Lòng Tốt Đặt Sai Chỗ - Chương 2
6
Ổn định xong, tôi bắt đầu cuộc sống ăn chung ở chung với Trương Tĩnh Sơ.
“Cậu cũng biết tớ là trẻ mồ côi, không có nhiều tiền, nên tiền thuê nhà mình chia đôi nhé. Còn sinh hoạt phí, cậu đưa tớ giữ, mỗi ngày tớ chăm sóc cậu.”
Trương Tĩnh Sơ nước mắt lưng tròng, như bị cảm động, nắm lấy tay tôi: “Được, Lan Lan, tớ tin cậu sẽ chăm sóc tốt cho tớ. Mình là bạn thân cả đời mà.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Tôi bắt đầu ngày ngày mua gà, vịt, cá, thịt heo về, đổi món liên tục bồi bổ cho cô ta.
Cũng không nhắc chuyện tập thể dục nữa.
Nhờ có ký ức kiếp trước, tôi biết phụ nữ mang thai cần tránh gì, cần bổ sung gì, nắm rõ như lòng bàn tay.
Lâu lâu cô ta có vẻ do dự, tôi cũng biết cách dỗ cho qua.
Chưa đầy một tháng, mặt và tay cô ta bắt đầu phúng phính hơn.
Dáng vẻ “mảnh mai yếu đuối” do cô ta cố tình ép cân mà có, giờ đã nặng nề thấy rõ.
Trương Tĩnh Sơ ngày càng bất an.
Vì cô ta cần gấp một người đàn ông để nhận làm bố đứa bé.
Thế là, cứ mỗi khi tôi đi làm thêm kiếm tiền, cô ta lại tranh thủ lẻn về trường, lén tham gia đủ loại câu lạc bộ, hoặc lang thang ở những nơi đông người, cố gắng câu được một anh nhà giàu.
Tôi nhớ rõ, tên bạn trai nhà giàu của cô ta chính là vớt được trong một buổi hội thảo.
Trần Vũ Hằng.
Sau này hắn ta không ít lần giúp Trương Tĩnh Sơ hãm hại tôi.
Khi tin đồn “tôi giết con vì mang thai bị trầm cảm” lan ra, tôi cố gắng đính chính, chỉ vì muốn Trương Tĩnh Sơ tránh bị người ta nghi ngờ, hắn ta đã kéo người tới tận nơi đánh tôi một trận tơi bời.
“Hừ, xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ, đòi đeo bám người khác làm gái. Con khốn, tránh xa bạn gái tao ra. Còn dám bôi nhọ cô ấy, tao có cả trăm cách để mày biến mất khỏi thế giới này.”
Đầu thuốc lá đỏ rực bị hắn ấn thẳng vào lòng bàn tay tôi, để lại một lỗ bỏng đỏ sậm.
Đau thấu tim gan.
Đã vậy thì… nếu mày yêu Trương Tĩnh Sơ đến thế, chi bằng xuống địa ngục cùng nhau luôn đi.
7
Ngày 16 tháng 10, đúng như dự đoán, Trương Tĩnh Sơ bị bốc thăm trúng tên đi nghe hội thảo.
Hội thảo đó không được tính điểm, sợ sinh viên không chịu đi nên nhà trường ép mỗi lớp phải cử hai người.
Trương Tĩnh Sơ không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, nhưng hôm đó sức khỏe cô ta lại rất tệ, nên đành nhờ tôi đi thay.
Trời tháng mười về đêm đã bắt đầu se lạnh.
Tôi quay về ký túc xá thay một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, hiếm hoi trang điểm nhẹ.
Thật ra tôi không xấu, mắt đào hoa, lúc không cười trông lạnh lùng, khi cười lại mang nét mềm mại quyến rũ.
Bạn cùng phòng trêu: “Đẹp thiệt đó, hiếm khi thấy cậu trang điểm, phải chăng có người trong lòng rồi hả?”
Buổi hội thảo bắt đầu lúc 6 rưỡi tối, lúc tôi đến vẫn chưa có nhiều người.
Tôi chọn chỗ gần cửa ngồi xuống.
Hội thảo sắp bắt đầu, MC đã lên sân khấu, tôi khẽ nhíu mày.
Tôi nhìn chăm chăm về phía cửa nãy giờ mà vẫn không thấy Trần Vũ Hằng, chẳng lẽ kế hoạch thay đổi, hôm nay hắn không đến?
Đúng lúc đó, tiếng ồn ào vang lên từ cửa, tôi thầm thở phào.
Trần Vũ Hằng mặc áo đen quần đen, cổ đeo sợi dây chuyền bạc và tai nghe chụp trắng, tóc tai rối bù, mang theo vài phần hoang dã.
Phải công nhận trông hắn cũng được, bảo sao kiếp trước Trương Tĩnh Sơ dính hắn không rời.
Chậc, tự dưng có cảm giác kiểu vai ác nữ phụ trong tiểu thuyết chen ngang chia cắt đôi nhân vật chính.
