Lời Tỏ Tình Qua Ly Trà Sữa - Phiên Ngoại
Phiên Ngoại 1
Xin chào, tôi là em trai của Bạch Vãn Vãn.
Những bạn đọc đến đây hẳn đều biết, tôi thật sự rất thảm.
Hai người họ yêu đương, người ăn đòn luôn luôn là tôi.
Nhưng tôi không giận, ngược lại còn vui vẻ nhận làm phù rể trong đám cưới của họ.
Nhìn chị gái rạng ngời hạnh phúc, mắt tôi bỗng dưng đỏ hoe.
Hồi nhỏ, mẹ tôi rất chiếm hữu, mà tôi thì nghịch ngợm, luôn chống đối bằng cách trốn tránh hoặc làm loạn.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thế, tôi chẳng thấy có gì sai.
Cho đến một ngày, từ bếp vang lên tiếng đổ vỡ.
Chỉ là một cái bát vô tình bị để sát mép bàn, không cẩn thận chạm vào nên rơi vỡ.
Tôi thường xuyên làm vỡ đồ như vậy, mẹ sẽ mắng vài câu rồi tự dọn dẹp.
Nhưng chị tôi lại như bị ai đó ấn nút tạm dừng, đứng chết trân tại chỗ.
Từ xa nhìn không thấy gì khác thường, nhưng đến gần sẽ thấy, người chị ấy đang run lên từng đợt.
Tôi thử gọi:
“Chị?”
Chị lập tức giật mình như bị kim châm, cúi xuống nhặt những mảnh vỡ.
Đôi tay bị cắt chảy máu ròng ròng, nhưng chị như không cảm nhận được, vừa nhặt vừa run rẩy nói đi nói lại:
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Tôi sững sờ, lúc này mới nhận ra chị có điều gì đó không ổn.
Mẹ bước vào, tôi nghĩ bà sẽ hỏi chị có bị thương không.
Nhưng không, bà nổi giận đùng đùng:
“Bạch Vãn Vãn! Con lại làm cái gì thế hả? Sao cái gì con cũng không làm được cho ra hồn? Tao nuôi con lớn thế này để làm gì hả, cái đồ vô ơn, đồ xui xẻo!”
Bà hét rất lớn, còn lắc mạnh cánh tay chị.
Những lúc như vậy, tôi luôn bực bội bỏ đi.
Nhưng chị tôi, người chị ngốc nghếch hiền lành ấy, không biết cách chạy trốn hay phủ nhận, chỉ biết im lặng chịu đựng tất cả.
Chị thực sự tin rằng mình vô dụng, làm gì cũng sai.
Hóa ra, sự tự do của tôi được đánh đổi bằng việc chị ấy gánh chịu áp lực từ mẹ.
Tôi đau lòng vô cùng.
Sau này, tôi tìm đến bác sĩ tâm lý. Ông ấy nói đây có thể là phản ứng căng thẳng sau chấn thương.
Về sau, mỗi khi gặp tình huống tương tự, bộ não của chị ấy sẽ trống rỗng như một cách tự bảo vệ.
Cũng vì lý do này, dưới sự bảo vệ của tôi, chị mới dần hồi phục.
Tôi luôn nói với chị:
“Chị như bây giờ, ngơ ngơ ngác ngác, cũng tốt mà.”
Ít nhất, chị có thể tạm thời bảo vệ bản thân, không phải cảm nhận nỗi sợ hãi ấy nữa.
Khi trưởng thành, tôi đã tự mình mua một căn nhà ở xa, đứng tên chị.
Nếu một trong hai chúng tôi có thể thoát khỏi gia đình, thì người đó phải là chị.
Đang nghĩ ngợi, phía trước lễ cưới bỗng vang lên tiếng đổ vỡ.
Hóa ra chị tôi vừa làm rơi chiếc đĩa xoay bánh cưới!
Toàn bộ khán phòng lặng ngắt.
Như thể quay ngược thời gian về mười mấy năm trước, hình ảnh cô bé nhỏ bé run rẩy hiện lên trong đầu tôi.
Tôi lập tức lao đến.
Nhưng có một đôi tay nhanh hơn tôi, nắm lấy chị trước.
Mạc Hòa Quang mỉm cười, ôm lấy chị tôi:
“Không sao, vỡ lành, vỡ lành mà.”
Chị ngước lên nói gì đó, có vẻ lại là lời xin lỗi, nhưng tôi không nghe rõ.
Mạc Hòa Quang đặt đầu lên vai chị, ánh mắt dịu dàng như dòng suối:
“Vãn Vãn, anh vui lòng được em làm phiền cả đời. Đưa tay đây, xem nào, có bị thương không?”
