Luân Hồi Báo Ứng - Chương 1
1.
“Chị ơi, trên quần em chảy nhiều m áu lắm, bụng cũng đau quá. Chị có thể đưa em đi vệ sinh không?”
Cô bé da ngăm đen, buộc tóc hai bên, đau đớn ôm bụng, yếu ớt cầu cứu tôi.
Vết m áu đỏ tươi trên quần cô ta chói mắt vô cùng.
Cảnh tượng này tôi quá quen thuộc, trong những lần bị nhốt dưới hầm tối muốn sống không được muốn ch .t cũng không xong, tôi đã hồi tưởng lại nó không biết bao nhiêu lần.
Nếu khi đó tôi không đi cùng con bé lừa đảo này,
Tôi vẫn sẽ là bảo bối của bố mẹ, sẽ được yêu đương thời đại học, tốt nghiệp rồi đi làm gần nhà, sống như bao người bình thường khác.
Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, tuổi già sức yếu, khi biết tôi mất tích đã bán hết tài sản, chạy khắp nơi tìm tôi.
Là nó đã khiến gia đình tôi tan nát, tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho nó!
Tôi phải trả thù, nhưng không phải lúc này!
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau giúp tôi kiềm chế cơn phẫn nộ ngập trời.
“Phía trước có đồn cảnh sát, ở đó có cảnh sát nữ, chị đưa em đến gặp chị ấy nhé, chị ấy sẽ giúp em.”
Nghe đến từ “cảnh sát,” đôi mắt con bé lóe lên vẻ căng thẳng, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ vô tội như ban đầu.
Quả nhiên là ác quỷ đã lừa tôi kiếp trước.
Vì muốn kiếm tiền, nó còn bày cách cho bọn buôn người: “Mỗi lần năm tệ, bao tháng thì giảm giá.”
“Cảm ơn chị, không cần phiền đến cảnh sát đâu ạ. Mỗi lần em đến kỳ kinh nguyệt đều đau bụng dữ dội.”
“Đây là lần đầu tiên em lên thành phố, không biết nhà vệ sinh ở đâu. Chị đưa em đến gần nhà vệ sinh là được rồi, em đau quá, không đi nổi nữa.”
“Xin chị đấy, chị ơi.”
Vừa nói, mắt nó đã ngấn lệ, trông đáng thương vô cùng.
Kiếp trước cũng chính vì thấy nó như vậy mà tôi mềm lòng đồng ý.
Kiếp này, tôi chỉ mong nó ch .t đi!
2.
Khóe miệng tôi nhếch lên, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
Tôi giả vờ miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, chị sẽ đưa em đi vệ sinh.”
Cởi chiếc áo khoác chống nắng dài, tôi đưa cho nó: “Chân váy của em bị bẩn rồi, mặc áo khoác này vào che đi, túi xách cứ để chị cầm giúp cho.”
Thấy tôi đồng ý, tất nhiên nó sẽ không từ chối ý tốt này, liền mặc áo khoác vào ngay.
Tôi lại giả vờ nói: “Em bị đau bụng kinh dữ vậy chắc là do bị lạnh rồi. Để chị thả tóc em xuống cho ấm cổ, đỡ đau hơn.”
Vừa nói, tôi vừa thả tóc đuôi ngựa của nó xuống, tiện tay cột dây chun lên tóc mình.
Sau đó, tôi giả vờ cúi xuống buộc dây giày, nhân cơ hội bôi bụi đất trên mặt mình.
Khi làm xong tất cả những việc này, cũng vừa vặn đến đầu ngõ.
Đằng sau vang lên tiếng xe máy quen thuộc, trong mắt Vương Nha Nha lóe lên tia đắc ý vì âm mưu đã thành công.
Ngay khi nụ cười của nó còn chưa kịp nở rộ, người đàn ông lái xe máy đã lấy ra một cây gậy gỗ, đập mạnh vào đầu nó, rõ ràng hắn đã nhầm nó là tôi.
Mà tôi thì đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức hét toáng lên:
“Buôn người! Ở đây có bọn buôn người muốn bắt cóc con gái!”
“Mau tới đây giúp! Mau báo cảnh sát! Bọn buôn người muốn giết người diệt khẩu!”
Ngay sau đó, tôi lấy điện thoại ra, bấm vào số báo cảnh sát đã nhập sẵn từ trước.
“Alo, cảnh sát, tôi muốn báo án! Tôi đang ở cách nhà vệ sinh công cộng trên phố Thập Tự Xuân 200 mét, có một gã đàn ông đi xe máy đang cố bắt cóc một cô bé, mau đến ngay!”