Đang nghĩ vẩn vơ, Trần Vũ Hằng đã nghênh ngang dẫn ba tên đàn em bước vào, ngồi phịch xuống hàng ghế phía trước bên trái tôi.
Rồi dựa vào người đàn em bên cạnh ngáy ngủ ngon lành.
Giáo sư trên kia giảng như thác đổ, sinh viên phía dưới thì gật gù mơ màng.
Tôi chống khuỷu tay lên tay ghế, nắm tay đỡ trán, lim dim chợp mắt.
Tận hưởng một chút yên bình.
Bỗng nghe có tiếng nói nhỏ vang lên: “Má ơi! Anh Vũ, dậy coi, nhỏ kia xinh xỉu luôn!”
“Cút.”
“Thật mà! Anh Vũ nhìn một cái thôi, em mà xạo là chó!”
Tôi từ từ mở mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt bực bội vì bị đánh thức của Trần Vũ Hằng.
Tôi nhẹ chớp mắt một cái, sau đó nở một nụ cười dịu dàng – kiểu nụ cười tôi đã luyện trước gương không biết bao nhiêu lần – khẽ gật đầu, rồi lập tức dời mắt đi.
Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi mất.
Trần Vũ Hằng nghiêng đầu, ánh mắt đầy hứng thú: “Đi tìm hiểu xem, nhỏ đó là ai.”
8
Hội thảo kết thúc gần 9 giờ tối, trời bắt đầu lất phất mưa.
Gió lạnh tràn về khiến tôi rùng mình.
Tôi lùi về sau vài bước, không ngờ đụng phải một “bức tường người”.
“Mắt để đâu mà đi vậy bạn?” – giọng con trai mang theo chút trêu chọc vang lên từ phía sau.
Tôi vội vàng lùi lại: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tôi ngẩng mặt đúng lúc, môi mím nhẹ, gương mặt mang theo vẻ hốt hoảng xen lẫn áy náy.
“Không sao đâu, bạn đâu cố ý. Bạn không mang ô à? Hay là… để tôi đưa bạn về nhé?”
Trước gương mặt kia, Trần Vũ Hằng đột nhiên thu lại vài phần tính khí ngang tàng, bắt đầu vào vai một nam sinh tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ.
Tôi mừng rỡ: “Thật ạ?!”
Rồi như sực nhớ điều gì, tôi lại lắc đầu từ chối: “Thôi, để khỏi làm phiền cậu. Tôi không ở ký túc, đang thuê trọ ngoài với bạn.”
“Có gì đâu, tôi cũng không ở trong trường, đi thôi, tôi có xe, chở cậu về.”
“Như vậy có phiền cậu quá không…?”
“Tch, lắm lời. Tao—à không, tôi có thiếu gì tiền xăng đâu.”
“Vậy thì… cảm ơn cậu nhiều nha!”
Trần Vũ Hằng nhìn cô gái trước mặt, thấy cô nở một nụ cười rạng rỡ, mắt cong cong, ánh nhìn đầy tin tưởng và biết ơn.
Hắn bất giác gãi đầu, có chút không tự nhiên.
“Khụ, đi nhanh đi.”
Suốt dọc đường, hai người trò chuyện qua lại, không quá sôi nổi nhưng cũng rất thoải mái.
Xe chạy vào khu tôi thuê trọ, Trần Vũ Hằng còn lịch sự cầm ô đưa tôi đến tận chân toà nhà.
“Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi về, cậu mau về nghỉ ngơi đi.”
“Ừ…”
Đang định nói gì đó thì phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Lan Lan!”
9
Sắc mặt Trần Vũ Hằng hơi trầm xuống.
Cô gái mặc váy dài màu trắng chạy từng bước nhỏ đến, trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Lan Lan, cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ đợi cậu lâu lắm.”
Trương Tĩnh Sơ thân thiết khoác tay tôi, mái tóc dài xõa ra khẽ cọ vào vai tôi, trông chẳng khác gì một em gái nhà bên.
Rồi như thể mới “tình cờ” phát hiện ra Trần Vũ Hằng, cô ta tò mò nhìn rồi hỏi: “Đây là ai vậy?”
“Đây là bạn học Trần Vũ Hằng, học cùng khóa với tụi mình. Sau buổi hội thảo trời đổ mưa, thấy tớ không mang ô nên đưa tớ về một đoạn.”
Tôi thản nhiên gỡ tay Trương Tĩnh Sơ ra, lấy chiếc áo khoác Trần Vũ Hằng đang trùm cho tôi phủ lên người cô ta: “Cẩn thận kẻo bị cảm.”
Rồi quay đầu nói: “Bạn Trần, đây là bạn cùng phòng của tôi, Trương Tĩnh Sơ.”
“Chào bạn.”
“Chào bạn, cảm ơn bạn đã đưa Lan Lan nhà tôi về nhé, không thì con bé đội mưa về chắc ốm mất.”
“Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Trần Vũ Hằng bị cắt ngang lời, cũng chẳng tiện nói thêm, chào tạm biệt rồi rời đi.
