Luật Báo Ứng Cho Kẻ Phản Bội - Chương 1
1.
Ngày cưới, tôi mặc bộ váy cưới dày nặng, muốn đi vệ sinh một chút.
Chú rể Trương Vũ đang bận tiếp khách ngoài sảnh, phù dâu Hứa Tiểu Bối cũng không thấy đâu.
Nghĩ đến việc nhà vệ sinh công cộng không sạch sẽ, tôi quyết định đi vào phòng VIP.
Khi ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi chợt nghe thấy tiếng động bên trong.
Tiếng thở dốc dồn dập vang lên —
Tôi đỏ bừng mặt.
Ai từng trải qua rồi sẽ nghe ra ngay chuyện gì đang diễn ra.
Tim tôi đập thình thịch.
Ai mà gan to thế? Trong hoàn cảnh này lại làm ra chuyện hoang đường như vậy?
Tôi cố nhịn cơn tò mò, định lặng lẽ rút lui.
“Anh Trương, cảm giác có phê không?”
Ngón tay tôi run lên, tim như bị bóp nghẹt.
Giọng nói đó dù có nhỏ đến đâu, tôi vẫn nhận ra được, vì tôi đã nghe suốt hơn 20 năm trời!
“Đừng căng thẳng mà…”
“Á… đừng xé… đây là váy phù… phù dâu đó…”
Tôi đứng chết lặng trước cửa, nghe tiếng rên rỉ hỗn loạn và những lời lẽ dơ bẩn phát ra từ bên trong.
Ai mà hiểu được cảm giác hóng drama mà cuối cùng nhân vật chính lại là mình?
Lòng tôi cuộn trào, chỉ muốn xông vào giet chet hai người đó.
Nhưng thân thể lại run rẩy, chẳng nhúc nhích nổi.
Chiếc váy cưới dài lê thê trải trên sàn, trông như đuôi cá trắng bị vứt bỏ.
Tim tôi như bị một cái búa tạ nện xuống.
Giận dữ, đau đớn, uất nghẹn — mọi cảm xúc đan xen, chặn ngang cổ họng tôi.
Tôi siết chặt tay, đến khi lòng bàn tay đau nhói mới tỉnh táo lại đôi chút.
Âm thanh phía trong như đang cười nhạo sự ngu ngốc và mù quáng của tôi.
Tôi không ngờ một tình huống “cẩu huyết” như trên phim lại xảy ra với chính mình.
Bình tĩnh lại, tôi lặng lẽ lấy điện thoại, bật chế độ quay phim, hướng thẳng vào cánh cửa nhà vệ sinh.
Cảm giác như thời gian đã trôi qua cả thế kỷ.
Nhưng nhìn lại đồng hồ, mới chỉ ba phút.
Bên trong cuối cùng cũng im bặt.
“Gì mà nhanh thế?” – Hứa Tiểu Bối khó chịu càu nhàu.
“Anh hồi hộp quá… với lại mấy hôm nay thức khuya hơi nhiều.”
Tiếng bước chân luống cuống vang lên.
“Cạch” một tiếng, cửa bật mở.
02
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi biết mọi thứ đã kết thúc rồi.
“Em… sao lại ở đây?” – Trương Vũ vội vã chỉnh lại vest, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn.
Tôi bật cười khinh bỉ: “Câu này không phải nên để tôi hỏi sao? Hai người… sao lại ở đây?”
Hứa Tiểu Bối cuống quýt bước tới trước mặt tôi: “Không phải như chị nghĩ đâu, là em đánh rơi đồ dưới bồn rửa, nên gọi anh Trương vào giúp em lấy…”
Chát!
Tôi tát thẳng một cái: “Hứa Tiểu Bối! Em có đáng không, vì một gã đàn ông thối tha mà đi lừa tôi như vậy à?”
Thấy vậy, Trương Vũ lập tức kéo tôi ra, che chắn trước người Hứa Tiểu Bối.
“Gia Gia! Em quá đáng rồi đó! Có gì thì từ từ nói…”
Tôi lại giơ tay lên lần nữa, tát thẳng mặt.
Cái tát khiến Trương Vũ không kịp phản ứng, tôi liền vung thêm cú nữa!
Thấy tôi thực sự nổi điên, Trương Vũ lập tức đẩy tôi ra. Tôi giẫm lên vạt váy cưới dài lê thê, cả người ngã nhào ra sàn phía sau.
