Luật Nhân Quả Không Chừa Một Ai - Chương 2
3
Chẳng bao lâu sau, con trai bà Tôn—lão Tôn kéo cả một đám họ hàng đến nhà tôi.
Vừa nhìn thấy ba nó, Hổ Tử lập tức lấy lại dáng vẻ ngang ngược thường ngày.
“Ba! Chính con đàn bà này đánh con!”
Nó hùng hổ chạy đến trước mặt lão Tôn, vênh váo nói:
“Năm ngoái con còn đẩy người xuống sông, ba cũng chẳng đánh con lấy một cái! Thế mà con đàn bà này dám ra tay với con! Ba nhất định phải đánh chết cô ta để báo thù cho con!”
Lão Tôn trước đây làm bảo vệ bên ngoài, đánh vợ phá thai hai lần mới có được thằng con trai này, nên cưng chiều nó hết mức.
Nghe nói tôi dám đánh con trai mình, gã chẳng nói một lời, lập tức xắn tay áo định xông vào đánh tôi.
Nhưng ba tôi đã đứng chặn ngay trước mặt.
“Sao? Tưởng nhà họ Lâm này không có đàn ông chắc?”
Ba tôi vừa dứt lời, mấy ông anh họ của tôi cũng đồng loạt bước lên.
Mấy người này ai cũng cao gần mét tám, toàn thân đầy cơ bắp.
Lão Tôn vốn chỉ là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy tình hình không ổn, gã đành buông nắm đấm xuống, cười giả lả:
“Không có ý đó. Nhưng con gái ông đánh con trai tôi, chuyện này phải có lời giải thích chứ?”
Tôi cũng chẳng rảnh rỗi mà để yên.
Tôi khoanh tay, lạnh giọng nói:
“Tôi tự dưng đi đánh con ông làm gì? Tôi đâu có bị điên!”
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào Hổ Tử, cười lạnh:
“Trẻ con mà nói dối sẽ bị sét đánh chết cả nhà đấy, biết không?”
Bà Tôn trừng mắt nhìn tôi, gằn giọng: “Con nhãi ranh này! Đầu năm đầu tháng mà mày dám nguyền rủa cả nhà tao chết hả?”
Tôi cười khẩy: “Hổ Tử đáng yêu thế, tôi còn thương nó không hết, làm sao mà nguyền rủa nó được?”
Nói rồi, tôi cong môi cười giả tạo: “Hổ Tử ngoan, chị còn quý em lắm ấy chứ, làm sao mà lại tát em được cơ chứ!”
Thằng nhóc đúng là ngu xuẩn, vừa nghe tôi nói vậy liền lớn tiếng quát lên:
“Con khốn này, đừng có giả bộ! Rõ ràng là vì tôi nhét pháo vào miệng con chó nhà cô, làm nó nổ chết, nên cô mới đánh tôi! Cô không chỉ đánh tôi, mà còn đánh cả bà nội tôi! Ba ơi, ba phải đánh chết con đàn bà này để báo thù cho con!”
Nói xong, nó nhấc xác Đa Đa lên, giơ về phía lão Tôn.
Lão Tôn nhìn thấy con chó đầy máu me trong tay con trai mình, sắc mặt tối sầm lại.
Gã biết rõ lần này mình đuối lý.
Tiếp tục làm ầm lên cũng vô ích, nhà tôi người đông thế mạnh, muốn chiếm thế thượng phong không dễ.
Vậy nên gã quyết định xuống nước.
“Được rồi, con tôi đã thừa nhận nó làm chết con chó nhà cô. Tôi cũng không phải loại người vô lý, con chó này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường là được chứ gì!”
Mẹ tôi cắn răng, căm giận nói:
“Đa Đa là một thành viên trong gia đình tôi! Đây không phải vấn đề tiền bạc! Chưa kể, cửa phòng của con gái tôi đã khóa, con ông và mẹ ông tự tiện xông vào nhà người khác! Chuyện này không thể chỉ đền tiền là xong!”
