Lòng Lang Dạ Sói - Chương 5
Tình cảnh này, ta làm sao có thể không hiểu tính toán của Giang Vinh.
“Nguyệt di nương thân thể không khỏe, các ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt.”
Ta nói với các tỳ nữ tâm phúc, lập tức đỡ Giang Trần dậy: “Trần nhi đi theo ta”.
Đường về phòng ta rất xa, nhưng Giang Trần vẫn dốc hết toàn lực thẳng lưng, cố gắng không để cho người ta nhìn ra sự khác thường của hắn.
Đến phòng ta, hắn mới ngã xuống. Ta đến đỡ hắn, mới phát hiện toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo ướt sũng dính hết vào người, cả người giống như mới từ vớt trong nước lên.
“Giang Trần, Giang Trần.” Ta gọi tên hắn.
Mí mắt hắn cũng không mở ra được, môi giật giật, một lúc sau, chỉ nói một câu: “Người ra ngoài đi, không cần lo cho ta.”
Dưới tác dụng của tình dược, từng chữ hắn nói ra đều có vẻ nóng bỏng: “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Làm sao mà không có gì được, nói xong câu đó, Giang Trần liền ngất đi.
Tác dụng của tình dược lúc đầu là nóng, về sau là đau đớn ngũ quan nội tạng. Giang Trần trực tiếp đau đến ngất xỉu.
Dù vậy, hắn vẫn nhịn được. Ta ra khỏi phòng, cả người không ngừng run rẩy.
Đi tới trước Phật đường, ta thắp một nén nhang. Mẫu thân ta tin Phật, ngay cả ta thuở nhỏ cũng đã tin vào nhân quả.
Cho nên ta không muốn vì để Giang Trần thi đậu công danh, mà khiến tay ta dính m áu.
Nhưng giờ phút này, ta đã hạ quyết tâm.
Giang Vinh làm tổn thương người ta che chở thành như vậy. Ta sẽ không tha cho hắn.
9.
Ta đi gặp Nguyệt Mai. Khi nàng tỉnh lại, đầu muốn nổ tung, như nghĩ tới cái gì, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đừng hoảng hốt.”
Ta cầm trà nóng, ngồi ở đầu giường nhìn nàng: “Hầu gia không trở lại, người của ta chặn hắn ở giữa đường, dụ dỗ hắn đi uống rượu.”
Nguyệt Mai thoáng yên lòng. Ta lạnh lùng nói: “Hiện tại tin tức đã bị ta phong tỏa, nhưng nếu ngươi không nói thật với ta, không ai có thể bảo vệ tính m ạng của ngươi.”
Nguyệt Mai lúng ta lúng túng nói: “Ta bị người mang đến phòng lão gia, uống chén trà nóng trên bàn, sau đó cái gì cũng không biết.”
Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nguyệt Mai, thuốc là Giang Vinh hạ.”
Nguyệt Mai trừng to hai mắt nhìn ta.
“Hắn dụ ngươi trước, làm ngươi hôn mê, sau đó lừa Giang Trần đi vào, rồi khóa chặt cửa.”
“Trên cửa sổ giấy có lỗ nhỏ, Giang Vinh chính là từ lỗ nhỏ kia thổi mê hương tình vào – hắn muốn ngươi và Giang Trần xảy ra chuyện gì, không cần ta nhiều lời chứ?”
Nguyệt Mai giật mình một lát, sau đó cả người run rẩy.
“Không thể nào, không thể nào…”
Nàng ta lẩm bẩm: “Giang Vinh sẽ không đối xử với ta như vậy, người chàng ấy thích nhất chính là ta…”
“Vậy sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.”
Ta ghé sát vào Nguyệt Mai, nhẹ giọng nói: “Vết siết trên cổ Triệu di nương, không phải th ắt cổ mà ra.”
Đồng tử Nguyệt Mai đột nhiên giãn ra.
“Hắn ngay cả mẹ đẻ của mình cũng xuống tay được, ngươi cảm thấy hắn đối với ngươi sẽ nhân từ nương tay sao?”
“Đúng rồi, Giang Vinh gần đây muốn cưới tam tiểu thư phủ Bá tước… Hắn sở dĩ phí tâm phí sức chuyển tới bên cạnh ta, chính là vì cưới một thê tử có gia thế cao quý.”
Ta không nói gì thêm với Nguyệt Mai nữa. Hãy để nàng ta tự mình nếm trải.
Người trong lòng, cho tới nay rốt cuộc là người như thế nào. Tất nhiên, ta cũng để lại một món quà cho Nguyệt Mai.
Một gói bột thuốc được giữ lại trong tay nàng ta, có dùng hay không đều do nàng ta quyết định.
10.
Chuyện ngày đó bị ta bỏ ra một số tiền lớn đè xuống, tất cả hạ nhân đều bị bịt miệng.
Không ai dám trái ý ta đi lấy lòng Giang Phong, bởi vì Giang Phong gần đây càng ngày càng có thể nhìn ra được thân thể đã bị tửu sắc vét sạch, chỉ sợ sống không được lâu.
Chỉ cần hắn vừa chet, Hầu phủ này hoàn toàn do ta định đoạt.
Giang Phong không biết có phải cũng cảm thấy thân thể của mình không khỏe mạnh như ngày xưa hay không, hắn càng muốn chứng minh bản thân, lại thẹn quá hóa giận khi không thể chứng minh, lấy người khác trút giận.
