Luật Báo Ứng Cho Kẻ Phản Bội - Chương 3
06
Chị Lý tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho tôi, tôi cũng muốn nhân cơ hội này cảm ơn những người đã đi dự đám cưới vì tôi.
Vì vậy tối hôm đó mọi người rất vui vẻ, trên bàn tiệc uống không ít rượu.
Tan tiệc, tôi sắp xếp cho mọi người về hết, bản thân cũng muốn nhân lúc còn men rượu đi bộ thư giãn một chút.
Trên phố người qua lại tấp nập, tôi nhìn ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, bỗng cảm thấy thế gian này thật đẹp.
Tôi còn có thể làm được rất nhiều việc.
Tình yêu thật ra chỉ là một ảo ảnh ngắn ngủi và hư vô nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi ngồi xuống ghế dài bên bờ sông, đón gió đêm ấm áp, lấy điện thoại ra đăng một bức ảnh cảnh đêm ven sông lên vòng bạn bè. Ngay lúc chuẩn bị thoát ra, tôi thấy Hứa Tiểu Bối để lại bình luận.
【Cậu đừng nghĩ quẩn đấy nhé! Không phải định nhảy sông chứ?】
Tôi nhíu mày, bấm vào ảnh đại diện của Hứa Tiểu Bối.
Bài đăng mới nhất của cô ta là đang khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay.
Ngón tay của cô ta mập hơn tôi, size nhẫn của tôi cô ta đeo không vừa.
Xem ra cô ta đã ép Trương Vũ mua cho một chiếc to và đắt tiền hơn.
Tôi vốn định block luôn, nhưng tay lại dừng lại.
Tôi vẫn chưa nói cho cô ta biết sự thật.
Bây giờ chưa phải lúc xóa cô ta.
Đột nhiên, bên cạnh tôi có một cái bóng đen ngồi xuống.
Tôi giật bắn mình, vội cất điện thoại đi.
“Anh theo dõi tôi đấy à?”
Trương Vũ ngồi đó, trông tàn tạ, tay cầm lon bia uống dở.
“Chu Gia Gia, không ngờ em lại là người ích kỷ như vậy.”
Ánh mắt hắn đầy vẻ tổn thương, ai không biết còn tưởng tôi đã làm chuyện gì ghê gớm lắm với hắn, còn hắn là nạn nhân đáng thương.
Tôi lập tức đứng dậy, giữ khoảng cách với biến thái.
“Người ta có câu, người không vì mình trời tru đất diệt. Trương Vũ, trước kia tôi đối xử tốt với anh, là vì anh từng là một phần trong cuộc sống của tôi.
“Còn bây giờ, anh là cái thá gì? Anh tốt hay xấu, liên quan gì đến tôi?”
Tôi dứt lời quay người bước đi, còn tiện tay chụp lại vẻ mặt vừa sốc vừa tổn thương của hắn.
Lập tức gửi thẳng cho Hứa Tiểu Bối:
“Quản chó cho cẩn thận, cắn bậy thì sao hả?”
Trương Vũ còn định bám theo tôi, thì điện thoại hắn chợt đổ chuông.
Tôi nhân cơ hội, chuồn thẳng không ngoảnh lại.
07
Hứa Tiểu Bối là bạn nối khố của tôi, chúng tôi từng là hàng xóm.
Từ nhỏ cô ta đã chẳng thích học hành, suốt ngày chỉ nghĩ cách làm đẹp và đi chơi.
Cô ta thường đi học cùng tôi.
Nhưng đi được nửa đường là trốn mất. Đến lúc tan học, lại có thể canh đúng giờ đứng chờ tôi rồi cùng về.
Về sau tôi lên thị trấn học cấp ba, còn cô ta thì bỏ học.
Từ đó, chúng tôi mất liên lạc.
Rồi sau này, tôi học xong đại học, ở lại thành phố làm việc, quen biết Trương Vũ.
Vào một dịp Tết về quê, tôi gặp lại cô ta.
Vì tình cảm tuổi thơ, nên sau đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Cô ta như miếng cao dán, dính chặt lấy tôi từng giây từng phút.
Rồi cũng có ngày cô ta lên thành phố.
Nói là muốn lên thành phố làm việc, kiếm tiền nhiều hơn.
Cô ta không có bằng cấp, tìm được việc ở một tiệm trà sữa.
Cô ta luôn ghen tỵ với cuộc sống của tôi.
Tôi cũng chưa từng than vãn gì với cô ta.
Tôi đã từng nghĩ, trong thành phố xa lạ và lạnh lẽo này, chúng tôi là những người chị em có thể nương tựa vào nhau.
Nhưng thực tế lại cho tôi một nhát đâm sâu hoắm.