Chuỗi hành động trơn tru này chỉ diễn ra trong vòng ba mươi giây.
Bởi vì kiếp trước, tôi đã vô số lần hồi tưởng lại cảnh này trong mơ, đã tự cứu mình trong mơ hết lần này đến lần khác.
Dù chỉ là tự cứu trong giấc mơ, cũng đủ khiến tôi vui mừng suốt mấy ngày liền.
Cho nên khi tất cả thực sự có thể làm lại từ đầu, tôi không hề hoảng loạn hay mắc sai lầm.
“Con khốn nạn, đồ chó chết! Muốn chết hả!”
Tên buôn người trên xe máy tức giận chửi rủa: “Chờ đấy, ông mày sẽ quay lại giết mày!”
Dọa xong, hắn cũng không thèm quan tâm đến Vương Nha Nha đang nằm dưới đất, vặn ga xe phóng đi mất dạng.
Dù hắn đội mũ bảo hiểm, nhưng giọng nói đó tôi quá quen thuộc, chính là con trai út của trưởng thôn, kẻ đã hành hạ tôi tàn nhẫn nhất kiếp trước, kẻ từng nói rằng chỉ cần Vương Nha Nha đỗ đại học, loại nữ sinh nào cũng lừa được.
Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng hắn biến mất ở cuối con đường.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá bằng máu!
Còn cả đám súc sinh trong ngôi làng đó nữa.
Không một người nào được thoát!
3.
Cảnh sát có mặt chỉ sau ba phút.
Tôi đại khái miêu tả màu sắc của chiếc xe máy và dáng người của kẻ buôn người.
Nhưng phía trước là chợ nông sản lớn nhất, người đông như kiến, xe máy cũng nhiều vô kể, muốn tìm ra hắn chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Một số người dân nhiệt tình ở gần đó nói rằng bác sĩ ở phòng khám đã kiểm tra và khẳng định Vương Nha Nha không bị thương nặng. Vị trí bị đánh rất khéo léo, rõ ràng không phải là một cú đánh ngẫu nhiên.
Điều này chứng tỏ chắc chắn có cả một băng nhóm và đây là một vụ án có mưu tính từ trước.
Vì vậy khi Vương Nha Nha tỉnh lại, nhìn thấy hơn chục cảnh sát đứng quanh, cô ta lập tức sợ đến ngây người.
Nó hoảng loạn giải thích: “Em không biết gì hết, thật đấy, em không biết gì hết.”
Nhưng rõ ràng đây là kiểu “không đánh mà khai.”
Viên cảnh sát điều tra nhìn nó với ánh mắt phức tạp, gương mặt lạnh lùng hỏi:
“Em thật sự không biết gì sao? Vậy gần đây em có đắc tội với ai không? Hoặc ba mẹ em có gây thù chuốc oán với ai không? Mấy ngày nay có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”
Vương Nha Nha nuốt nước bọt, vẻ mặt không tự nhiên đáp:
“Mấy ngày nay không có chuyện gì lạ cả, cũng không có ai theo dõi em.”
“Ba mẹ em đều là nông dân thật thà, tính tình rất tốt, chưa từng gây sự với ai. Em thì ở trên núi, hôm nay chỉ xuống mua tài liệu ôn tập thôi. Chắc đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn.”
Lời nói lưu loát, mạch lạc, rõ ràng là đã được luyện tập từ trước.
Bởi vì ngay cả một người phụ nữ trưởng thành bình thường khi bất ngờ gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này cũng không thể nào bình tĩnh được!
Vì vậy, sự nghi ngờ trong mắt viên cảnh sát càng sâu hơn.
Nhưng nó cứ khăng khăng nói: “Cháu thực sự không biết gì hết. Khi nào cháu mới được về nhà? Ba mẹ đang đợi cháu về nấu cơm.”
Nó còn là trẻ vị thành niên, lại là con gái, hơn nữa còn bị thương. Cho dù cảnh sát có nghi ngờ, chỉ cần nó không chịu nhận tội thì cũng không thể làm gì được.
Thấy vẻ bất lực trên gương mặt cảnh sát, khóe mắt nó thoáng qua một tia đắc ý.
Tôi mím môi, giả vờ tỏ ra do dự.
“Chú cảnh sát, cháu đã nhìn thấy mặt kẻ bắt cóc. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng cháu vẫn nhớ rõ.”
“Cháu học mỹ thuật, có thể vẽ lại được đại khái gương mặt của hắn. Giọng nói của hắn giống hệt giọng của cô ta, chắc chắn là người cùng làng.”
