Luân Hồi Báo Ứng - Chương 2
5.
Trời tối, tôi mới làm xong biên bản lấy lời khai và trở về nhà.
“Nan Nan về rồi à, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Ba tôi vừa bưng món ăn từ trong bếp ra, vừa tự hào khoe:
“Hôm qua con nói muốn ăn móng giò hầm, hôm nay ba và mẹ con dậy từ sớm đi chợ mua loại tươi ngon nhất, hầm lửa nhỏ suốt sáu tiếng, đảm bảo thơm ngon đậm đà.”
Mẹ cũng cười đứng bên cạnh phụ họa:
“Hôm nay con phải ăn nhiều một chút đấy. Ba con vì hầm móng giò cho con mà không đi câu cá, người ham câu cá như ông ấy mà tự nguyện bỏ câu chỉ có mình con là bảo bối mới làm được điều đó thôi.”
Ngay lập tức, mũi tôi cay xè, nước mắt không thể kìm nén được mà rơi xuống.
Mẹ tôi giật mình hoảng hốt: “Nan Nan, sao vậy con? Ai bắt nạt con à?”
Khoảnh khắc này, mọi tủi thân của kiếp trước như vỡ òa trong lòng tôi.
Tôi ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở không kìm được.
Ba tôi hoảng hốt đặt bát đũa xuống, cũng đến bên cạnh dỗ dành tôi.
Nhưng bất kể họ dỗ thế nào cũng không hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể vừa lau nước mắt nước mũi cho tôi, vừa dịu dàng vỗ về lưng tôi để giúp tôi bình tĩnh lại.
Cho đến khi tôi khóc hơn nửa tiếng, khóc mệt rồi mới ngừng lại.
Tôi không cần phải bịa chuyện để che giấu, chỉ đơn giản kể lại việc buổi chiều suýt bị bọn buôn người bắt cóc.
Ba mẹ tôi sợ đến tái mặt.
Mẹ ôm ngực, hoảng hốt nói: “Giờ bọn buôn người to gan quá rồi, cũng may con thông minh phát hiện kịp thời. Sau này ra ngoài phải cẩn thận hơn.”
“Sau này con đi đâu cũng phải để ba hoặc mẹ đi cùng, cẩn tắc vô áy náy.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu. Con đã đăng ký học tán thủ, ngày mai con sẽ đi học.”
Năm năm sống không bằng chết ở kiếp trước đã dạy cho tôi một bài học: Đặt hy vọng vào người khác là một điều ngu ngốc vô cùng.
Chỉ khi tự mình có khả năng bảo vệ bản thân, đó mới là con đường sống đúng đắn.
…
Trong lúc học tán thủ, tôi còn thuê thám tử tư điều tra về Vương Nha Nha.
Ban đầu chỉ muốn biết nó ở làng có bị hành hạ đến chết hay không, tiện thể xem có thể tìm được chút manh mối nào về những người phụ nữ bị bán sang đó hay không.
Kiếp trước, khi bị giam cầm, tôi từng nghe bọn chúng nói rằng ít nhất còn ba người phụ nữ từ thành phố bị bắt cóc như tôi.
Nhưng không ngờ lại không có chút tin tức nào về những người phụ nữ bị bắt cóc, mà ngược lại còn phát hiện ra một sự thật chấn động.
Tôi và Vương Nha Nha không phải hoàn toàn xa lạ, nó chính là học sinh nghèo mà tôi đã tài trợ suốt tám năm trời, mỗi tháng còn gửi thư qua lại với nhau.
Vì vậy, việc bị bắt cóc và giam cầm ở kiếp trước không phải là tai nạn, mà tất cả đều là âm mưu của nó.
Câu chuyện “Nông phu và con rắn” đã được thể hiện rõ ràng và tàn nhẫn trên người nó.
Đúng là một con súc sinh đáng chết!
6.
Tôi biết dân làng đó tàn bạo vô nhân tính.
Nhưng tôi không ngờ rằng ngay cả với người cùng làng như Vương Nha Nha, bọn chúng cũng ra tay tàn độc như vậy.
Giữa trưa nắng gắt, nó bị lột trần, treo dưới gốc cây lớn, để mặc cho đám đàn ông trong làng hành hạ và sỉ nhục, nói rằng đó là kết cục của kẻ phản bội.
Tôi ẩn danh gửi những bức ảnh đó cho cảnh sát từng xử lý vụ án, còn báo rằng trong hầm ngầm của làng có phụ nữ bị bắt cóc giam cầm.
Những bằng chứng mà thám tử tư không tìm được, chắc chắn cảnh sát sẽ làm được.
Không ngoài dự đoán, sau khi nhận được ảnh, cảnh sát lập tức lái xe xuyên đêm tới ngôi làng đó.
Không chỉ cứu được Vương Nha Nha suýt bị đánh chết, họ còn lục soát tất cả các hầm ngầm và giải cứu ba người phụ nữ bị bắt cóc giam cầm.
Tin tức này lan truyền rộng rãi, khiến mọi người nhận ra sự tàn ác của bản tính con người ở nơi đó.
Cảnh sát bắt giam hơn một nửa dân làng có liên quan trực tiếp, mức án từ hai năm đến hai mươi lăm năm tù, dù một số người bị kết án mức cao nhất, nhưng mọi người vẫn cho rằng như vậy là quá nhẹ, những con súc sinh này có bị chém ngàn nhát cũng không quá đáng.
Số còn lại của ngôi làng bắt đầu phải trải qua cải tạo tư tưởng.