Tôi nằm trên giường, nhớ lại quãng thời gian lớn lên cùng Hứa Tiểu Bối.
Cô ta miệng rất ngọt.
Lúc nào cũng biết cách nói khéo làm người khác xiêu lòng.
“Quần áo của cậu đẹp thật đấy, không như mình ngày nào cũng phải mặc cái đồng phục xấu xí.”
“Cái túi này nhìn xịn ghê, dân văn phòng đúng là phong cách khác hẳn.”
“Mắt thẩm mỹ của cậu chuẩn ghê, đợi cuối tháng mình lĩnh lương cũng đi mua một cái.”
…
Mỗi lần như thế, tôi đều mở tủ quần áo ra, cho cô ta tự chọn mấy bộ với vài chiếc túi mang về.
Thời gian lâu dần, chúng tôi như đã quen với kiểu tương tác ấy.
Nhưng tôi không ngờ, lòng đố kỵ của con người có thể khiến họ lệch khỏi quỹ đạo, thậm chí không tiếc tự hủy diệt chính mình.
Bỗng điện thoại tôi hiện lên một tin nhắn.
【Chu Gia Gia, cô đúng là đồ đê tiện, dám ăn cắp tài liệu của Trương Vũ!】
【Cô dám ảnh hưởng đến việc thăng chức tăng lương của chồng tôi, tôi với cô không xong đâu!】
Tôi nhìn tin nhắn cô ta gửi, chỉ cười nhạt.
Trương Vũ giỏi thật, hóa ra là lừa Hứa Tiểu Bối bằng cái giọng điệu này.
Tôi chẳng buồn đôi co.
Tắt máy, cho yên tĩnh một chút.
Ai ngờ, hôm sau Hứa Tiểu Bối lại tới công ty làm loạn.
Lúc đó công ty đang họp.
Cô ta hùng hổ xông vào, cả phòng họp im bặt vài giây.
Cô ta quét mắt một vòng, rồi khóa mục tiêu lên người chủ tịch: “Ông là sếp của Trương Vũ đúng không?
“Tôi hỏi ông có bị mù không đấy? Chu Gia Gia cướp bản kế hoạch của chồng tôi mà cũng được thăng chức?
“Hay là cô ta ngủ với ông nên ông mới—”
Trương Vũ lập tức bịt miệng cô ta, lôi thẳng ra ngoài.
“Chủ tịch, xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây ngay!”
Hứa Tiểu Bối thấy sắp bị lôi ra, sắc mặt vặn vẹo.
Cô ta bật dậy như cá chép, hất văng Trương Vũ ra khỏi người mình.
Rồi vung tay tát một cái.
“Anh bị điên à? Tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho anh, vậy mà anh còn bịt miệng tôi?!
“Nói đi! Có phải anh vẫn còn vương vấn cô ta? Anh có phải vẫn muốn quay lại với cô ta không?!”
Trương Vũ bị móng tay giả của cô ta cào rách mặt, máu rỉ thành mấy vệt đỏ.
Hắn bất lực liếc nhìn tôi, rồi lại kéo tay cô ta: “Em có thể đừng làm ầm lên nữa được không?!”
Đúng lúc đó, bảo vệ cũng chạy tới.
Mấy người phối hợp rất nhanh, chỉ chốc lát đã khống chế Hứa Tiểu Bối, lôi xuống dưới lầu.
Ai ngờ Hứa Tiểu Bối như phát điên, gào lên:
“Tôi có thai rồi! Mấy người dám động vào tôi thêm lần nữa thử xem?!”
08
Không khí hiếm hoi yên tĩnh được vài giây.
Bảo vệ nhân cơ hội đó liền buông tay, không dám động vào cô ta nữa.
Còn Trương Vũ thì đứng như trời trồng, mặt mày ngỡ ngàng không nói thành lời.
Cứ như thể chữ “mang thai”, với hắn mà nói, vừa xa lạ, vừa nhục nhã.
Tôi không ngờ sự thật lại bị phơi bày nhanh đến vậy.
Trương Vũ run rẩy bước đến trước mặt Hứa Tiểu Bối: “Em nói gì cơ?”
Hứa Tiểu Bối ngẩng cao đầu, mặt đầy đắc ý: “Tôi nói, tôi có thai! Tôi đang mang thai con của anh!”
Sắc mặt Trương Vũ khó coi đến cực điểm, Hứa Tiểu Bối cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó không đúng.
“Sao thế? Tôi đâu có đem chuyện này ra đùa!
“Xem ai hôm nay còn dám động vào tôi!”
Nói xong, cô ta còn cố ý liếc tôi một cái đầy khiêu khích.
Trong ánh mắt ấy toàn là vẻ hân hoan chiến thắng.
