Luân Hồi Báo Ứng - Chương 4
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
11.
Dạo gần đây, cuộc sống của Vương Nha Nha thảm hại không kể xiết.
Dân làng của nó là lũ súc sinh, nhưng cơn giận dữ của cư dân mạng khi phát hiện mình bị lừa dối cũng không dễ chịu chút nào.
Đám đông phẫn nộ đã lái xe xuyên đêm đến tận ngôi làng của nó.
Chúng đập phá căn nhà vốn đã mục nát của nó tan tành.
Còn kiện nó ra tòa đòi lại toàn bộ số tiền từng quyên góp. Ba người phụ nữ bị giam cầm cũng đồng loạt gửi đơn kiện nó.
Vì nó vẫn là trẻ vị thành niên, hơn nữa bản thân cũng từng là nạn nhân nên sẽ không bị kết án tù.
Nhưng vụ án giam cầm đặc biệt nghiêm trọng này cùng với áp lực từ dư luận đã giúp nhiều thanh thiếu niên nhận thức rõ hơn về việc tự bảo vệ bản thân, phụ huynh cũng không còn giáo dục con cái chỉ đơn thuần là lương thiện giúp đỡ người khác nữa.
Điều kiện tiên quyết của việc giúp đỡ người khác là phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước.
Vì vậy, chuyện này cũng xem như có ý nghĩa tích cực.
Vương Nha Nha lần này thật sự là “mất cả chì lẫn chài”, trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Nó không thể ở lại ngôi làng đó nữa, nhưng cũng không có tiền, không có chỗ ở, việc học cũng hoàn toàn bị gián đoạn.
Vì trên người mang đủ thứ bệnh bẩn thỉu nên ngay cả muốn làm gái cũng không ai thèm.
Cuối cùng, nó chỉ có thể trở thành kẻ lang thang.
Cuộc sống như vậy cũng chẳng dễ dàng gì, không chỉ phải bới rác kiếm ăn, mà còn phải đề phòng những kẻ lang thang khác tranh giành thức ăn, thậm chí còn bị đánh đập.
Nhưng tất cả đều là do nó tự chuốc lấy, đáng đời!
…
Điểm số của tôi vốn đã không tệ, giờ thì trực tiếp lọt vào top 10 toàn khối, top 50 toàn thành phố, đỗ vào học viện cảnh sát mà tôi mong muốn chắc chắn không thành vấn đề.
Đúng vào đêm trước kỳ thi đại học, khi tôi tan học buổi tự học tối thì Vương Nha Nha – người đã biến mất bấy lâu – lại xuất hiện.
Nó quần áo rách nát, toàn thân đầy thương tích, quỳ sụp xuống trước mặt tôi, gương mặt đầy vẻ đáng thương:
“Chị ơi, là em có lỗi với chị, em không nên nghe lời bọn chúng để lừa chị, cũng không nên lừa mấy chị gái kia.”
“Nhưng lúc đó em thật sự bất đắc dĩ, bọn chúng cầm ảnh nóng uy hiếp em, nói nếu em không nghe lời thì sẽ đăng lên mạng, khiến em cả đời không ngẩng mặt lên được.”
“Em không giống chị, từ nhỏ đã là đứa trẻ bị bỏ rơi ở miền núi, không ai dạy em đúng sai, phải trái, nên em đã làm rất nhiều điều sai lầm.”
“Nhưng bây giờ em thật sự biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai lầm nghiêm trọng, nhưng sau này em sẽ không bao giờ làm sai nữa, em thề.”
“Chị ơi, xin chị hãy tin em thêm một lần nữa, cho em cơ hội sửa sai, để em có thể bù đắp những lỗi lầm trước đây.”
Đôi mắt đỏ hoe tràn đầy vẻ hối hận và cầu xin.
Lời lẽ chân thành, tha thiết, ngay cả người cứng rắn sắt đá nhất cũng sẽ động lòng trước sự ăn năn của nó.
