Luật Nhân Quả Không Chừa Một Ai - Chương 1
1
Lúc bà Tôn dắt cháu trai đến sân nhà tôi, tôi còn tưởng bọn họ đến chúc Tết.
Kết quả, sau khi lấy xong bao lì xì, tôi ra ngoài thì thấy thằng nhóc đang nhét pháo vào miệng cá chép nhà tôi.
Tôi hốt hoảng kêu lên: “Ấy ấy, Hổ Tử, em không thể làm vậy đâu! Em sẽ làm cá nổ chết đấy!”
Nói rồi, tôi lập tức nhắc bà nội nó: “Bà Tôn, bà mau ngăn cháu lại đi!”
Nhưng bà Tôn chỉ nhìn cháu rồi cười tủm tỉm: “Không sao, chỉ là một con cá thôi, chẳng lẽ nhà tôi đền không nổi chắc?”
Bà ta còn vỗ đầu thằng nhóc đầy cưng chiều: “Ngoan nào, cháu muốn nổ cái gì thì cứ nổ, nhà mình có tiền, sợ gì chứ!”
Thằng nhóc thấy bà không can thiệp thì càng được nước làm tới. Tôi có quát cũng chẳng ăn thua, nó làm như không nghe thấy gì, còn ngay lúc tôi chạy tới, đã châm lửa đốt pháo trong miệng cá.
“Ầm!”
Con cá chép dài sáu mươi phân bị nổ tung ngay trước mắt tôi.
Tôi bị cảnh tượng này làm cho đứng hình, còn thằng nhóc kia thì chẳng có chút sợ hãi nào, chỉ hứng thú vỗ tay cười ha hả:
“Boom! Boom! Cá nổ rồi! Vui quá đi mất!”
“Nội ơi, nhà họ còn cái gì có thể nổ không? Con muốn nổ tiếp!”
Tôi nhìn sang bà Tôn, thấy bà ta vẫn thờ ơ, cơn giận trong lòng bốc lên tận đỉnh đầu:
“Bà Tôn, sao bà có thể dung túng cho cháu mình như thế?
Hôm nay nó dám đốt cá, ngày mai nó dám đốt cả nhà đấy! Đến lúc đó không còn là chuyện đền vài đồng nữa đâu!”
Nhưng bà Tôn lại như nước đổ lá môn, vẫn bình thản như cũ. Bà ta vuốt đầu cháu, cười khẩy: “Nói nhiều như vậy, chẳng phải chỉ muốn tôi đền tiền sao?”
Bà ta bĩu môi khinh thường: “Mấy con cá cỏ rẻ bèo này, nhà tôi còn chẳng thèm ăn, cũng chỉ có mấy nhà nghèo như các người mới coi là món ngon thôi!”
Nói xong, bà ta móc từ túi ra một tờ tiền, ném lên bàn: “Này, đền cho cô đấy, có cần phải làm quá lên thế không?”
Tôi tức đến mức bụng quặn lên.
Không nói đến chuyện số tiền đó căn bản không đủ để mua lại con cá dài sáu mươi phân kia, quan trọng nhất là đây là cá tôi dùng để đãi khách!
Mấy người họ hàng đến nhà tôi đa số đều làm ăn buôn bán, mâm cơm ngày Tết không thể thiếu món cá, vì nó tượng trưng cho năm mới dư dả.
Bây giờ đã là mùng Năm Tết, chợ quê vẫn chưa mở cửa.
Tôi biết đi đâu mua cá đây?
Nghĩ đến chuyện này, tôi cũng chẳng buồn kiêng kỵ việc đầu năm không nên nổi nóng, liền bùng nổ quát:
“Đây không phải chuyện tiền bạc!
Bà đưa cháu đến nhà tôi chơi, tôi còn chuẩn bị bao lì xì cho nó, vậy mà bà lại để cháu bà phá nát cả nhà tôi! Ngay cả cái chậu cá cũng bị nổ vỡ!
Đến một câu xin lỗi bà cũng không nói, chỉ muốn dùng một tờ tiền để giải quyết cho xong sao?”