Nguyệt Mai bởi vậy mà thường xuyên bị thương khắp người. Bị tra tấn rồi lại không thể thoát khỏi, nàng hẹn Giang Vinh uống rượu một lần.
Sau đó, khi Giang Vinh rời đi, Nguyệt Mai dùng một tấm lụa trắng kết thúc sinh mệnh vô vọng của mình.
Giang Vinh ban đầu rất vui vẻ.
Hắn vui vẻ vì Nguyệt Mai cuối cùng đã chet, vì vậy những chuyện bẩn thiu hắn làm sẽ không bao giờ bị lộ ra.
Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi Nguyệt Mai chet, Giang Vinh đã bắt đầu hộc m áu.
……
Nguyệt Mai bỏ thuốc bột ta đưa vào rượu.
Trong vòng ba ngày, Giang Vinh sẽ hộc m áu mà chet.
Lúc hắn triền miên trên giường bệnh, ta ở trước Phật đường, thắp một nén nhang.
Giang Vinh chet trong tay Nguyệt Mai, không liên quan đến ta.
Nhưng nếu quả thật muốn xuống tay trừng phạt ta, vậy xin hạ xuống trên người ta, đừng để nhân quả báo ứng liên lụy đến người bên cạnh ta – Giang Trần.
Sau khi dâng hương xong, ta đến thăm Giang Vinh. Hắn nằm trên giường, thở hổn hển.
Tình cảnh này, giống như ta và hắn kiếp trước biết bao. Chỉ là nhân vật đã thay đổi.
Hắn thống khổ thở hổn hển, sắc mặt xám xịt, ánh mắt không chớp nhìn ta: “Phu, phu nhân… Ta thật không cam lòng…”
Ta tránh bàn tay hắn đưa về phía ta, thở dài.
“Ả đ ộc phụ Nguyệt Mai kia lại muốn kéo ta cùng xuống địa ngục với nàng ta.”
Hắn há miệng, máu từ trong miệng tuôn ra: “Ta vốn nên là đích trưởng tử của Hầu phủ, tòa Hầu phủ này, đều nên là của ta.”
“Phu nhân, người cứu ta đi, ta khi còn bé sinh bệnh, không phải người đều có cách chữa sao….”
Giang Vinh lẫn lộn. Hắn nhầm lẫn kiếp trước với kiếp này.
Ta cười cười: “Vinh nhi, đó là kiếp trước.”
“Thì ra…… Thì ra là chuyện xảy ra kiếp trước sao?” Giang Vinh gật đầu.
Trong chớp mắt tiếp theo, ánh mắt hắn mở to, không thể tin nhìn về phía ta, Giang Vinh há to miệng thở dốc: “Phu nhân… người cũng…”
“Đúng vậy, Vinh nhi tốt của ta.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng sống lại.”
Giang Vinh nhìn ta chằm chằm, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, giống như con cá sau khi lên bờ há to miệng thở dốc, cuối cùng, càng nhiều m áu tươi từ trong miệng hắn trào ra.
Hắn cứ như vậy mang theo nỗi thống khổ cùng nỗi oán hận vô tận.
Giang Trần đi tới bên cạnh ta, hắn thấp giọng hỏi ta: “Phu nhân, nếu như hắn tái sinh, người nên làm cái gì bây giờ?”
Ta thản nhiên lắc đầu: “Không sao, chúng ta không phải đều sống lại sao? Binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đập.”
Đúng vậy, Giang Trần cũng sống lại.
“Chỉ cần kiếp sau vẫn mang theo ký ức lúc trước, ta sẽ vĩnh viễn không sợ hắn”.
Giang Trần vẫn cười cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Nghĩ đến kiếp sau, hoặc là rất nhiều kiếp sau nữa có lẽ có thể lấy thân phận khác gặp lại phu nhân, trong lòng liền cảm thấy cao hứng.”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Vậy kiếp này thì sao?”
……
Tuyết rơi, Giang Trần khoác áo khoác cho ta, ta đỡ cánh tay hắn, chậm rãi về nhà.
Ba tháng sau, Giang Trần đề tên bảng vàng, trở thành bạn đồng hành của Thái tử.
Một năm sau, Giang Phong chet vì bạo bệnh.
Chủ nhân Hầu phủ này, chỉ còn ta.
Lại là một ngày tuyết rơi, ta gặp một thiếu niên thanh tuấn đi ngang qua, hắn tự xưng mình Truy Hồn Nhân, tên là Quý Chiêu.
Quý Chiêu nói cho ta biết: “Hồn phách nào đó từng có tiền duyên với phu nhân, sẽ không sống lại.”
Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi hắn: “Vì sao?”
“Mỗi người đều do mẫu thân của mình đưa tới thế giới này, Giang Vinh giet chet mẹ đẻ của mình, chính là ch ặt đ ứt cửa vào của chính mình ở thế giới này, bởi vậy không có cách nào làm lại nữa.”
Thì ra là thế.
Nhân quả báo ứng, cuối cùng là rơi xuống trên người hắn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, ta đã chuẩn bị xong cháo và thức ăn, chờ Giang Trần trở về ăn cơm.
Đời này còn rất dài, vẫn còn rất nhiều thứ đáng để ta chờ mong.
[HẾT]