Lời Tỏ Tình Qua Ly Trà Sữa - Chương 1
1.
Có những người trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra đã hồn lìa khỏi xác từ lâu.
Tôi vội gọi cho shipper, cố gắng cứu vãn tình hình.
Nhưng anh ta giận dữ hét lên qua điện thoại:
“Tôi còn tưởng giao tới nhà, ai ngờ cô bảo tôi đọc giữa cả lớp sinh viên như thế! Sau này tôi biết giấu mặt đi đâu?”
Tôi vội gửi phong bao an ủi, anh ta mới nguôi giận.
Nhưng người cần lo lắng nhất bây giờ là vị giáo sư kia!
Trước cả lớp bị nói như vậy, anh ấy có khi nào tự kỷ không?
Tôi vội gọi cho em trai.
Nó cười không thở nổi qua điện thoại:
“Chị ơi chị làm cái gì thế, hahaha… cậu ấy chặn số em luôn rồi!”
Tuyệt vọng, tôi ôm mặt.
Muốn nghịch chút mà quá tay rồi.
Trong cơn xúc động, tôi bay đến thành phố của em trai và cho nó một trận đòn nhừ tử.
Lần này đến lượt em trai tuyệt vọng.
Mặt mày bầm dập, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
“Chị tha cho em đi! Đó là địa chỉ của Mạc Hòa Quang!”
Hôm sau, tôi đến trường đại học của cậu, tự tay mua bánh kem và hoa để xin lỗi.
Khi đẩy cửa văn phòng, trước mặt là một chàng trai đeo kính gọng vàng, gương mặt lạnh lùng, phong thái cuốn hút.
Chiếc áo sơ mi đen đơn giản lại được anh mặc thành kiểu cấm dục lạnh lùng.
Tôi run rẩy nói:
“Xin chào, tôi tìm thầy Mạc.”
Người đó nhìn tôi chằm chằm đầy cảnh giác, im lặng một lúc rồi đáp:
“Anh ấy không có ở đây.”
Không có?
Tôi hơi thất vọng, đặt hoa xuống và lấy ra phong thư.
“Vậy tôi sẽ…”
Chưa nói hết câu, cậu đột ngột giật lấy lá thư từ tay tôi, ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng trở nên sắc bén.
“Chị lại định đọc cái gì?”
Tôi lắp bắp:
“Không… không có gì, đây là thư xin lỗi của tôi.”
Cậu bán tín bán nghi mở thư ra đọc, sắc mặt dần dịu đi.
“Thì ra là vậy.”
Người đàn ông nhìn tôi thoáng qua, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Nếu chị đã có thành ý thì…”
Tôi cúi gập người 90 độ:
“Thật sự rất xin lỗi!”
“Dù thầy Mạc không có đây, xin anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến thầy! Tôi thật sự không dám gặp thầy nữa!”
Anh ta ngạc nhiên nghe tôi nói xong, khẽ cười:
“Không có gì nghiêm trọng, chị cũng đâu cố ý.”
Không ngờ, người này cũng rộng lượng thật.
Nhưng Mạc Hòa Quang chưa chắc dễ tha thứ như vậy, chắc giờ anh ấy đang giận tím người!
Tôi dặn đi dặn lại chàng trai kia nhất định phải nhắn thầy Mạc trả lời tin nhắn của tôi.
Tốt nhất vẫn là gặp trực tiếp xin lỗi cho chắc.
Nhưng tiếc là không có cơ hội, vì lý do công việc, tối đó tôi buộc phải bay về công ty.
2
Anh chàng đẹp trai đó chắc hẳn rất thân với Mạc Hòa Quang. Tối hôm về nhà, cậu ấy đã nhắn tin cho tôi:
“Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, không sao đâu, chị đừng quá áy náy.”
Tôi suýt ôm điện thoại khóc nức nở.
Giáo sư đại học đều dịu dàng thế này sao!
Anh chàng lạnh lùng kia đã vậy, thầy Mạc cũng vậy!
Nhưng dù cậu ấy đã tha thứ, tôi vẫn muốn thể hiện sự chân thành của mình.