Mẹ tôi nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy từ bếp ra.
Nhìn thấy cái chậu cá bị nổ tan tành, nước văng khắp sân, bà giận dữ nói: “Sao lại thế này? Gần 11 giờ rồi, khách sắp tới mà lại xảy ra chuyện này?”
Tôi vừa định mở miệng thì bà Tôn đã lên tiếng trước:
“Tiểu Hoa, là cháu tôi làm đấy, sao nào? Chẳng lẽ cô cũng muốn cháu tôi phải xin lỗi như con gái cô à?”
Mẹ tôi thấy là bà Tôn, cơn giận lập tức hạ xuống…
2
“A! Là bà Tôn à! Chắc Hổ Tử cũng không cố ý đâu, đền tiền gì chứ!”
Nói xong, mẹ tôi véo tay tôi một cái, nhỏ giọng nhắc: “Trần Trần, bỏ đi, nhà họ không dễ chọc đâu, đừng làm lớn chuyện rồi mất vui. Đợi lát nữa họ hàng sắp đến rồi, mau vào nhà giúp ba con một tay!”
Tôi cau mày, nhà bà Tôn có thể ăn thịt người chắc?
Mẹ tôi lại sợ đến mức này?
Thấy tôi vẫn chưa nguôi giận, mẹ ghé sát tai tôi thì thầm:
“Năm ngoái, thằng cháu đó nhét pháo vào khe cửa nhà bên, nổ tan tành cả tủ giày. Nhà bên đòi bà Tôn bồi thường 500 tệ. Kết quả, hôm sau, thằng nhóc lại nhét pháo vào miệng con heo năm mới nhà họ, nói là muốn báo thù thay cho bà nội nó.”
Tôi nghiến răng: “Thế thì vẫn phải đền tiền chứ?”
Mẹ tôi hạ giọng hơn: “Ban đầu nhà bên định tiếp tục bắt bồi thường, nhưng bà Tôn nói, ‘Dù sao con heo này cũng bị giết để ăn thịt, cháu tôi giúp ông bà nổ chết nó, coi như tiết kiệm công sức giết heo, vậy mà còn đòi tiền chúng tôi?’”
“Vậy là xong chuyện luôn?”
Tôi giận đến mức nắm chặt nắm đấm.
“Tất nhiên là không dễ dàng vậy rồi. Nhưng sau đó, thằng nhóc đó nói, nếu bắt nó đền tiền, nó sẽ nhét pháo vào miệng cháu gái nhà bên.”
“Bác Lưu hàng xóm nghĩ lại, thằng nhóc này ngang ngược như vậy, năm sau cả nhà ông ấy chuyển lên thành phố rồi, cũng không muốn gây thù với nhà họ Tôn nữa, nên đành nuốt cục tức vào trong.”
Chả trách mẹ tôi vừa nghe tôi đòi bồi thường đã cuống quýt.
Thì ra nhà bọn họ thù dai như vậy.
Rõ ràng là người sai, thế mà hễ ai dám bắt chúng chịu trách nhiệm, bọn họ liền quay ngược lại trả đũa gấp bội.
Mẹ tôi còn phải ở quê sống tiếp, nên không muốn rước thêm phiền phức.
Nghĩ vậy, tôi cũng chỉ có thể kìm nén cơn giận trong lòng.
Bà Tôn có lẽ cũng biết rõ sự “đáng sợ” của mình, cười cười nhìn tôi, hỏi đầy khiêu khích: “Con gái nhà họ Lâm, còn muốn Hổ Tử nhà tôi đền tiền không?”
Tôi liếc bà ta một cái, lạnh nhạt đáp: “Đi thong thả, không tiễn!”
Mẹ tôi thì vội vàng cười làm lành: “Trần Trần nhà tôi nóng tính chút, bà Tôn đừng để bụng. Nào, mang ít kẹo về nhà ăn nhé!”
Bà Tôn không hề khách sáo, cầm lấy kẹo rồi kéo Hổ Tử đi: “Đi thôi! Chúng ta đi xem còn thứ gì hay ho để nổ nữa!”