Đúng vậy, ai trên đời mà chưa từng phạm sai lầm.
Nhân vô thập toàn, thánh nhân cũng có lúc sai lầm.
Nhưng nó không phải là con người, nó là một con súc sinh.
12.
Tôi cười mỉa mai:
“Em đâu phải thật sự biết sai rồi, mà chỉ vì không thể sống tiếp được nữa thôi.”
“Em nghĩ tôi ngu ngốc đến mức vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ sao? Dù em có quỳ gối đến khi trời đất đổi thay, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho em, càng không bao giờ giúp đỡ em.”
Sắc mặt Vương Nha Nha lập tức trở nên khó coi, nó đe dọa tôi:
“Chị ơi, chị nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”
Tôi nhếch môi cười lạnh: “Đương nhiên rồi, tôi còn mong em chết đi nữa kìa!”
Đột nhiên, Vương Nha Nha rút từ trong túi ra một con dao găm, gương mặt méo mó đầy vẻ điên loạn:
“Nếu đã vậy, vậy thì chị hãy chết cùng tôi đi!”
Ngay khi con dao của nó sắp đâm vào ngực tôi, nắm đấm của tôi đã giáng thẳng vào mặt nó.
Nửa năm nay ngày nào tôi cũng kiên trì đi học tán thủ với huấn luyện viên riêng, đâu phải là vô ích.
Vốn dĩ nó đã gầy yếu, những ngày lang thang trốn chui trốn lủi càng khiến cơ thể nó suy nhược hơn.
Chỉ ba chiêu hai cú, tôi đã đánh gục nó xuống đất, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Tuy rất muốn đánh chết nó, nhưng tôi biết làm vậy là phạm pháp.
Quan trọng hơn, tôi không muốn nó chết dễ dàng như vậy.
Đợi đến khi tôi đấm gãy hết răng cửa của nó, khiến nó hấp hối gần chết, tôi mới buông tay.
Tôi chụp vài tấm ảnh của nó rồi đăng ẩn danh lên mạng.
Giờ vẫn còn không ít cư dân mạng phẫn nộ đang truy lùng nó, về phần nó có thể sống qua hôm nay hay không, hoặc sống được mấy ngày, thì phải xem số mệnh của nó thôi.
…
Đề thi đại học năm nay khá khó, nhưng tôi may mắn vì những câu hỏi lớn phía sau đều là dạng đã luyện qua trước đó.
Tôi đạt được 714 điểm, xếp hạng mười toàn tỉnh, có thể tùy ý chọn vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nhưng tôi vẫn không do dự mà chọn Học viện Cảnh sát Nhân dân.
Tuy bề ngoài nhìn tôi có vẻ yếu đuối, nhưng nhờ khoảng thời gian luyện tập tán thủ, thể lực của tôi còn vượt xa cả những nam sinh bình thường.
Vì vậy, tôi thuận lợi vượt qua kỳ kiểm tra lý lịch, sức khỏe và phỏng vấn, chính thức trúng tuyển.
Nhiều người nói tôi đạt điểm cao như vậy, lại là con gái mà chọn Học viện Cảnh sát thì thật điên rồ.
Ba mẹ tôi tuy cũng lo lắng về việc huấn luyện khắc nghiệt ở trường, sau khi tốt nghiệp lại làm công việc nguy hiểm, nhưng họ vẫn ủng hộ quyết định của tôi.
Trong buổi tiệc mừng trúng tuyển đại học, ba tôi đứng trên sân khấu, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói:
“Làm cảnh sát rất nguy hiểm, ai cũng biết điều đó. Nhưng công việc nguy hiểm này vẫn phải có người làm. Con cái nhà người ta cũng là bảo bối trong lòng ba mẹ, chúng nó có thể làm cảnh sát thì con gái tôi cũng làm được!”
“Ai bảo con gái không bằng con trai? Phụ nữ đã sớm gánh vác một nửa bầu trời rồi. Tôi tự hào vì có một đứa con gái như vậy!”
