Lòng Lang Dạ Sói - Chương 4
Giang Vinh tránh ánh mắt của nàng ta, không nhìn thẳng vào mắt. Sắc mặt Nguyệt Mai càng lúc càng xám xịt.
Ta ở bên cạnh, trong lòng chỉ có cười lạnh cùng khoái ý. Kiếp trước Giang Vinh kéo tay Nguyệt Mai, nói muốn nàng làm nữ chủ nhân Hầu phủ, ta cho rằng giữa bọn họ có thâm tình như biển như thế nào.
Hôm nay xem ra, cũng không có gì là thâm tình. Giang Vinh căn bản không dám vì Nguyệt Mai mà đối đầu với Giang Phong.
Đời này, hắn không có ta nâng đỡ, không thể lại mất đi tình nghĩa phụ tử. Cứ như vậy, Giang Vinh trơ mắt nhìn Giang Phong nhận Nguyệt Mai.
Trở thành thiếp của Giang Phong là không có kết cục tốt. Vị Hầu gia này ở trong phòng thô lỗ lại tàn bạo, sau khi xuống giường thì bạc tình bạc nghĩa.
Vì vậy, thiếp thất của Giang Phong đều sống không được hạnh phúc, hoặc là chet sớm, hoặc là không đến ba mươi đã có tóc bạc.
Giang Vinh hiểu rõ điều này hơn ai hết, bởi vì hắn chính là đứa nhỏ được thiếp thất của Giang Phong sinh ra.
Nữ tử hắn yêu mến hiện giờ đi vào chỗ chet.
Nhưng hắn chỉ mất vài phút đã bình tĩnh trở lại:
“Chúc mừng phụ thân, mừng người có được mỹ nhân.”
Giang Vinh lộ ra nụ cười, nhìn qua là thật sự cảm thấy vui mừng cho Giang Phong.
“Vừa hay, nhi tử đã sớm chuẩn bị lễ vật, vậy nhân dịp thời khắc đại hỉ này tặng cho phụ thân.”
Ta nhìn Giang Vinh, lần đầu tiên cảm thấy hắn đáng sợ như vậy. Đứa nhỏ này sống lại một lần, tâm tư càng thêm thâm trầm, từ trong ra ngoài căn bản không nhìn ra ý nghĩ của hắn.
Giang Vinh tặng cho Giang Phong một bức tượng Quan m phỉ thúy.
Giang Phong thích nhất là tượng ngọc, món quà này của Giang Vinh có thể coi như đưa đến tận đáy lòng hắn, hai cha con mượn hơi rượu nói dông dài một lát, Giang Phong liền chuyển ánh mắt, nhìn về phía ta ngồi cách đó không xa.
Ta biết ngay sắp có chuyện đến.
“Phu nhân.”
Quả nhiên, Giang Phong gọi ta.
Ta đi lên phía trước: “Phu quân có gì phân phó?”
“Ta sao dám phân phó phu nhân? Chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn cùng nàng thương lượng – Vinh nhi qua hai năm nữa sẽ đến tuổi lập gia đình, không bằng nàng nhận nuôi nó dưới danh nghĩa của nàng, như vậy cũng dễ cưới thê tử.”
Ở phương diện này, đầu óc Giang Phong ngược lại rất tỉnh táo.
Đích thứ kỳ thật đều là thứ yếu, mấu chốt ở chỗ trong Hầu phủ này thân phận của ta so với hắn còn đáng giá hơn.
Với thân phận con thứ của Giang Vinh, hoặc là cưới thứ nữ danh môn quý tộc, hoặc là cưới tiểu thư gia thế nhỏ, lựa chọn kỳ thật cũng không nhiều.
Nhưng nếu là con trai của ta, cháu ngoại của Hộ quốc tướng quân và Đại trưởng công chúa, khuê tú trong kinh thành có thể mặc cho hắn chọn.
Ta nhìn về phía Giang Vinh, hắn nhu thuận lại an tĩnh nhìn ta, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền thật sâu.
Ta dời ánh mắt, bình thản nói: “Ta đã có Trần nhi rồi.”
Giang Phong cười nói: “Thêm một người cũng không nhiều, hai người bọn họ đều lớn rồi, cũng không cần nàng quan tâm.”
Ta lại lắc đầu: “Mẫu thân của Giang Vinh, Triệu di nương vẫn còn, ta làm sao có thể đoạt con của người khác?”
Giang Phong bị thuyết phục, nói: “Cũng đúng.”
Giang Vinh bên cạnh vốn đang cực kì chờ mong thoáng cái đã xám xịt, trong mắt toát ra sự thất vọng không thể che dấu.
Hắn vốn muốn gửi gắm hy vọng vào phụ thân hắn thuyết phục ta. Nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi ta đưa Triệu di nương ra, Giang Phong nhanh như vậy đã đồng ý.
Lúc ta trở về phòng, Giang Vinh túm lấy tay áo ta. Giang Trần ở bên cạnh ta lập tức đẩy hắn ra, chắn ở trước mặt ta.
Giang Vinh oán đ ộc nhìn Giang Trần, lập tức thu hồi ánh mắt, đổi thành một bộ điềm đạm đáng yêu nhìn về phía ta:
“Phu nhân, mẫu thân ta đối xử với ta không tốt, ta chưa từng cảm nhận được một ngày ấm áp. Cầu xin phu nhân thương hại ta.”
Ta rũ mắt, bình thản nói: “Vinh nhi, nàng dù thế nào cũng là mẫu thân của ngươi.”