Hổ Tử vừa bóc một viên kẹo cho vào miệng vừa phấn khích hét lên: “Bà ơi, cháu muốn dùng pháo nổ chó, bùm! Bùm! Miệng chó bị nổ bay mất! Nhất định còn vui hơn cả nổ cá!”
Tôi nghe vậy liền liếc sang con Đa Đa đang chạy tung tăng trong nhà, tim đập mạnh một cái.
Mùng Tám là tôi về thành phố rồi.
Từ giờ đến lúc đó, tôi nhất định phải trông chừng nó thật kỹ!
Những ngày này, Đa Đa vốn ngủ chung với tôi trong phòng ngủ phụ ở tầng một.
Sau khi Hổ Tử cho nổ tung con cá của nhà tôi, để cẩn thận hơn, tôi quyết định đưa Đa Đa lên lầu.
Nó vốn quen chạy nhảy khắp sân, cứ giãy giụa không chịu lên. Tôi phải lấy mấy cây xúc xích mới dụ nó chịu đi theo.
Hôm nay là mùng Năm, khách khứa có đến cả chục người, tôi phải giúp ba mẹ chuẩn bị cơm nước. Nếu để Đa Đa ở phòng khách mà nó lỡ chạy ra sân, bị đám nhóc con tóm được thì tiêu đời mất.
Tôi chơi với nó trên tầng hai hơn nửa tiếng, cuối cùng nó mới chịu ngoan ngoãn chui vào chiếc chuồng tôi đã lót sẵn cho nó.
“Ngoan nào, Đa Đa. Mẹ xuống giúp ông bà một lát, nửa tiếng nữa lại lên với con nhé!”
Đa Đa sủa hai tiếng, rồi nằm xuống trong chuồng. Chẳng mấy chốc, nó đã ngủ ngon lành.
Tôi nhẹ nhàng khóa cửa lại rồi đi xuống bếp.
Chẳng bao lâu sau, khách đã đến đông đủ.
Cả sân lẫn phòng khách tràn ngập tiếng trẻ con nô đùa.
Ba mẹ tôi bận tối tăm mặt mũi trong bếp, tôi cũng mải làm đến mức chưa kịp uống một ngụm nước.
Đột nhiên—
“Đùng!”
Một tiếng nổ chấn động vang lên!
Tôi giật bắn người, ban đầu còn tưởng lũ nhóc chơi pháo ngoài sân.
Vội vàng chạy ra nhắc: “Nhà có chó nhỏ đấy, mấy đứa chơi pháo thì ra ngoài chơi nhé!”
Câu còn chưa dứt, trên lầu bỗng vọng xuống một giọng trẻ con đầy hứng khởi:
“Ha ha ha! Miệng con chó bị cháu cho nổ bay rồi! Bà ơi, vui quá đi mất!”
Tôi nghe xong, cả người như bị đông cứng.
Không kịp rửa tay đầy thịt băm, tôi lao như bay lên lầu.
Vừa chạy, tôi vừa gào thầm trong đầu:
“Không thể nào! Tôi đã khóa cửa tầng hai rồi! Dù có nhóc nào leo lên cũng không thể mở cửa ra được!”
Nhưng đến nơi, nhìn cánh cửa bị mở toang, lòng tôi lạnh ngắt.
Tôi lao vào phòng.
Bà Tôn vốn còn cười hả hê, nhưng khi thấy tôi xông tới, bà ta mới giả vờ làm bộ giận dữ:
“Hổ Tử, cháu nhìn xem! Sao lại nhét pháo vào miệng con chó vậy? Chị Trần Trần của cháu lại sắp giận rồi đấy! Nếu chị ấy bắt cháu đền tiền, bà nội không giúp đâu nhé!”
Vừa nói, bà ta còn giả bộ giơ tay định đánh mông thằng nhóc.
Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí đâu mà xem bà ta diễn trò.
Ánh mắt tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Đa Đa.
Nó vẫn còn trong chuồng.
Nhưng bộ lông trắng muốt của nó đã nhuộm đỏ máu.
