Lòng Lang Dạ Sói - Chương 1
1.
Khi ta mở mắt ra, trước mặt ta là một hàng nam nhân chưa trưởng thành.
Quản gia ở bên cạnh tha thiết nói: “Những người này hoặc là hài tử của Hầu gia cùng di nương, hoặc là những đứa trẻ mồ côi của mấy vị thúc bá mất sớm trong phủ, ý Hầu gia là phu nhân có thể chọn một vị để nuôi dưỡng ở dưới gối người.”
Hầu gia trong miệng quản gia, chính là Vĩnh Ninh Hầu Giang Phong.
Ta có xuất thân cực kỳ cao quý, phụ thân là Trấn Viễn tướng quân, mẫu thân là Đại trưởng công chúa, gả cho Giang Phong thực sự là một cuộc hôn nhân không cân xứng, một hầu tước chỉ có danh hiệu cha truyền con nối.
Chưa kể Giang Phong trước khi ta vào cửa đã có con với mấy di nương.
Nhưng thân là nữ tử, ta có một điểm yếu không thể xem nhẹ – Thân thể ta từ nhỏ đã suy nhược, không thể sinh con.
Bởi vậy gả cho Giang Phong, cũng không tính là quá kém.
Bởi vì hắn và các di nương đã có con, ta không thể sinh con nhưng lại thích trẻ con, bởi vậy Giang Phong đề nghị ta thu dưỡng một hài tử nuôi dưới gối, để nó trở thành đích trưởng tử của Hầu phủ.
Đây là một cơ hội vô cùng tốt, đứa nhỏ này sẽ từ một đứa con thứ hèn mọn, nhảy lên trở thành hoàng thân quốc thích.
“Phu nhân, Hầu gia nói Vinh nhi cũng không tệ, đứa nhỏ này thông minh nghe lời, nhu thuận nhất.”
Ta nhìn đứa nhỏ trước mặt, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, lúc cười rộ lên một đôi lúm đồng tiền, đích xác khiến người ta yêu thích.
Nhưng ta lại rùng mình một cái.
Kiếp trước, đứa nhỏ ta thu nhận chính là Giang Vinh.
Vì để cho hắn có được danh tiếng tốt thi đậu công danh, ta mỗi đêm cùng hắn đọc sách, đốt đèn nấu dầu, thiếu chút nữa làm hỏng hai mắt của mình.
Thân thể hắn không tốt, sức khoẻ lại yếu từ trong bụng mẹ, ta liền dẫn hắn đi khắp nơi cầu y hỏi dược, sau đó thân thể hắn cuối cùng cũng tốt lên, ta lại mệt mỏi đến bệnh không dậy nổi.
Khi ta triền miên trên giường bệnh, Giang Vinh đã làm gì?
Hắn đã công thành danh toại nắm tay một nữ tử phong trần, đi tới trước giường của ta, nhìn ta với ánh mắt vô cùng chán ghét.
Hắn nói với ta rằng người hắn ghét nhất trong cuộc đời này là ta: “Cũng bởi vì ngươi, ta và mẫu thân ta không thể không chia lìa.”
“Lúc ở bên cạnh ngươi, ngươi không lúc nào là không ép ta dụng công, ta chưa từng có một ngày thoải mái.”
“Ta cùng Nguyệt Mai tình đầu ý hợp, nàng còn mang thai hài tử của ta, ta mang nàng tới cửa, ngươi lại gọi người đuổi nàng ra ngoài, sống chet chia rẽ chúng ta!”
Hoa khôi thanh lâu tên là Nguyệt Mai kia gục đầu trong lòng Giang Vinh, khóc đến hoa lê đái vũ.
Giang Vinh sờ sờ tóc nàng ta: “Nàng không cần lo lắng nữa, đ ộc phụ này sống không được mấy ngày nữa đâu.”
“Chờ bà ta chet, tất cả mọi thứ trong Hầu phủ đều là của chúng ta, nàng chính là nữ chủ nhân, tất cả đều do nàng định đoạt.”
Nói xong, Giang Vinh liền mang theo Nguyệt Mai phẩy tay áo bỏ đi, Nguyệt Mai trước khi ra cửa còn quay đầu lại, nở nụ cười của kẻ chiến thắng với ta.
