Lòng Tốt Đặt Sai Chỗ - Chương 5
Thật ra tôi cũng thấy thắc mắc – rõ ràng trước đó tôi đã cố tình cho Trương Tĩnh Sơ ăn toàn đồ bổ, đồ béo, cô ta còn chẳng chịu vận động, nếu không mặc đồ dày thì bụng phải lộ rõ mới đúng.
Rất nhanh, cô ta đã “giải đáp” thắc mắc của tôi.
Hôm sau, Trương Tĩnh Sơ xuất hiện trước cửa ký túc xá, vẻ mặt lạnh như băng, nhất quyết đòi gặp tôi nói chuyện.
Không muốn làm phiền người khác, cũng muốn xem cô ta còn trò gì, tôi đồng ý.
“Mạnh Lan, cậu thật giỏi. Tớ thật không ngờ… cậu lại đề phòng tớ từ sớm như vậy. Tại sao chứ? Tại sao cậu không thể để cho tớ một con đường sống? Tớ đã chuốc say Trần Vũ Hằng, khiến anh ta tưởng đã ngủ với tớ. Tớ còn khổ công bịa chuyện đáng thương để lấy lòng anh ta – nào là cha mẹ không thương, nào là trong bụng tớ có khối u cần giúp đỡ, tớ cam đoan chỉ muốn bám víu một thời gian, tuyệt không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người. Hừ, đúng là anh ta hơi ngu thật, vừa nghe tới tên cậu liền muốn lợi dụng tớ để ép cậu đồng ý. Nhưng không sao, tớ tin chỉ cần tớ luôn ở cạnh anh ta, kiểu gì cũng có ngày tớ khiến anh ta thuộc về mình. Vậy mà cậu… cậu vừa làm rõ sự thật, anh ta lập tức cắt đứt liên lạc, tránh xa tớ như tránh tà. Bao công sức của tớ… đổ sông đổ biển cả rồi!”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Là cậu ra tay trước, chẳng lẽ không cho phép tôi làm rõ sự thật?”
“Cậu chỉ cần đăng giấy khám thôi là đủ rồi, sao lại phải tung cả video? Cậu biết không… cậu như vậy là hủy hoại cả cuộc đời tớ đó!”
Giọng cô ta the thé, vang vọng khắp cả dãy ký túc xá.
“Chẳng phải cậu tự chuốc lấy sao? Cậu rõ ràng biết nếu không có bằng chứng thì tôi sẽ bị hàng nghìn người nguyền rủa, vậy mà cậu vẫn làm. Giờ nhận lại quả đắng, chẳng phải là cái giá cho những gì cậu đã gieo ra sao?”
Trương Tĩnh Sơ lặng đi một chút, rồi lại gằn giọng: “Tớ không tin cái gì mà nhân quả cả. Chỉ là tớ không bằng cậu thôi.”
Đột nhiên, cô ta kéo tay tôi, khẽ thở dài: “Dù sao cái thai này cũng chẳng có ích gì nữa… hay là, cậu giúp tớ thêm lần cuối đi.”
Nói rồi – nở một nụ cười kỳ dị, kéo tay tôi ngã về phía sau, hét lớn: “Cứu mạng!”
Tiếng vật nặng lăn xuống vang lên ầm ầm.
Tôi đã đoán được chiêu trò của cô ta từ trước, nên chỉ loạng choạng vài bước đã đứng vững lại.
Ngước xuống nhìn, Trương Tĩnh Sơ tóc tai rũ rượi nằm trong vũng máu, vẫn còn tỉnh nhưng yếu ớt như ngọn nến sắp tắt.
Máu chảy từng đợt, từng đợt như không bao giờ dừng, như thể chính sự sống đang dần tuột khỏi tay cô ta.
Ánh mắt vốn tràn đầy kiêu ngạo giờ chỉ còn lại nước mắt – hòa với vết máu loang lổ trên mặt.
Cô ta mấp máy môi, nói không thành tiếng: “Cứu… cứu tôi…”
18
Trương Tĩnh Sơ được đưa vào viện, rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn tôi thì bị mời đến đồn công an “uống trà”.
Nhưng nhờ thói quen giấu camera mini trong cổ áo, tôi đã vô tình ghi lại toàn bộ quá trình cô ta cố tình kéo tôi ngã xuống cầu thang.
Chứng cứ đầy đủ, tôi nhanh chóng được trả lại trường.
Trước khi rời đi, tôi thuận tay nộp đơn kiện Trương Tĩnh Sơ tội vu khống.
Chuyện này lập tức khiến dư luận bùng lên đợt sóng mới.
Có người trốn sau cửa phòng quay lại được toàn bộ cảnh tôi và Trương Tĩnh Sơ đối đầu, nhưng chỉ trong vòng một phút là video bị gỡ sạch.