Cái miệng bé nhỏ bị pháo nổ đến máu thịt lẫn lộn.
Nhìn thấy tôi, nó rên lên từng tiếng yếu ớt, một chân vô lực cào cào lên chuồng, như thể đang cầu cứu:
“Mẹ ơi, cứu con!”
Tôi cảm giác tim mình như bị hàng chục mũi kim đâm xuyên.
Đau đến không thể diễn tả thành lời.
Tôi lao về phía Đa Đa.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi quá mức đáng sợ, Hổ Tử sợ hãi lùi lại hai bước, run rẩy kéo áo bà nội nó, thì thào:
“Bà ơi, con này dữ quá! Chúng ta đi nhanh đi!”
Nhìn khuôn mặt tôi tối sầm lại, bà Tôn cũng bắt đầu không đứng yên được nữa.
Bà ta vội cười gượng:
“Con gái nhà họ Lâm à, đừng giận. Trẻ con ham chơi, đâu phải cố ý! Con chó của cô bao nhiêu tiền, nhà tôi đền là được chứ gì!”
Vừa nói, bà ta vừa móc tiền ra.
Tôi giật lấy ví tiền trong tay bà ta, mạnh tay ném thẳng vào mặt bà ta.
“Đền? Đền? Mẹ kiếp! Tôi muốn cháu bà đền bằng mạng nó kìa!”
Nói xong, tôi túm chặt lấy Hổ Tử đang trốn sau lưng bà nội nó.
Hổ Tử ra sức giãy giụa, nhưng sức nó làm sao đấu lại tôi được?
Tôi tập luyện võ tự do nhiều năm, sức lực đâu phải dạng vừa!
Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt nó một cái thật mạnh!
Tiếng “chát” vang dội khắp phòng.
Chưa đợi nó kịp phản ứng, tôi lập tức vung tay, bồi thêm ba cái tát liên tiếp!
Đánh đến mức đầu nó đập thẳng vào tường!
Bà Tôn thấy vậy lao tới định kéo tôi ra.
Tôi gầm lên, mặc kệ tất cả: “Đồ già không biết xấu hổ! Hôm nay tao đánh chết thằng nhãi con này, rồi đến lượt mày!”
“Cả hai đứa chúng mày xuống địa ngục hết đi!”
Lúc này, tôi đã giận đến mức mất hết lý trí!
Đánh xong Hổ Tử, tôi quay sang vung tay tát luôn bà Tôn!
Nhưng ngay lúc đó, ba mẹ tôi đã chạy lên.
“Trần Trần! Dừng tay! Đừng có đánh chết người!”
Bị tôi tát một cái, bà Tôn giận đến mức nhảy dựng lên, gào ầm ĩ:
“Mày nhìn đi! Đây là con gái nhà họ Lâm dạy dỗ kiểu gì thế? Chỉ là một con súc vật chết thôi mà dám đánh cả trưởng bối! Nhà chúng mày dạy con kiểu này đấy à?”
Bà ta còn tưởng mẹ tôi sẽ lại sợ phiền phức mà nhẫn nhịn như mọi lần.
Nhưng lần này, khi mẹ tôi nhìn thấy Đa Đa nằm trong vũng máu, bà không nói một lời nào.
Chỉ giơ tay, tát thẳng vào mặt bà ta một cái thật mạnh!
“Đồ già không biết liêm sỉ! Không chỉ lẻn vào nhà tôi, còn giết mất Đa Đa! Đừng nói là một cái tát, tao có đánh mày bay xuống gặp Diêm Vương cũng chẳng ai nói gì!”
“Đồ không có giáo dục!” Mẹ tôi phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt bà ta.
Bị mẹ con tôi mỗi người tát một cái, bà Tôn hoàn toàn đơ người.
Bà ta lau nước miếng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi giậm chân quát lớn:
“Được! Chúng mày vì một con chó mà dám đánh tao với cháu tao! Đợi đấy! Tao gọi con trai tao và cả họ nhà tao đến xử lý chúng mày ngay bây giờ!”