Nghĩ vậy, tôi đề nghị gọi video.
Không thể trực tiếp xin lỗi thì qua điện thoại cũng được.
Bên kia nhắn lại: “ Tôi không ở trường, chị đừng…”
Nhưng tay tôi nhanh hơn mắt, đã bấm gọi mất rồi.
Không chỉ vậy, cuộc gọi còn kết nối thành công.
Vậy là tôi, ngồi thẳng lưng trong bóng tối trên giường, đã có một cuộc đối mặt thế kỷ với cả bàn toàn đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Tôi ngơ ngác, họ còn ngơ ngác hơn.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!
Xung quanh mọi người đều có vẻ cung kính, anh chàng lạnh lùng ngồi cuối bàn như đang chủ trì cuộc họp.
Thấy biểu cảm sững sờ của tôi, cậu ấy bất lực thở dài, giọng điềm tĩnh:
“Tôi đang ở nước ngoài.”
Tôi trợn tròn mắt: “Cậu… cậu mhông phải giáo sư đại học sao?”
Cậu gật đầu.
“Đó là việc phụ, tôi còn mở công ty.”
Giáo sư đại học đúng là hay có nghề tay trái, nhưng mở công ty thì tôi mới thấy lần đầu.
Tôi thực sự muốn ngất tại chỗ.
Vội kéo gối ôm che mặt:
“Nhưng mà… tôi gọi cho thầy Mạc, sao cậu lại bắt máy?”
Lúc này, một người có vẻ là trợ lý lên tiếng:
“Ngài Mạc, về cuộc họp này…”
Cậu ấy phất tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, các quý ông mặc vest lần lượt thu dọn tài liệu rồi rời khỏi phòng.
“Mạc tổng?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu, Mạc Hòa Quang và anh chàng lạnh lùng kia vốn là một người!
Có lẽ sợ tôi lại gây ra trò gì kinh thiên động địa nên lúc gặp mới chối bay chối biến…
Tôi đã để lại trong ký ức anh ấy một vết đen đáng sợ thế nào rồi chứ!
Hơn nữa, tôi vừa làm gián đoạn cuộc họp của cậu ấy! Đây chẳng phải khiến cậu ấy lần nữa mất mặt trước nhân viên sao?
Nghĩ đến đây, mặt tôi nhăn thành quả mướp đắng.
Mạc Hòa Quang khoanh chân dài, vẫn ung dung ngồi đó, toát ra khí chất cao quý lạnh lùng.
Khác hoàn toàn với phong thái giáo sư dịu dàng lần trước, lần này là khí thế tổng tài bá đạo áp đảo mọi giác quan của tôi.
Cậu nhìn tôi, nét mặt nửa cười nửa không:
“Tiểu thư Bạch Vãn Vãn, hai lần phá hoại công việc của tôi, chị định giải thích thế nào?”
Nhìn biểu cảm ấy, tôi chỉ muốn tự đập đầu vào tường!
Chuyện lần trước sắp qua rồi, tôi lại cố bấm gọi video, tự đào hố chôn mình!
Tôi cười gượng hai tiếng:
“Mạc tổng, thầy Mạc… tôi thật sự không cố ý nhằm vào cậu đâu…”
Ngón tay dài của cậu nhẹ gõ lên mặt bàn.
“Ừm.”
“Tôi không tin.”
3
Ai mà tin nổi chứ?
Chỉ có tôi, một kẻ ngốc nghếch, mới có thể làm hỏng chuyện hai lần liên tiếp như thế này.
Tôi vội lật cuốn sách đã chuẩn bị từ trước để học cách xin lỗi: “Nghệ thuật ngôn từ”.
Sách viết rằng, nếu đối phương đã không tin, giải thích thêm cũng vô ích, chỉ có thể tạm thời thuận theo ý họ mà thôi.
Vì vậy, ánh mắt tôi dần trở nên kiên định:
“Đúng vậy, tôi cố ý đấy.”
Mạc Hòa Quang: “…”
Cậu ấy im lặng một lát, nhướng mày.
“Ồ?”
“Vậy tại sao cô cố ý nhằm vào tôi?”