Mọi bài viết liên quan cũng bị xóa không còn dấu vết.
Dù vậy, vẫn có vài cư dân mạng tay nhanh mắt lẹ kịp lưu lại.
【Trạng thái của Trương Tĩnh Sơ lúc đó quá điên rồi, giống như kiểu cá chết lưới rách, muốn cùng chết chung.】
【Có mà cùng chết gì, rõ ràng là tự làm mình tiêu tán luôn.】
【Haiz… nữ thần học đường ngày nào giờ lại thảm hại đến thế, thật sự tiếc nuối.】
Trường cũng nhanh chóng dẹp yên dư luận, thêm vào đó mọi người đang mải ôn thi cuối kỳ nên cũng chẳng còn mấy ai bận tâm chuyện này nữa.
Tôi cũng chẳng để tâm, mỗi ngày vẫn đều đặn đọc sách, ôn tập như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, Trần Vũ Hằng vẫn cứ dai dẳng tìm đến làm phiền.
Chặn WeChat rồi, hắn lại canh ở dưới ký túc xá, dùng ánh mắt cầu xin nhìn tôi đầy đáng thương.
“Lan Lan, xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ không nên không tin cậu. Cậu tha thứ cho tớ được không?”
Nói xong hắn còn tự vả mấy cái rõ mạnh:
“Nếu cậu vẫn còn giận, cậu cứ đánh tớ đi! Nếu vẫn chưa đủ, tớ sẽ bắt Trương Tĩnh Sơ đến cho cậu đánh! Tất cả là tại cô ta lừa tớ, tớ sẽ bắt cô ta xin lỗi cậu!”
“Cậu còn bệnh hơn cả Trương Tĩnh Sơ đấy! Giữa chúng ta vốn dĩ chẳng có gì, cậu đừng suốt ngày bám lấy tôi đòi tha thứ! Còn nữa, chuyện giữa tôi và Trương Tĩnh Sơ liên quan gì đến cậu? Là chính cậu không tin tôi, là cậu chưa xác minh gì đã mặc định tôi là người sai, là cậu chọn rời đi. Vậy mà bây giờ lại đổ hết tội lên đầu người khác?”
“Tớ…”
“Trần Vũ Hằng, cái cậu gọi là ‘thích’ thực ra chỉ là một chút cảm tình nhất thời, là vì đồng cảnh ngộ mà thôi. Nên khi Trương Tĩnh Sơ khóc kể về gia đình trọng nam khinh nữ, về việc cô ta thường xuyên bị bỏ đói, bị ép làm việc nặng, cậu cũng mềm lòng như với tôi. Cậu chỉ đang tìm một người có hoàn cảnh giống mình để tự an ủi lẫn nhau thôi. Nhưng kiểu tình cảm này quá nông cạn – một khi cảm thấy bị phản bội hoặc lừa dối, cậu sẵn sàng vứt bỏ người ta không chút do dự. Cứ tự giam mình trong quá khứ mãi, không thấy mệt à? Tốt hơn hết là cậu nên tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Nói hết lời, tôi quay lưng đi thẳng lên lầu, không ngoảnh đầu lại.
19
Tin tức về hai người bọn họ, tôi lại nghe được sau kỳ thi cuối kỳ.
Hiếm khi được thư giãn, tôi và mấy bạn cùng phòng rủ nhau đi dạo phố.
“Ê, nghe nói mấy hôm trước Trần Vũ Hằng buồn quá đi bar uống rượu giải sầu, kết quả cãi nhau với người ta rồi bị mấy tên đô con đè ra đánh gần chết luôn.”
“Chuyện đó thôi cũng đã đủ lạ rồi, nhưng quan trọng là—! Hắn được đưa vào đúng cái bệnh viện mà Trương Tĩnh Sơ đang nằm dưỡng thương. Cô ta vừa mới hồi phục được một chút, ai ngờ ra hành lang hóng gió thì đúng lúc gặp tên Trần Vũ Hằng chưa tỉnh rượu.”
“Rồi sao nữa rồi sao nữa?” – Vương Thanh Thanh háo hức hỏi.
“Rồi thì… tớ cũng nghe lại thôi nha, bảo là Trần Vũ Hằng thấy cô ta liền nổi điên, móc trong túi ra một con dao gập rồi lao vào chém. Trương Tĩnh Sơ bị đâm mấy nhát, suýt nữa thì mất mạng, phải đưa vào phòng mổ cấp cứu.”
“Thảm quá… nghe xong tớ lại thấy cô ta cũng đáng thương thật.” – Vương Thanh Thanh thở dài.
“Thì cũng đáng thương, nhưng ai bảo tự chuốc lấy. Mình cứ xem như coi kịch là được.”
Tôi khẽ lắc đầu, cười cười.