Ta tức đến không thở nổi, cứ như vậy chet ở trên giường.
2.
Chuyện cũ vẫn còn ở trước mắt.
Hôm nay sống lại một đời, ta tuyệt đối sẽ không nhận nuôi tên sói mắt trắng kia nữa.
Vì thế, ánh mắt của ta nhàn nhạt lướt qua trên người Giang Vinh, lập tức chỉ vào một thiếu niên trong góc: “Ngươi, ngẩng đầu cho ta nhìn một cái.”
Thiếu niên kia ngẩng đầu lên, sau đó lập tức lại cuối đầu xuống. Hắn có đôi mắt như sói con, quật cường lại trong suốt.
Ta nhận ra hắn.
Hắn tên là Giang Trần, cha mẹ mất sớm, được xem như đứa con hoang trong Hầu phủ này.
Kiếp trước, hắn chính là Hỗn Thế Ma Vương nổi danh trong lớp học, Giang Vinh và hắn đã nhiều lần phát sinh xung đột.
Khi đó ta luôn che chở cho Giang Vinh, trách cứ Giang Trần vô lễ, hắn cũng không giải thích gì, tựa như lúc này chỉ biết cúi đầu.
Sau đó hắn thế nào? Hình như là đến Bắc Mạc tham quân.
Thậm chí… trong những ngày ta ngã bệnh, toàn bộ người trong phủ đều bị Giang Vinh ra lệnh cưỡng chế không được đến thăm ta, hắn lại từ quân doanh Bắc Mạc chạy về, còn mang theo cho ta một loại thuốc bồi bổ thân thể.
Nghĩ tới đây, trong lòng khẽ động, ta chỉ Giang Trần: “Lại đây.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là con của ta, biết không?”
Lời còn chưa dứt, thần sắc Giang Trần khẽ động, sắc mặt Giang Vinh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hắn ngơ ngác nhìn ta: “Mẫu thân… vì sao người không chọn ta?”
Thấy ta không để ý tới hắn, Giang Vinh tiến lên một bước, túm lấy góc váy ta: “Mẫu thân, người nên chọn ta.”
Quản gia tiến lên một bước, kéo móng tay Giang Vinh nắm váy ta ra: “Bàn tay bẩn thỉu của ngươi đừng chạm vào váy phu nhân!”
Hoàn cảnh của những thứ tử này cũng không dễ chịu gì mấy.
Mẫu thân của bọn họ thường có xuất thân cực kì ti tiện, Giang Phong lại là một người cha chỉ để ý đến việc sinh chứ không quản việc nuôi nấng.
Bởi vậy ở trong phủ, người nào cũng dám lên mặt với bọn họ, ngay cả quản gia cũng dám lớn tiếng trách cứ Giang Vinh.
Chuyện này ở kiếp trước là tuyệt đối không thể nào, từ khi ta chọn Giang Vinh, quản gia nhìn thấy hắn sẽ tươi cười gọi thiếu gia, tuyệt đối cung kính không dám có một lời vô lễ.
Giờ phút này, ta ung dung xoa thái dương, không nhìn ánh mắt cầu xin của Giang Vinh, thản nhiên nói: “Trần nhi cha mẹ đều mất, không nơi nương tựa, còn mẫu thân ngươi vẫn đang khỏe mạnh, ta đâu thể nào chia c ắt tình mẫu tử của các ngươi được?”
Mẫu thân của Giang Vinh là Triệu di nương lúc trước hát hí khúc trong gánh hát, lúc mang thai được Giang Phong mang về, người trong phủ đều cười nhạo nàng ta không biết giữ mặt mũi.
Hiện giờ, Giang Phong đã sớm sủng ái các thiếp thất trẻ tuổi xinh đẹp khác, Triệu di nương cùng Giang Vinh sinh hoạt ở trong tiểu viện hẻo lánh, trải qua cuộc sống rất là đau khổ.
Giang Vinh nghe ta nói xong, sắc mặt trắng bệch, một lát sau, quỳ phịch xuống dưới chân ta: “Đại phu nhân là đích mẫu của ta, xin cho Vinh nhi một cơ hội hiếu thuận đại phu nhân!”