Dứt lời, mẹ tôi quay sang ba tôi: “Chúng ta báo cảnh sát, để pháp luật xử lý!”
Nghe vậy, bà Tôn lập tức gào lên the thé:
“Báo cảnh sát? Đừng tưởng tao không biết, chúng mày chỉ là thấy con tao kiếm được tiền, lái xe sang, nên muốn nhân cơ hội này vơ vét một khoản chứ gì!”
Bà ta quay sang con trai mình, lớn tiếng hô:
“Con à, đừng sợ! Báo cảnh sát thì báo, ai sợ ai chứ? Nó có chứng cứ gì chứng minh cửa nhà nó đã khóa? Nó có bằng chứng nào chứng minh chính Hổ Tử làm chết con chó của nó không?”
Tôi cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà ta:
“Có cần tôi lấy camera giám sát ngoài hành lang cho bà xem không?”
Vừa nói, tôi rút điện thoại ra.
Trước đó, tôi đã kiểm tra camera—rõ ràng quay lại cảnh Hổ Tử không biết học trộm mở khóa từ đâu, chỉ vài thao tác đã phá được cửa phòng tôi.
Lúc này, sắc mặt bà Tôn trắng bệch.
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, lấy từ túi ra một tờ mười tệ, hất cằm nói:
“Tao thấy con chó này cũng chỉ là một con chó cỏ, người ta toàn cho không, tao rộng rãi lắm đấy, đền cho mày mười tệ, ra chợ mà mua con khác đi!”
Tôi nhìn tờ mười tệ trong tay bà ta, giận đến mức muốn bật cười.
Con chó tôi nuôi suốt sáu năm, trong mắt nhà họ Tôn, chẳng là cái gì hết.
Lão Tôn thấy tôi không nhận tiền, lại rút thêm một tờ hai mươi tệ ra:
“Ba mươi! Không hơn nữa đâu!”
Thấy tôi vẫn không phản ứng, bà Tôn nổi nóng thực sự:
“Con gái nhà họ Lâm, đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Một con chó rách thôi mà con tao còn chịu bồi thường ba mươi tệ, mày còn muốn gì nữa hả?”
Trong đám họ hàng nhà họ Tôn, một gã đàn ông đầu đinh đứng ra, giọng kẻ cả:
“Đúng rồi đấy! Chẳng qua chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi mà, thằng bé mới có mấy tuổi? Chẳng nhẽ chưa từng phạm sai lầm sao? Hơn nữa nó là con trai, nghịch một chút có gì đâu? Nhận tiền rồi bỏ qua đi, đừng có cản trở bọn tao về uống rượu!”
Một gã bụng bia cũng đứng phưỡn ngực ra, hắng giọng:
“Người lớn mà lại chấp nhặt với con nít à? Nếu hôm nay Hổ Tử đốt chết con chó nhà tao, tao đảm bảo không trách nó một lời! Theo tao thấy, đàn bà đúng là bụng dạ hẹp hòi!”
Nói xong, gã cười ha hả, quay sang thằng nhóc kia:
“Hổ Tử à, đừng chấp mấy bà đàn bà làm gì! Cháu cứ yên tâm, đừng nói là nổ chết con chó, dù cháu có đốt luôn cái xe của chú, chú cũng không trách mắng cháu đâu! Đây mới là khí phách của đàn ông!”
Gã đầu đinh cũng vờ vĩnh tỏ vẻ đạo mạo:
“Hổ Tử, cháu yên tâm! Đàn ông nhà họ Tôn bọn ta bụng dạ rộng rãi, nên ai cũng làm ăn lớn, kiếm tiền giỏi! Cháu nhìn xem, các chú lái xe gì nào? Toàn xe sang tiền triệu cả đấy!”