“Chu Gia Gia, đầu óc em có vấn đề thật rồi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Trương Vũ, trên người anh thứ duy nhất còn chút giá trị là cái mồm chối bay chối biến đó à? Anh đúng là loại chỉ biết sống bằng ba phút nhiệt tình.”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường: “Cái dưa chuột thối như anh, ai muốn cưới thì cưới, tôi đây không thèm nữa!”
Nói rồi, tôi quay người bước thẳng vào phòng thay đồ.
Trương Vũ định đuổi theo, nhưng bị Hứa Tiểu Bối giữ lại.
“Anh Trương, giấy không gói được lửa đâu, anh nhìn bộ dạng cô ta đi. Anh thật sự muốn cưới cô ấy trong uất ức như vậy sao?”
Những câu sau, tôi không nghe thấy nữa.
Đến khi thay đồ xong trong phòng thay đồ, tôi bỗng bật cười nhẹ.
Mấy hôm trước, tôi phát hiện Hứa Tiểu Bối có thai.
Tôi hỏi đứa bé là của ai.
Cô ta ấp úng không chịu nói. Mà tôi thì đang bận tối mắt lo chuyện hôn lễ, cũng không truy hỏi kỹ.
Nghĩ bụng để lo xong đợt này rồi hỏi sau.
Còn Trương Vũ, chúng tôi bên nhau ba năm, chuyện anh ta “không được” tôi biết rất rõ.
Vì chuyện đó, anh ta từng đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả bác sĩ bảo anh ta bị vô tinh bẩm sinh.
Cả đời này không thể có con.
Chuyện đó, chỉ có tôi và anh ta biết.
Vì muốn giữ thể diện cho anh ta, tôi chưa từng nói với ai.
Tôi còn an ủi anh ta, nói rằng hai người yêu nhau thì chuyện ấy cũng chỉ là gia vị cuộc sống.
Không có con thì chúng tôi sẽ sống như một cặp đôi không con cái.
Chỉ cần đủ yêu, cùng nhau đi đến cuối đời, tôi không hối tiếc gì cả.
Nhưng bây giờ nhìn lại tình huống này, tôi chỉ thấy cuộc đời như đang trêu ngươi tôi một vố thật lớn.
Trương Vũ không xứng với tình yêu của tôi.
03
Tôi gọi điện, bảo ba mẹ từ sảnh chính đi vào phòng thay đồ.
Trong lúc chờ người, Trương Vũ và Hứa Tiểu Bối tay trong tay bước vào.
Tôi nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đan chặt của họ.
Bỗng nhiên muốn xem một vở kịch hay.
Vậy là tôi kiềm chế cảm xúc, lập tức giả vờ phát điên.
“Hai người không biết xấu hổ à?! Giờ bạn bè thân thích với đồng nghiệp đều đang chờ cô dâu ra mắt ngoài sảnh kìa! Trương Vũ, xem anh định kết thúc trò này thế nào đi!” – Tôi cười nửa miệng, hả hê nói – “Cứ chờ mất mặt đi!”
Quả nhiên, Hứa Tiểu Bối thấy tôi nói thế liền khiêu khích nhìn tôi.
“Anh Trương sao mà mất mặt được, cô dâu cũng đâu phải chỉ có mình chị được làm!”
Trương Vũ cũng bị tôi chọc điên: “Đúng! Tôi sẽ làm lễ cưới với Tiểu Bối ngay bây giờ! Mất mặt chắc chỉ có cô thôi đấy, Chu Gia Gia!”
“Đúng là tính toán khôn ngoan thật đấy nhỉ!
“Trương Vũ, anh nghĩ tôi dễ dàng để hai người được toại nguyện à?
“Giờ tôi sẽ ra ngoài làm loạn một trận, chiếu đoạn video vừa rồi trong nhà vệ sinh lên màn hình lớn.”
Sắc mặt Trương Vũ tái đi trông thấy. Hắn buông tay Hứa Tiểu Bối, kích động giữ chặt vai tôi.
“Gia Gia, đừng làm loạn nữa. Anh biết là anh có lỗi với em, nhưng nếu em khiến anh thân bại danh liệt thì em được gì chứ?”
Thấy vậy, Hứa Tiểu Bối lập tức kéo hắn ra khỏi tôi.