“Ta chỉ muốn phu nhân làm mẫu thân của ta!”
Ta không để ý tới hắn nữa, mang theo Giang Trần xoay người rời đi.
……
Ta vốn tưởng rằng, việc này sắp qua rồi. Nhưng mà, ba ngày sau, một tin tức nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ truyền tới.
Triệu di nương treo cổ t ự t ử.
Nói lớn không lớn, là bởi vì thiếp thất Giang Phong đông đảo, thường xuyên có người qua đời, bởi vậy Giang Phong cũng không quá để ý, chỉ để cho hạ nhân dựa theo quy trình hạ táng.
Nói nhỏ không nhỏ, là bởi vì Giang Trần tới nhà xác nhìn xem thứ.
“Như phu nhân suy đoán……Vết thương ở cổ Triệu di nương do dây thừng lưu lại có vấn đề.”
Giang Trần thấp giọng nói: “Ta so sánh một chút, không phải hình dạng th ắt cổ sẽ lưu lại.”
Ta hít một hơi lạnh, gần như đứng không vững.
……
Ngày tang lễ đổ mưa to, Giang Vinh khoác áo tang quỳ gối trong mưa, vừa thấy ta đến, liền lập tức khóc nhào về phía ta.
Giang Trần lạnh mặt kéo hắn ra.
Giang Vinh ngã xuống đất, hắn còn đang khóc, túm lấy góc váy của ta: “Phu nhân… ta không còn mẫu thân nữa…”
Hắn khóc lóc đến đáng thương, môi hồng răng trắng, nước mắt từng giọt rơi xuống, người chung quanh nhìn vào đều thương tiếc.
Giang Phong ở bên cạnh cũng có chút động tâm, hắn thở dài một tiếng: “Phu nhân, người thu nhận Vinh nhi đi, hắn thật sự đáng thương.”
Ta im lặng một lát rồi nói: “Được.”
Ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt vui mừng của Giang Vinh như vậy.
Hắn đứng dậy, dùng sức ôm lấy ta: “Mẫu thân, con nhất định hiếu thuận với người.”
Bàn tay hắn nắm lấy ta thật mềm mại. Ta lại chỉ cảm thấy như bị một con rắn vừa lạnh vừa dính liếm qua.
Con sói kiếp trước được ta nuôi lớn này, hắn thật á c đ ộc.
Á c đến mức vì vinh hoa đời này, hắn ngay cả mẹ đẻ cũng dám diệt trừ.
……
Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện tàn nhẫn cuối cùng Giang Vinh làm.
Tháng sau, mẫu thân ta gọi người truyền tin cho ta, nói Thánh Thượng đang tìm bạn đồng hành cho Thái tử, ta có thể tiến cử một thiếu niên.
Hiển nhiên, người này sẽ chọn ra trong Giang Vinh và Giang Trần.
Mà Giang Vinh lúc này, thanh danh đã rất không tốt.
Lúc trước ta cổ vũ hắn ở ngoài phủ chơi loạn, xảy ra chuyện cũng không bảo hắn đi xin lỗi, chỉ cho hắn bạc để hắn tự mình đi giải quyết.
Một thời gian sau, người người đều biết Vinh công tử Hầu phủ là một công tử ăn chơi trác táng.
Mà Giang Vinh lúc trước dựa vào những bài viết của người khác trong trí nhớ của hắn, giúp hắn nở mày nở mặt một thời gian.
Nhưng hắn đã bỏ qua một điều – đó là những bài viết đó cũng có giới hạn. Mà việc học của hắn đã sớm hoang phế, căn bản không thể viết ra bài mới.
Theo thời gian hắn ta dần kiệt sức. Người được chọn làm bạn đồng hành của Thái tử này, nhất định phải là Giang Trần.
Ta chỉ là không nghĩ tới, Giang Vinh lại không cam lòng như vậy. Không cam lòng đến nỗi…… Hắn hạ dược Giang Trần.
Vào buổi chiều, ta đột nhiên nhận được tin tức của tai mắt. Gã sai vặt vội vàng chạy tới, nói cho ta biết: “Vinh công tử đi tìm Trần công tử, nói phu nhân bị té ngã, bảo Trần công tử mau đi xem một chút. Trần công tử vừa nghe đã nóng lòng, đã đi theo Vinh công tử.”
Ta vừa nghe, lập tức ý thức được không đúng: “Bọn họ đi hướng nào?”
“Hình như là… phòng ngủ của lão gia!”
Đầu của ta “Ong” một tiếng. Giang Phong đã vào triều, nhưng lúc này hẳn là đang ở trên đường trở về.
Ta không để ý bất cứ gì nữa, mang theo mấy gia đinh tâm phúc, trực tiếp chạy tới phòng ngủ của Giang Phong.
Ta kéo cửa một chút, khóa đồng nặng nề đã khóa chặt cửa ở bên ngoài. Không có thời gian do dự, ta nói với tâm phúc bên cạnh: “Cầm rìu lại đây.”
“Phu nhân……”
“Nghe ta, phá cửa!”
Rìu đã được mang đến. Cánh cửa gỗ chạm trổ kia bị phá ra. Ta lao vào, một thân ảnh đột ngột nhào về phía ta.
“Phu nhân……”
Là Giang Trần.
Mà trên giường cách đó không xa, Nguyệt Mai đang bất tỉnh nằm ở phía trên, hiển nhiên là đã sớm bị mê man bất tỉnh.
Ta lại cụp mắt nhìn Giang Trần, sắc mặt hắn ửng hồng, cả người đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng quần áo vẫn còn mặc trên người.
……