Tôi lập tức hiểu ý, bước đến bên cạnh Trương Vũ: “Thế thì chúc mừng hai người nhé! Không ngờ vừa uống rượu mừng tân hôn xong, vài tháng nữa đã có thể ăn tiệc đầy tháng rồi.”
Gương mặt Trương Vũ như nuốt phải ruồi nhặng, trông buồn nôn không chịu nổi.
“Chúc mừng nhé, chúc mừng thật lòng…”
Mấy đồng nghiệp xung quanh cũng cố phụ họa cho bầu không khí bớt xấu hổ.
“Mau đưa vợ về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì về nhà mà nói, tới công ty làm loạn ra làm sao?” – chị Lý bên cạnh lên tiếng nhắc Trương Vũ nhanh chóng dẹp yên vụ này.
Nhưng rõ ràng, Trương Vũ chưa thể tiêu hóa nổi cú “mũ xanh” rơi thẳng vào đầu mình.
Hắn trừng mắt nhìn Hứa Tiểu Bối, ánh mắt như muốn giết người.
Trước từng câu chúc mừng vang lên từ khắp nơi, hắn hoàn toàn mất khống chế.
“Nói! Cô đang mang thai con hoang của ai?!”
Một câu nói khiến cả công ty lập tức im phăng phắc.
Hứa Tiểu Bối chưa từng thấy hắn như thế bao giờ. Cô ta tưởng rằng mình che giấu rất kín, đã tìm được chồng quốc dân hoàn hảo.
Cô ta không hiểu vì sao Trương Vũ lại nghi ngờ đứa con không phải của hắn.
Thế nên, đến lúc này cô ta vẫn ngoác miệng gào lên, đầy lý lẽ: “Trương Vũ! Anh còn là người không?!”
Giây phút đó, cả hai đã hoàn toàn mất lý trí.
Trương Vũ giơ tay, tát thẳng vào mặt cô ta: “Tôi cho cô nói dối à?!”
Rồi đến cái thứ hai, cái thứ ba…
Hứa Tiểu Bối choáng váng.
Tất cả mọi người trong phòng cũng đều chết lặng.
Tôi lập tức bước lên, kéo tay Trương Vũ lại: “Trương Vũ! Đừng đánh nữa!”
Hắn hất tay tôi ra, tôi loạng choạng ngã ngồi xuống sàn.
Tôi buột miệng hét lên: “Tiểu Bối không biết chuyện anh không thể sinh con. Cô ta lỡ có thai rồi, anh nuôi nó không được à?”
Trương Vũ mắt đỏ vằn lên, trừng tôi dữ dội, lập tức gào lên: “Ai muốn nuôi con hoang?!”
Tôi lập tức đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên người: “Vấn đề là… anh có đủ bản lĩnh để nuôi không ấy!”
Hứa Tiểu Bối mặt mũi sưng vù, nghe xong lời tôi thì như hóa điên, lao tới gào lên: “Cô nói cái gì?! Gì mà không thể sinh con?!”
Tôi liếc quanh đồng nghiệp rồi cười nhàn nhạt: “Chuyện này nên để Trương Vũ tự nói với cô thì hơn, tôi nói không tiện.”
“Chu Gia Gia! Cô không nói, tôi xé miệng cô ra!”
Tôi giả vờ sợ hãi: “Bình tĩnh nào, bình tĩnh chút đi, bụng cô còn có em bé đấy.
“Trương Vũ bị vô tinh bẩm sinh, lúc trước tôi và anh ta tính sẽ sống kiểu không con cái.
“Nhưng giờ thì tốt rồi, cô lại có sẵn hàng, hai người có thể lập tức xây dựng một gia đình hạnh phúc hoàn hảo.”
Những lời này, cuối cùng tôi cũng nói ra trước mặt tất cả mọi người.
Thật sự, sảng khoái đến khó tả.
Trong lòng tôi cười như nắc nẻ.
Nhưng không khí lại im lặng đến đáng sợ.
Cả văn phòng như bị đưa vào vòng lặp plot twist không hồi kết, não ai cũng bị xoắn lại vì độ sốc.
Mãi cho đến khi Hứa Tiểu Bối lao lên, cào một đường trên mặt Trương Vũ.
Hai người bắt đầu đánh nhau loạn xạ, mọi người mới hoàn hồn lại.
“Đồ lừa đảo! Đồ đàn ông ba giây!”
“Con điếm lừa tình!”
“Đồ vô dụng!”
“Con khốn giả tạo!”
…
Quá bốc đồng rồi, bốc đồng đến mức không thể quay đầu.
Cuối cùng cũng phải gọi cảnh sát, mới có thể dẹp yên cái trò hề này.