“Ý anh là sao? Anh lại mềm lòng với cô ta? Vừa nãy anh nói sẽ cưới em mà!”
Trương Vũ nhất thời luống cuống, như muốn nổ tung đầu.
Tôi thấy không khí đã được đẩy lên cao trào, liền quyết định chốt hạ đúng lúc.
“Thế này đi, Trương Vũ, anh đã hứa với Hứa Tiểu Bối rồi, là đàn ông thì nên giữ lời, đúng không?
“Anh đã phụ bạc tôi, chẳng lẽ còn muốn phụ luôn cả cô ta?
“Bây giờ anh chuyển lại cho tôi toàn bộ tiền sửa sang nhà tân hôn, cùng tiền mua nội thất, điện máy. Xong chuyện, tôi để hai người tự do.”
Trương Vũ lập tức nổi đóa: “Cô nằm mơ à?!”
Hứa Tiểu Bối nghe tôi đòi tiền, cũng lập tức bật chế giễu: “Dựa vào cái gì mà đòi chứ!”
Tôi ung dung đáp: “Nếu đã thế, thì nhà cửa nội thất đều là tiền tôi bỏ ra. Giờ tôi cho người đến đập hết.”
Nghe đến đây, Hứa Tiểu Bối đảo mắt toan tính.
Lúc trước sửa nhà, mua nội thất, đồ điện, cô ta đứng bên cạnh nhìn mà mắt sáng rỡ.
“Ôi Gia Gia, nhà chị sửa đẹp thật đó.”
“Còn mấy món đồ điện nữa, vừa xịn lại tiện dụng.”
“Đợi em cưới xong chắc cũng phải học theo chị thôi.”
…
Giờ tôi nói sẽ cho người đập hết, trong lòng cô ta hẳn đã bắt đầu gõ bàn tính rồi.
“Được thì được!”
Trương Vũ nghe thế liền nổi cáu, quát: “Không được!”
Tôi đứng bên nhìn mà cười thầm: “Xem ra, vị trí của cô trong lòng anh ta cũng chẳng to tát gì.”
Hứa Tiểu Bối lập tức đánh vào tay Trương Vũ: “Trương Vũ! Anh lừa em đúng không? Giờ anh phải dứt khoát với cô ta!
“Chuyển tiền cho cô ta ngay, rồi cắt đứt sạch sẽ!”
Tôi lập tức mở mã QR trên điện thoại: “Hai trăm nghìn, chuyển lẹ lên. Nhạc cưới ngoài kia vang rồi kìa.”
Trương Vũ như bị ép lên chảo dầu, tiến thoái lưỡng nan.
Tôi biết rõ thẻ hắn chỉ còn đúng hai trăm nghìn, nhưng Hứa Tiểu Bối thì không. Cô ta vẫn tưởng hắn là kim cương độc thân sáng giá.
Chỉ trách tôi trước đây luôn giữ thể diện cho Trương Vũ trước mặt Hứa Tiểu Bối, khiến cô ta sinh ra ảo tưởng.
Trương Vũ nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Hứa Tiểu Bối.
“Tôi chịu đựng cô đủ rồi, Chu Gia Gia. Không ngờ cô lại tính toán tiền bạc rõ ràng như vậy.”
Trương Vũ nghiến răng nghiến lợi rút điện thoại, chuyển sạch hai trăm nghìn còn lại cho tôi.
Nhận được tiền, tôi lập tức bật cười: “Tiểu Bối, chúc mừng nhé. Xem ra cô quan trọng với Trương Vũ hơn tôi rồi.”
Tôi hất váy cưới sau lưng ném thẳng vào người Hứa Tiểu Bối: “Còn đứng đó làm gì? Nhanh lên, cưới thôi!”
Hai người họ bị màn thao túng của tôi làm cho ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đúng lúc này, ba mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
“Gia Gia, có chuyện gì vậy?”
Tôi lập tức xách túi xách lên: “Ba mẹ, hôm nay mình không phải nhân vật chính nữa đâu, giờ làm khách đi ăn cỗ thôi.”
“Ơ…” – Ba tôi sững sờ – “Con bé này điên rồi hả?”
“Con không điên, điên là hai người kia kìa.”
Tôi kéo ba mẹ rời khỏi đó.
Mấy lần ba tôi định lao vào đấm Trương Vũ, tôi đều ngăn lại.
Không thể phá đám chuyện tốt đẹp của hai người kia được.