Nhưng trên mảnh đất tội ác đó, cho dù có cải tạo thế nào, cũng chỉ là vô ích.
…
Quả nhiên, hai tháng sau khi sự chú ý của xã hội đối với ngôi làng này lắng xuống, những hạt giống tội ác lại một lần nữa nảy mầm.
Gia đình của những kẻ bị bắt trước đó bắt đầu tính sổ.
Chúng cho rằng tất cả là do Vương Nha Nha mà ra, nếu không phải tại nó, chúng cũng không phải ngồi tù.
Vì vậy, chúng trút mọi căm hận lên đầu Vương Nha Nha.
Còn tôi thì bắt đầu yên tâm học hành, những kỳ thi đại học và cuộc sống đại học mà kiếp trước tôi đã bỏ lỡ, kiếp này tôi sẽ lấy lại tất cả.
Tôi làm đề thi đại học các năm trước đến hơn một giờ sáng, mẹ tôi xót xa vô cùng.
“Nan Nan, con không cần cố gắng quá mức đâu, con thi trường nào ba mẹ cũng tự hào về con rồi.”
Nhà người ta thì mong con thành phượng hoàng, nhà tôi chỉ cần tôi khỏe mạnh lớn lên, hạnh phúc vui vẻ là đủ.
Kiếp trước, suy nghĩ của tôi cũng rất đơn giản, chỉ muốn thi đậu đại học trong thành phố, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc gần nhà, lúc rảnh rỗi thì đi du lịch với ba mẹ.
Nhưng sống lại một lần nữa, suy nghĩ của tôi đã thay đổi.
Tôi muốn trở thành cảnh sát, tôi muốn bảo vệ và giúp đỡ những người cần được giúp đỡ.
Dù sao thì không phải ai cũng may mắn như tôi, có cơ hội làm lại từ đầu.
“À đúng rồi, Nan Nan, suýt nữa mẹ quên đưa cho con cái này.”
Vừa nói, mẹ vừa lấy từ túi ra một bức thư, đưa cho tôi. Trên phong bì hiện rõ ba chữ “Vương Nha Nha.”
“Nó hỏi sao con không gửi học phí và sinh hoạt phí cho nó nữa, còn nói học kỳ sau là thi đại học rồi, cần mua tài liệu và đề thi, bảo con mỗi tháng gửi thêm năm trăm tệ.”
“Nếu con bận thì mai mẹ ra ngân hàng gửi cho nó.”
7.
Tôi lập tức lạnh lùng từ chối.
“Mẹ, con đã ngừng tài trợ cho nó rồi, mẹ và ba cũng đừng gửi bất kỳ khoản tiền nào cho nó nữa!”
“Lần trước con kể với ba mẹ chuyện gặp bọn buôn người trên đường, cô bé đi cùng chính là nó đấy. Con cảm thấy mọi chuyện này không hề ngẫu nhiên.”
“Mẹ nghĩ mà xem, dân làng đó ai cũng tàn ác như vậy, nó chắc chắn cũng không tốt đẹp gì đâu.”
Tôi hiếm khi nói những lời cay nghiệt như thế này.
Nhưng đây đã là những lời nhẹ nhàng nhất mà tôi có thể nói ra khi phải cố gắng kìm nén sự căm hận trong lòng.
Mẹ tôi vốn tính tình hiền lành, dù không hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của tôi nhưng bà vẫn gật đầu.
“Được rồi, đây là chuyện của con, con đã quyết định thì mẹ sẽ ủng hộ con.”
Đừng nói đến chuyện tài trợ cho Vương Nha Nha nữa, bây giờ tôi chưa báo thù nó chỉ vì tôi quá bận.
Đợi thi đại học xong, nó không chết thì cũng tàn phế!
…
Tưởng rằng chuyện này đã chấm dứt, không ngờ một tuần sau, Vương Nha Nha toàn thân bầm dập lại xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Ba mẹ tôi mềm lòng, lập tức mời nó vào nhà.
Nó nhìn quanh căn nhà được trang trí tinh tế và sang trọng, trong mắt lóe lên tia tham lam và ghen tị.
Nhưng ngay sau đó, nó tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng:
“Chị ơi, không ngờ lại gặp chị ở đây, trùng hợp quá.”
Nói xong, nó quỳ sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã như không cần tiền.
“Hu hu hu, chị ơi, từ sau khi em cùng cảnh sát tố giác bọn buôn người, em bị dân làng bắt nạt, đánh đập, còn bị lột hết quần áo treo lên cây đánh đòn.”
“Em phải trốn thoát vất vả lắm mới tới được đây. Chị ơi, cứu em với, nếu em quay về đó, bọn chúng sẽ đánh chết em mất.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên nụ cười chế giễu, hỏi lại:
“Ồ, vậy em muốn chị cứu em bằng cách nào?”
Nó kích động ôm chặt lấy chân tôi:
“Chị ơi, chị cho em ở lại đây đi. Từ nay em sẽ làm em gái của chị, chị bảo em làm gì em cũng sẽ làm.”
“Em sẽ chăm chỉ học hành, thi đậu đại học tốt, sau này kiếm tiền báo đáp chị!”
Nếu kiếp trước không xảy ra những chuyện đó, chắc chắn tôi sẽ mềm lòng mà cho nó ở lại.
Cũng sẽ xem nó như em gái ruột mà đối đãi.
Đáng tiếc, tất cả đã không còn chữ ‘nếu’ nào nữa rồi.
Truyện hay, nhắc nhở các bạn nữ nên cẩn trọng, bảo vệ bản thân mình vẫn là trên hết.