Tôi nhắm mắt lại, trả lời:
“Bởi vì em trai tôi mãi không chịu yêu đương.”
Nụ cười của Mạc Hòa Quang bỗng cứng lại, biểu cảm của cậu cho thấy dường như linh cảm điều gì đó không hay sắp xảy ra.
Xin lỗi nhé, em trai, về nhà chị sẽ mua đồ ngon bù đắp cho em.
“Tôi nghĩ giới tính của nó không bình thường, tìm hiểu qua bạn bè của nó, phát hiện cậu là một trong số…”
Ánh mắt tôi lập tức sáng ngời, như thể chuẩn bị tham gia lễ tuyên thệ.
“Là một trong những người đẹp trai nhất, cao ráo nhất, tài giỏi nhất! Chín chắn nhất, trưởng thành nhất, quyến rũ nhất! trong số đó!”
Sau giây phút im lặng, tôi cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó, liền tiếp tục:
“Vì vậy tôi nghĩ, cậu là người duy nhất xứng đáng làm bạn trai của em tôi!”
Cuối cùng tôi hét to hết câu, mới dám đưa ánh mắt trở lại màn hình điện thoại.
Nhưng bất ngờ phát hiện, đám đàn ông mặc vest ban nãy đã lặng lẽ quay lại văn phòng từ lúc nào không hay.
Họ đều đứng chết trân tại chỗ, mồ hôi rịn ra trên trán:
“Mạc… Mạc tổng, xin lỗi, vừa rồi phát hiện tài liệu có chút sai sót, không làm phiền ngài nữa…”
Nói xong, bọn họ vội vã như có ma đuổi, cuống cuồng rời khỏi phòng.
Tôi há hốc miệng, đơ người tại chỗ.
Mạc Hòa Quang xoa thái dương, biểu cảm bất lực, như thể cậu ấy muốn cười nhưng cố nhịn.
Lần thứ ba… lần thứ ba rồi!
Trời ơi! Đất ơi!
Xin mở ra một cái hố để tôi chui xuống đi!
4
Tôi nghĩ thông rồi.
Với chỉ số thông minh của mình, không những không thể giải quyết chuyện này, mà còn có thể làm nó rối tung hơn đến mức không thể cứu vãn.
Vì vậy, dưới ánh mắt như muốn giết người của Mạc Hòa Quang, tôi nhanh như chớp tắt cuộc gọi video.
Ngay sau đó, tôi gọi ngay cho em trai mình:
“Em ơi, cứu mạng! Cứu người là việc phúc đức ba đời!”
Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Tôi gọi lại:
“500.”
“Được, chị cần gì cứ nói!”
Tôi hít sâu một hơi, kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Đầu dây bên kia im lặng.
Sau đó vang lên tiếng cười lăn lộn, đập đất vang trời:
“Hahaha, chị đúng là thiên tài, hahaha…”
“Mạc Hòa Quang, một người tử tế như vậy, bị chị hành đến phát cáu rồi!”
Tôi nghiến răng cười lạnh: “Giúp hay không?”
Nó cười xong, đáp: “Trả tiền đặt cọc trước.”
Tôi chuyển ngay 250 tệ cho nó.
Hôm sau, tôi xin nghỉ phép, cùng em trai lén lút đến cổng trường đại học.
Em trai tôi hóa trang như một gián điệp:
“Hắn thường đi qua đây vào giờ này.”
Quả nhiên, tôi nhìn thấy Mạc Hòa Quang đang hòa vào dòng người bước vào trường.
Phong thái vẫn lạnh lùng, dáng người vẫn nổi bật.
Chỉ có điều, trên người cậu ấy mặc kín như bưng, giống như một cái tổ ong di động.
Em trai tôi chồm qua, thì thầm gian xảo:
“Xem ra tâm lý của hắn bị tổn thương khá nặng.”
Tôi không nói không rằng, một cú đập tay thẳng vào đầu nó.
Sau lưng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Với cú đá xoay 360 độ, tôi khiến nó hiểu rằng xã hội này đầy rẫy hiểm nguy.
“Lần này hành động chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!”