Tôi kéo Trương Tĩnh Sơ quay vào nhà.
Cô ta vẫn còn ngoái đầu nhìn theo, chắc trong lòng đang tiếc hùi hụi vì lỡ mất con mồi béo bở chỉ vì bỏ lỡ buổi hội thảo hôm nay.
“Lan Lan, người đó trông dữ quá, hắn không làm gì cậu chứ? Nhưng mà hình như hắn giàu lắm, cái đồng hồ đeo tay của hắn á, ít cũng phải hai triệu tệ đó. Với lại chiếc xe hắn đi, hình như là bản giới hạn của hãng nào đấy.”
“Tớ không rành mấy chuyện đó, chỉ nghe hắn nói nhà làm bất động sản, nên chắc không thiếu tiền. Ngành học là tài chính, biết đâu lại là kiểu thiếu gia trong tiểu thuyết, thừa kế cả chục triệu tài sản.”
“Thật không?”
Tôi không trả lời, vào phòng tự rót cho mình một ly nước nóng.
Sau đó vỗ vai Trương Tĩnh Sơ: “Thôi, đi ngủ sớm đi. Sau này tớ về muộn thì khỏi đợi, tớ sợ cơ thể cậu không chịu nổi.”
“Ờ… ờ, được.”
Trương Tĩnh Sơ rõ ràng không còn tập trung, ngoan ngoãn về phòng, đến cả mấy câu quan tâm giả tạo trước khi ngủ cũng quên bén.
Tôi nhướng mày, cũng chẳng nhắc chuyện cô ta còn đang mặc chiếc áo khoác ướt mưa của tôi.
Về phòng, tôi mở điện thoại ra xem thì thấy Trần Vũ Hằng đã nhắn vài tin WeChat:
【Uống ít trà gừng cho ấm nhé.】
【Hôm nay rất vui vì được gặp cậu.】
Tôi không trả lời, rửa mặt rồi leo lên giường ngủ luôn.
10
Hôm sau có tiết học lúc 8 giờ sáng, tôi dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng.
Tranh thủ gửi tin nhắn cho Trần Vũ Hằng để giải thích:【Tối qua hơi đau đầu nên ngủ luôn rồi.】
Sau đó gọi Trương Tĩnh Sơ dậy, hai đứa cùng ăn sáng.
Dưới mắt cô ta có quầng thâm nhạt, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon, nhưng trên mặt lại tràn đầy phấn khởi.
Hiển nhiên, Trần Vũ Hằng đã chính thức được cô ta xem là “mục tiêu hoàn hảo”.
Trên đường đến lớp, cô ta tràn đầy năng lượng, cứ như thể chỉ cần một cú chớp mắt là có thể “bắt” được người trong mộng.
Nhưng hưng phấn đó chỉ kéo dài đến tiết học đầu tiên.
Tôi nhìn thấy ánh mắt cô ta từ vui vẻ chuyển sang mơ màng, rồi dứt khoát gục xuống ngủ.
Xui cái là, vì hai đứa đến sát giờ, chỉ còn lại chỗ chính giữa hàng ghế đầu – đối diện trực tiếp với giáo viên.
Khi giáo viên gọi “Trương Tĩnh Sơ” đứng lên trả lời câu hỏi, cả lớp đều nhìn cô ta ngủ ngon lành suốt ba giây.
Sau đó bị tôi vỗ tỉnh.
“Thưa cô… em xin lỗi, em… em vừa thấy hơi mệt nên ngủ thiếp đi ạ. Cô có thể… nhắc lại câu hỏi được không ạ?”
Giáo viên mỉm cười nhẹ nhàng, lặp lại câu hỏi.
Trương Tĩnh Sơ vẫn ấp a ấp úng.
Dạo gần đây cô ta lo chuyện nọ chuyện kia, làm gì còn tâm trí nghe giảng, kiến thức học được đều nửa vời.
“Em ngồi xuống nghỉ đi, nếu vẫn thấy khó chịu thì cứ ngủ thêm chút cũng được, đừng cố quá. Mấy buổi gần đây trông em không được khỏe, nhớ đi khám kịp thời nhé.”
Trương Tĩnh Sơ đỏ mặt ngồi xuống, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Gần đây đầu óc cô ta lúc nào cũng mụ mị, lên lớp thì ngủ gật, còn không thì lo lắng nghĩ cách giải quyết cái thai không bỏ được này.
Mấy lần bị gọi trả lời mà đều không đối phó nổi, đến cả ánh mắt của bạn học cũng bắt đầu thay đổi.
Không được, cô ta đã phí quá nhiều thời gian rồi.
Dù mùa thu đông mặc nhiều quần áo vẫn có thể che, nhưng cái bụng này rồi cũng lộ ra thôi.
Phải tranh thủ tiếp cận Trần Vũ Hằng, biết đâu còn cơ hội đẩy đứa bé sang cho hắn.
Nếu không… cũng chỉ còn cách vứt bỏ thứ nghiệt chủng này.