Gã ta hất cằm về phía nhà tôi, cười nhạo:
“Rồi nhìn lại nhà con nhãi này xem, chỉ có mỗi cái xe Toyota! Nhớ kỹ nhé, sau này chơi game tránh xa lũ nhà nghèo ra, bọn nó chẳng chơi nổi đâu!”
Lũ người họ Tôn đồng loạt cười phá lên.
Nhìn bọn họ cười hả hê, tôi chậm rãi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía bãi đậu xe.
Trước đây, chỗ đó vốn là khu để xe chung của cả thôn.
Nhưng nhà họ Tôn ngang nhiên chiếm luôn.
Ai dám đậu xe ở đó, bọn họ liền đâm thủng lốp.
Dân làng ai cũng biết nhà họ là hạng vô lại, không ai muốn dây vào, nên dần dà chẳng ai dám đậu ở đó nữa.
Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn bãi đỗ xe đang chật kín mấy chiếc xe sang của nhà họ Tôn, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
4
Vì mẹ tôi đã báo cảnh sát, nên không lâu sau, họ nhanh chóng có mặt.
Nhưng vì Hổ Tử còn là trẻ vị thành niên, cảnh sát cũng chỉ có thể giáo dục miệng.
Tuy vậy, nhà họ Tôn bị buộc phải bồi thường 500 tệ.
Tôi cứ tưởng đầu năm đầu tháng phải bỏ ra một khoản thế này, lão Tôn ít nhiều cũng sẽ dạy dỗ lại con trai mình.
Không ngờ, ngay khi cảnh sát vừa đi khỏi, gã liền rút 200 tệ ra đưa thẳng cho Hổ Tử ngay trước mặt tôi.
Thấy tôi nhìn chằm chằm với vẻ sửng sốt, lão Tôn cười khẩy, giọng đầy châm chọc:
“Tao biết mày đang mong tao sẽ dạy dỗ lại con trai tao. Nhưng tao cứ không để mày được như ý! Nó chẳng qua chỉ làm nổ chết một con chó nhà mày thôi, 500 tệ, tao trả được!”
Nói xong, gã còn xoa đầu Hổ Tử, giọng đầy tự hào:
“Con trai à, có khí phách lắm! Sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ!”
Gã đầu đinh cũng cười nhếch mép, cố ý móc thêm 200 tệ ra, nhét vào tay Hổ Tử:
“Cháu trai cả nhà ta đúng là đàn ông đích thực! Nào, đây là phần thưởng của chú! Đàn ông không như đàn bà, hẹp hòi, vì một con chó mà còn báo cảnh sát!”
Gã bụng bia cũng vui vẻ rút 200 tệ, hào hứng vỗ vai Hổ Tử:
“Anh trai thưởng rồi, chú em cũng không thể thua được! Nhớ kỹ lời chú dặn, chỉ là một con súc vật chết thôi, đừng để bụng làm gì!”
Hổ Tử vui sướng ra mặt.
Nó không ngờ giết chết con chó nhà hàng xóm, không những không bị phạt, mà còn được ba và hai ông chú thưởng cho tận 400 tệ.
Thế là, nó càng vênh váo hơn.
Chỉ tay vào mặt tôi, nó cười hả hê:
“Đồ đàn bà thối! Tao có nhiều tiền thế này, lát nữa tao sẽ cho nổ tung cái xe mày đậu ngoài kia! Dù sao nhà tao cũng có tiền bồi thường!”
Nói xong, dưới sự “hộ tống” của cả nhà bà Tôn, nó nghênh ngang đi ra ngoài.
Mẹ tôi nhìn theo, mặt đầy lo lắng:
“Lần này con chọc phải đám vô lại này rồi. Chiếc xe của con tốt nhất nên lái đi chỗ khác, chứ với tính khí của thằng nhãi đó, nó có thể thật sự cho nổ xe con đấy!”
Tôi nhếch môi cười lạnh.
Giết chó nhà tôi, giờ còn muốn ép tôi lái xe chạy trốn?