Dưới khán đài vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Mọi người đều khen ba tôi nói hay, tấm lòng rộng rãi cao cả, nhưng buổi tiệc còn chưa kết thúc, ông đã uống say bí tỉ.
Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái luôn vượt xa sự kiên cường của chính họ.
Tôi cũng tự hào và hạnh phúc vì có được ba mẹ tuyệt vời như vậy!
13.
Vương Nha Nha chết rồi, ngay vào ngày tôi nhập học đại học.
Cái chết của nó lên trang nhất báo địa phương, bởi vì tư thế chết quá mức kinh hoàng.
Một cụ già đi tập thể dục buổi sáng tình cờ nhìn thấy, suýt chút nữa lên cơn đau tim mà chết theo nó.
Bên cạnh còn có những ký hiệu kỳ lạ được vẽ bằng máu tươi, rõ ràng là bị hiến tế.
Cuối cùng điều tra ra được, thủ phạm là vài cụ già mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, không biết nghe được ở đâu rằng chỉ cần moi tim của ác quỷ để làm lễ hiến tế thì bệnh sẽ khỏi.
Vậy nên Vương Nha Nha, người con gái bị cả thế giới khinh bỉ – đã trở thành vật tế lễ của bọn họ.
Nó chết thảm thiết, đau đớn đến cùng cực.
Điều mỉa mai nhất là những kẻ phạm tội đó đều là ông bà lão hơn sáu mươi tuổi, lại mang trong mình trọng bệnh, nên không thể bị giam giữ.
Giống hệt như nó trước kia, vì là trẻ vị thành niên nên thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Mẹ tôi xem xong bản tin, cảm thán gọi điện cho tôi:
“Làm người không thể quá độc ác, nếu không đến ông trời cũng không tha. Vương Nha Nha chết thảm như vậy cũng là tự chuốc lấy, không thể trách ai được.”
“Trước đây mẹ còn lo lắng nó sẽ trả thù con, giờ thì tốt rồi, mẹ và ba con cũng yên tâm rồi.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, đáp lại:
“Vâng. Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt!”
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, tiếng hò hét trên sân tập náo nhiệt vang vọng, khóe miệng tôi bất giác cong lên.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
…
Bốn năm ở Học viện Cảnh sát Nhân dân đã biến tôi trở thành một cảnh sát thực thụ.
Chuyên ngành của tôi là nghiên cứu nguyên nhân phạm tội, liên quan đến tội phạm học.
Việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp là điều tra đám cặn bã và súc sinh ở ngôi làng của Vương Nha Nha.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng, tôi phát hiện ra bọn chúng vốn đã làm nghề buôn bán người từ trước.
Về sau nhà nước kiểm tra gắt gao hơn nên chúng mới lặng lẽ hơn, nhưng phụ nữ trong làng phần lớn đều bị bắt cóc bán tới.
Trước đây họ là nạn nhân, nhưng giờ lại trở thành kẻ ác.
Tôi bắt đầu điều tra từng người một và nhận ra không một ai trong số chúng là vô tội.
Quả nhiên trên mảnh đất tội ác, chỉ sinh ra tội ác.
Vậy nên tôi không hề nương tay, tống tất cả bọn chúng vào tù.
Ngôi làng đó trở thành “làng tội phạm” khét tiếng gần xa.
Sau khi ra tù, chúng không tìm được công việc tử tế, cũng không có cô gái nào chịu gả cho, chỉ có thể sống cô độc đến già.
Chỉ cần chúng có dấu hiệu tái phạm, tôi sẽ ngay lập tức phát hiện ra và tuyệt đối không bao dung.
Phần đời còn lại của chúng sẽ phải dùng để chuộc tội!
-HẾT-
Truyện hay, nhắc nhở các bạn nữ nên cẩn trọng, bảo vệ bản thân mình vẫn là trên hết.