Hiếu thuận? Ta cười lạnh trong lòng.
Hiếu thuận là mang theo nữ nhân thanh lâu đến diễu võ dương oai ở trước mặt ta, hay là không cho bất kì kẻ nào đưa nước đưa thuốc cho ta trên giường bệnh?
Vinh nhi tốt của ta, Đông Quách tiên sinh cùng con sói đã diễn một lần cũng đủ rồi.
Giang Vinh quỳ xuống trước mặt ta: “Năng lực học tập của ta là tốt nhất trong tất cả mọi người, sư phụ nói sau này ta nhất định sẽ đề tên bảng vàng, mẫu thân, người đừng không cần ta…”
Những hài tử khác đã không vui, bọn họ kéo Giang Vinh qua, đ ấm đá vào người hắn:
“Tiểu tử ngươi muốn tranh sủng thì tranh sủng, giẫm lên chúng ta làm gì?”
“Học tập tốt hơn thì hay lắm sao?”
“Nếu không cho ngươi một bài học thì ngươi thật sự coi mình là đích trưởng tử của Hầu phủ à?”
Ta không hề để ý tới Giang Vinh khóc nức nở cầu xin trong đám người, mà là nhìn về hướng Giang Trần bên cạnh vẫy vẫy tay: “Lại gần một chút, để ta nhìn xem.”
“Bộ y phục này rách nát không ra hình dáng gì cả, trong phòng ta còn có ba khúc vải tốt từ nhà mẹ đẻ mang đến, dùng làm y phục cho con đi.”
Trong chớp mắt đó, ta nhìn thấy Giang Vinh ngẩng đầu, hắn trừng mắt nhìn Giang Trần, trong mắt toát ra vẻ ghen tị sâu sắc.
3.
Kiếp trước, ba bộ y phục nguyên liệu tốt kia đều dùng cho Giang Vinh.
Hắn vô cùng vui sướng, ngọt ngào cám ơn ta: “Mẫu thân đối xử với ta thật tốt, nếu phối thêm đôi giày nữa thì càng tốt.”
Ta ra tay hào phóng, lập tức mua ngay vật dụng chuyên môn làm giày cho hắn.
Nhưng mà hôm nay nguyên liệu tốt nhất đều được mặc ở trên người Giang Trần, hắn rầu rĩ, một chữ tạ ơn cũng không nói.
Ta đi giúp Giang Trần đo thắt lưng, hắn tránh ta, sắc mặt có chút đỏ lên.
“Chất liệu của phu nhân vô cùng tốt, chỉ là ta không xứng.”
Giọng hắn rất thấp: “Ta ở bên ngoài động một chút là đánh nhau, y phục tốt đến mấy mặc hai ngày cũng sẽ rách, sẽ lãng phí tâm ý của phu nhân.”
Nói xong, Giang Trần liền muốn cởi bỏ y phục trên người xuống.
Ta giữ hắn lại: “Này, cởi cái gì?”
Mặt của hắn càng đỏ hơn, da thịt trắng lạnh lộ ra một chút ửng hồng, làm cho thiếu niên cường tráng này nhìn qua có vài phần khiến người ta cảm mến.
“Nếu đã biết đánh nhau không tốt, vậy đừng đánh nhau nữa, trường học là nơi học tập, đánh nhau với người khác làm gì?”
Hắn cúi đầu, buồn bực nói: “Ta… không biết chữ lắm, tiên sinh dạy ta theo không kịp.”
“Không sao cả, ta dạy con.”
Giang Trần quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
“Ta dạy con.” Ta trịnh trọng lặp lại.
“Chỉ là có một điều kiện, không được động thủ với người khác, biết không?”
Giang Trần do dự một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn nặng nề gật đầu: “Ta đáp ứng phu nhân.”
4.
Dạy Giang Trần biết chữ thật ra rất đơn giản.
Giang Trần thông minh hơn ta tưởng rất nhiều, lúc trước chỉ thiếu người dẫn đường.
Ta từ giữa trưa đã bắt đầu dạy hắn, mỗi lần dùng bữa tối xong lại dạy tiếp trong chốc lát, Giang Trần liền không chịu học.
