngồi tù, mà còn giàu hơn trước.
Thế là cô ta lại mặt dày bám lấy anh ta.
Tôi nghe đến đây, tay siết chặt, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Vậy cô có biết, sau đó anh ta xử lý thi thể thế nào không?”