Nghe tôi nói vậy, mắt viên cảnh sát lập tức sáng lên, vội vàng bảo người chuẩn bị giấy bút.
Dù đã lâu rồi tôi không vẽ, tay nghề cũng đã giảm sút nhiều.
Nhưng gương mặt của hắn, cho dù có tan thành tro, tôi cũng nhận ra được.
4.
Trong mắt Vương Nha Nha tràn đầy sự chế giễu và khinh bỉ.
Vì kẻ buôn người đội mũ bảo hiểm, tất cả chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy một phút, làm sao có thể vẽ ra được?
Nhưng chưa đầy mười phút, tôi đã phác họa xong gương mặt chi tiết của kẻ buôn người với từng đường nét chính xác.
Ban đầu, cảnh sát cũng không kỳ vọng nhiều, nhưng khi nhìn thấy bức chân dung sống động như thật, họ không khỏi kinh ngạc.
Vương Nha Nha cũng sững sờ tại chỗ.
Cảnh sát cầm bức tranh hỏi nó: “Em có quen người này không?”
Mặt nó tái mét, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn: “Không, em không quen.”
“Chú cảnh sát, thật ra em không sao, đầu cũng không đau nữa. Chuyện này bỏ qua đi, em không muốn truy cứu nữa.”
Vẻ bối rối đầy sơ hở này, những cảnh sát từng xử lý bao vụ án lớn đã nhìn thấu mọi chuyện.
Họ bắt đầu lạnh lùng truy hỏi: “Em nghĩ em nói không quen thì chúng tôi sẽ không tra ra sao? Nói cho em biết, chỉ cần đưa bức chân dung này vào hệ thống nhận diện khuôn mặt, chúng tôi sẽ sớm tìm ra hắn.”
Mặt Vương Nha Nha càng tái nhợt, nhưng nó vẫn cắn chặt môi, không hé lời.
Nếu nó thật sự kiên quyết không nói, cảnh sát có thể tìm ra người đó, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức.
Vì vậy, tôi mím môi, giả vờ lo lắng hỏi han nó:
“Tên buôn người này thật quá táo tợn, dám công khai bắt người giữa phố, động tác thuần thục như vậy, rõ ràng là thường xuyên làm chuyện này, hơn nữa chắc chắn có đồng bọn.”
“Em gái đừng sợ, bây giờ hệ thống cảnh sát đều kết nối với nhau, chỉ cần đưa bức chân dung này vào đối chiếu, chắc chắn sẽ bắt được kẻ xấu.”
“Nếu em biết rõ kẻ buôn người nhưng lại cố tình che giấu cho chúng, cảnh sát rất dễ coi em là đồng phạm đấy.”
Nghe tôi nói vậy, mặt nó lập tức biến sắc.
Nó bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Hắn là con trai của trưởng thôn chúng em, tên là Vương Chí Cương… Hu hu… Em thật sự không phải đồng phạm, chỉ là em sợ bị trả thù thôi.”
Cảnh sát liền trấn an: “Yên tâm, chúng tôi sẽ giữ bí mật, không để bọn buôn người biết em đã khai báo.”
Vương Nha Nha gượng gạo nở một nụ cười.
“Cảm ơn cảnh sát.”
Dù ngoài miệng nó nói vậy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, Vương Chí Cương nhất định sẽ biết chính nó đã tiết lộ bí mật.
Nó cũng biết chắc chắn bọn chúng sẽ trả thù, nhưng giờ nó không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn cách tự bảo vệ mình.
…
Bốn tiếng sau, Vương Chí Cương bị bắt.
Cảnh sát điều động mười hai xe cảnh sát, mang theo cả súng ống.
Ở những ngôi làng miền núi này, quan hệ họ hàng rất phức tạp và gắn kết chặt chẽ, nhưng khi thấy cảnh sát điều động quy mô lớn như vậy, họ chỉ có thể giao nộp Vương Chí Cương.
Đương nhiên, họ cũng không quên giả bộ chửi rủa hắn là đồ súc sinh, làm ra chuyện tàn ác như vậy, có bị xử bắn cũng đáng đời.
Bọn họ ra sức phủi sạch quan hệ, tránh để cảnh sát điều tra ra những chuyện bẩn thỉu của mình, vì chẳng có đứa nào trong đám đó là người tốt cả.
Đọc mà sợ á mấy má ơi. Bài học rút ra trước khi giúp bất kì ai cũng phải tỉnh táo có phương án bảo vệ bản thân trước