Ta cho rằng hắn tính tình nóng nảy, ngồi không yên, cũng không tiện cưỡng cầu, vì thế trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Kết quả, có lần vào đêm khuya ta phát hiện Giang Trần vẫn còn đốt đèn, ghé vào bên cửa sổ ôn tập.
Lão quản gia nói cho ta biết: “Mỗi lần phu nhân đi, Trần công tử đều sẽ ngồi đó tiếp tục chăm chỉ học tập.”
Ta có chút kinh ngạc: “Hắn chưa bao giờ nói những lời này cho ta biết.”
Lão quản gia cười cười: “Trần công tử nói, thân thể phu nhân không tốt, không nên để phu nhân thức đêm.”
Trong lòng ta khẽ động, một cảm giác ấm áp bắt đầu dâng lên.
Ngày hôm sau, Giang Trần xuống lớp học, ta muốn gọi hắn đến, hỏi xem gần đây sư phụ có nói nội dung nào mà hắn không thể theo kịp hay không.
Nhưng làm sao cũng tìm không thấy Giang Trần.
Ta lúc này mới nhớ tới, Giang Trần mấy ngày nay đều tránh ta, ta đi xem hắn, hắn cũng chỉ đứng cách cửa phòng trả lời ta vài câu.
Dường như đang trốn tránh ta. Ta bất ngờ, trực tiếp đi vào phòng hắn.
Giang Trần bị ta chặn lại, trong mắt xẹt qua một tia bối rối, phản ứng đầu tiên là nghiêng đầu qua.
Nhưng mà ta tinh mắt, đã nhìn thấy trên má trái hắn cố gắng che chở có vết thương xanh tím.
Ta sốt ruột, đi tới nâng mặt Giang Trần lên: “Con lại đánh nhau?”
Giang Trần rũ mi mắt, lông mi hơi động. Một lúc sau, cổ họng hắn giật giật, phát ra một chữ “Ừ” thật thấp.
Ta rất tức giận : “Không phải đã hứa là không đánh nhau nữa sao?”
Giang Trần nghiêng đầu, ánh mắt u ám: “Là ta sai rồi, xin phu nhân trách phạt.”
Ta tức giận: “Nếu con cứ như vậy, về sau ta sẽ không quản con nữa.”
Ta xoay người muốn tông cửa xông ra, đi được vài bước, lại đột nhiên ý thức được không đúng.
Quay người đi tới trước mặt Giang Trần, ta trầm giọng nói: “Giang Trần, con nói thật với ta.”
Ánh mắt Giang Trần run lên, lập tức cúi đầu: “Đây là lời nói thật.”
“Không, không đúng.” Ta lắc đầu: “Với năng lực của con, không ai có thể đánh con thành như vậy.”
Kiếp trước ta đã thấy qua bản lĩnh của Giang Trần, Giang Vinh mang theo một đám người vây đánh hắn, hắn có thể lấy một địch mười, một tay từ chỗ lão binh trong phủ học được Lưu Vân Tiên tung hoành ngang dọc, không ai có thể tới gần hắn.
“Con có thể bị thương thành như vậy, chỉ có một khả năng.”
Ta nhìn chằm chằm Giang Trần: “Có người đánh con, con hoàn toàn không đánh trả.”
Ta đỡ mặt hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu lên.
Lúc Giang Trần nhìn thẳng ta, ta mới chợt phát hiện, ánh mắt của hắn đã đỏ.
“Ta đáp ứng phu nhân, không đánh nhau.”
Giọng hắn nghe có chút khàn khàn. Trong lòng ta lay động.
Vì tuân thủ thoả thuận này, khi bị người khác đánh, hắn một chút cũng không đánh trả.
“Người đánh con là ai?” – Ta lạnh lùng nói.
Giang Trần không nói lời nào.
“Vì sao không nói cho ta biết? Ta là mẫu thân con!”
Giang Trần đột nhiên hét lên: “Không, người không phải!”
Ta bị hắn hét đến đau cả đầu, thân thể run lên, Giang Trần luống cuống, vội vàng đỡ lấy ta: “Phu nhân…”
Hắn vừa đỡ, tựa như có một tia điện xẹt qua đầu óc của ta.
“Người đánh con là Giang Vinh, đúng không?”
Ta nói một cách lạnh lùng.