Cậu ấy vừa cẩn thận bận rộn vừa nở nụ cười mãn nguyện.
Bước chân tôi khựng lại, cười ngốc như một chú cún:
Cậu nhóc này, đúng là đáng đời khi rơi vào tình yêu với chị tôi.
Phiên Ngoại 2
Xin chào, tôi là Mạc Hòa Quang.
Vì sinh ra trong gia đình giàu có, tôi từng bị bắt cóc khi còn nhỏ.
Từ đó, tôi mắc một chứng bệnh, mỗi khi gặp tình huống khẩn cấp, tay chân sẽ cứng đờ không thể cử động.
Vậy nên ngày hôm đó, trên xe buýt, dù chỉ cách đứa trẻ bị bắt cóc vài bước, tôi vẫn bất lực đứng nhìn.
Ngay khi con dao của tên điên gần chạm vào cổ đứa bé, một cô gái đột nhiên đứng dậy, tát mạnh vào mặt hắn ta.
Cái tát ấy khiến tên bắt cóc ngất lịm.
Tôi rất kinh ngạc. Thân hình nhỏ nhắn ấy lại có sức mạnh lớn đến vậy.
Sau đó, cô ấy còn tức giận đá thêm vài cái.
Đứa bé vì hoảng sợ nên khóc lớn. Cô ấy lóng ngóng dỗ dành, nhưng lại bế ngược đứa trẻ, khiến nó khóc to hơn.
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô ấy, tôi không nhịn được mà bật cười.
Thấy cô ấy càng lúc càng lúng túng, tôi đành nhẹ nhàng cất tiếng hát ru.
Kể từ hôm đó, bóng lưng vừa yếu đuối vừa dũng cảm của cô ấy luôn hiện lên trong tâm trí tôi.
Vốn tính cách tôi khá hướng nội, không giỏi chủ động xin số của các cô gái, nên vẫn luôn hối hận vì ngày ấy không đủ dũng cảm.
Cho đến khi bạn tôi gửi tin nhắn:
“Cậu không biết đâu, chị tôi siêu anh hùng! Tát ngất một tên bắt cóc, cứu cả xe người!”
Thì ra số phận đã dẫn tôi quay lại với cô ấy.
Chúng tôi thường xuyên nói chuyện về chị gái cậu ấy.
Chỉ cần qua lời kể, tôi cũng có thể cười ngây ngô cả buổi.
Một ngày nọ, bạn tôi nói:
“Chị tôi sắp đặt trà sữa cho tôi! Haha!”
Tôi nhìn địa chỉ giao hàng, rõ ràng nhầm sang trường tôi, nhưng cậu ta chẳng hề nhận ra.
Tôi không nhắc.
Sau 27 năm trung thực, thỉnh thoảng nói dối chút chắc cũng không sao, đúng không?
Khi cô ấy lần nữa bước vào thế giới của tôi, vẫn là cách đặc biệt như vậy.
Sau này, Vãn Vãn hỏi:
“Nếu không có cốc trà sữa hôm ấy, liệu chúng ta có không đến được với nhau?”
Cô ấy không biết rằng, hôm ấy, lần đầu tiên cả lớp thấy tôi cười không ngớt trên bục giảng.
Và câu này em có từng nghe chưa:
Mọi cuộc gặp gỡ tưởng chừng ngẫu nhiên đều đã được sắp đặt từ lâu.
Phiên Ngoại 3
Xin chào, tôi là Nghệ thuật ngôn từ.
Tôi là một cuốn sách triết học sâu sắc. Sau khi xuất bản, tôi chắc chắn sẽ trở thành hiện tượng chấn động.
Tôi từng nghĩ người mua tôi sẽ là một học giả lớn, hoặc một nghệ sĩ.
Nhưng không, người đó lại là một cô gái nhỏ, mắt sáng rỡ, thốt lên:
“Xin lỗi là cả một môn học? Còn giảm giá? Đúng rồi! Chính là cuốn này!”
Thế là tôi bị cô ấy đưa về nhà trong những cú vấp ngã ngớ ngẩn.
Nghe cô ấy líu ríu đọc, tôi chỉ muốn tự thiêu.
May mắn thay, cuối cùng tôi đã đến tay đúng người.
Và để giúp họ, tôi đã tự mình mở đến trang thích hợp nhất:
“Yêu là hạ mình trước kiêu ngạo, là can đảm với nhút nhát. Một tình yêu chân thành không bao giờ phai nhạt. Nếu đồng lòng, hãy mang tôi đi!”
Hết