Kiếp trước tôi gắn bó với Trương Tĩnh Sơ đến tận cuối, thậm chí là sống cùng, cho đến khi chết đi.
Cuộc sống của tôi khi đó chỉ xoay quanh học hành, làm thêm và… cô ta.
Ít có mối quan hệ nào khác.
Giờ thoát khỏi vòng xoáy ấy, tôi mới nhận ra thế giới rộng lớn đến nhường nào.
Tôi còn nhiều thời gian để cảm nhận cuộc sống.
— Toàn văn hoàn —
【Phiên ngoại】
Lúc nhận được điện thoại từ bệnh viện, tôi đang làm thêm ở một quán trà sữa.
Là trẻ mồ côi nên kỳ nghỉ tôi cũng không về quê, ở lại trường kiếm việc làm để trang trải học phí.
Y tá bên kia đầu dây giọng gấp gáp:
“Cô Trương đòi gặp cô, nếu không sẽ nhảy lầu tự sát… Phiền cô đến một chuyến được không?”
Tôi bình thản rửa sạch quả nho cuối cùng trong tay:
“Tôi còn phải làm. Nói với cô ta, chiều tôi ghé qua.”
Bốn giờ chiều, tôi đến bệnh viện đúng hẹn.
Trương Tĩnh Sơ nằm trên giường bệnh, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vẫn còn xanh mướt dù đang bị gió lạnh giằng xé.
Nghe thấy tiếng động, cô ta chậm rãi quay đầu lại: “Cậu đến rồi.”
Gương mặt cô ta tái nhợt, môi không còn chút máu, cổ tay đặt trên chăn trông mỏng manh như thể chạm vào là gãy.
Cả người như một con búp bê giấy mất hồn.
Cô ta chỉ tay ra chiếc ghế cạnh giường, ra hiệu tôi ngồi xuống.
Tôi cũng chẳng khách sáo, ngồi thẳng.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Dạo trước tôi mơ thấy một giấc mơ… Trong mơ, tôi lại là người mang thai. Tôi khóc lóc cầu xin cậu giúp, mà cậu thật sự giúp tôi giấu hết mọi chuyện. Cậu đưa tôi ra ngoài sống, mỗi ngày đi làm, mua đồ tẩm bổ, nấu cơm, thậm chí học cách xoa bóp cho tôi. Đối xử với tôi còn hơn người thân. Nhưng tôi bất cẩn làm đứa trẻ chết ngạt… Tôi hoảng loạn, liền đổ hết tội lên đầu cậu. Cắt đứt liên lạc, không hề lên tiếng đính chính, còn xúi Trần Vũ Hằng tìm bác sĩ sửa kết quả khám duy nhất có thể chứng minh cậu vô tội. Cuối cùng, cậu nhảy lầu chết, còn tôi thì thuận buồm xuôi gió, được Trần Vũ Hằng yêu, cưới vào hào môn, sống cuộc đời như mơ.”
Tôi đoán, chắc cô ta mơ thấy… kiếp trước.
“Nên sao? Cậu muốn nói gì?”
Cô ta im lặng, chỉ nắm chặt lấy chăn.
“Cậu cũng nói rồi, đó là mơ. Mà mơ thì chẳng phải là hư ảo, là chấp niệm trong lòng sao? Sự thật là tôi không những còn sống, mà còn sống rất tốt. Thế là đủ rồi.”
Nghĩ lại xem, người từng dồn tôi đến đường cùng kia… giờ đang làm gì?
“Có lẽ… trong mơ, cậu hận tôi lắm nhỉ? Nhưng tôi muốn nói, cho dù đó là mơ hay là quá khứ thật sự đã xảy ra, Thì con đường mà cậu chọn, cũng là điều cậu tin là đúng. Chỉ là lần này… cậu thua thôi. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Nhưng nếu được làm lại, tôi tin cậu vẫn sẽ làm y như vậy. Vì bản chất cậu là người sẵn sàng bất chấp thủ đoạn để trèo lên.”
Nói xong, cả hai chìm trong im lặng rất lâu.
Mãi đến khi y tá vào thay thuốc, tôi mới đứng dậy rời đi.
Còn Trương Tĩnh Sơ, từ nay về sau… không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Lúc đó tôi mới thật sự hiểu được câu nói:
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.” – Người khác đường, chẳng thể đồng hành.
Chúng tôi có xuất phát điểm tương đồng: một người không cha không mẹ, một người có cha mẹ mà như không.
Nên đều từng ra sức học hành, nỗ lực vượt qua số phận.
Chỉ là, tôi gặp được người tốt – viện trưởng, mạnh thường quân.
Còn cô ta chỉ gặp những kẻ không ngừng bóc lột.
Tôi chọn đi từng bước vững chắc.
Cô ta chọn đi đường tắt.
Đúng hay sai – trong lòng tự biết.
— Hết.—