Lời Tỏ Tình Muộn Màng - Chương 4
Tôi cười nói: “Bởi vì, em là thực khách duy nhất trong tương lai của anh.”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, đôi mắt trở nên như có điều suy nghĩ, ẩn chứa một vẻ thâm sâu khó lường, anh trầm giọng nói: “Tống Đường Âm, em là gì của anh trong tương lai?”
Tôi sửng sốt.
Ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại đối diện với đôi mắt đen láy của anh, tự tin mà chắc chắn.
Anh đã đoán ra.
Cũng đúng.
Anh luôn thông minh như vậy.
“Có lẽ là——”
Tôi dừng lại một chút, mới từ từ nói: “Người yêu.”
Người yêu.
Người yêu của nhau.
Tôi tưởng Hạ Vấn Tân có lẽ sẽ ngây người ra, hoặc sẽ nhíu mày hỏi lại nhưng anh lại dịu mặt, khóe mắt hơi cong, khóe môi nhếch lên, rút đi vẻ tùy ý hờ hững, lọ ra chân thành cực kỳ.
Anh nói:
“Vậy thì tốt.”
Vậy thì tốt.
Nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt anh rung rung theo nụ cười, tôi đột nhiên muốn nếm thử xem nó có vị gì.
Nghĩ là làm.
Tôi kiễn chân lên, hôn lên đó.
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi cười rạng rỡ:
“Hạ Vấn Tân, em thích anh lắm.”
Kiếp trước quên không nói với anh.
Kiếp này, nói cho anh nghe nhé.
Thích anh.
Luôn luôn rất thích.
15.
Trước khi ngủ, Hạ Vấn Tân đắp chăn cho tôi:
“Nếu em sợ thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến ngay.”
Trước khi đi, anh còn đặt bùa bình an đeo trên cổ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi biết cái này.
Hạ Vấn Tân từ nhỏ đã yếu ớt, Hạ phu nhân đã cầu xin bùa bình an cho anh.
Bảo vệ anh trưởng thành.
Bây giờ, anh cũng dùng nó để bảo vệ sự bình an của tôi.
Tôi nắm chặt miếng ngọc bội, tim đập loạn nhịp, má cũng nóng bừng.
Cho đến khi Hạ Vấn Tân từ từ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tôi mới bàng hoàng cảm thấy mặt hơi nhức, sờ lên khóe miệng, mới phát hiện mình vẫn luôn cười.
Trong lòng cũng căng tràn.
Hạ Vấn Tân luôn như vậy.
Trông có vẻ như một công tử đào hoa, không để bất cứ chuyện gì vào lòng nhưng thực ra lại là một người đàn ông chu đáo và dịu dàng nhất.
Mà giấc ngủ này, tôi mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
Có chút kích động lại có chút sợ hãi.
Liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên gối, nghĩ ngợi, không biết bây giờ Hạ Vấn Tân đã ngủ chưa.
Gọi điện thì hơi sợ làm phiền anh.
Hay là nhắn tin vậy.
[Anh ngủ chưa?]
Vừa gửi đi, lại thấy hơi thừa thãi, định rút lại.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ cửa.
Tiếp theo, là tiếng đẩy cửa.
Mở mắt ra, Hạ Vấn Tân đã đứng trước giường tôi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi lên vai Hạ Vấn Tân, những góc cạnh sắc bén của anh cũng trở nên mềm mại và dịu dàng.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi:
“A Âm, sao vậy?”
Gửi tin nhắn chưa đầy một phút. ==Bản quyền bản dịch của metruyen.net.vn==
Nhưng anh đã đến rồi.
Anh thực sự đang thực hiện lời hứa của mình.
Anh nói anh sẽ đến thì dù có muộn đến mấy, anh cũng sẽ đến.
Có lẽ, giống như tôi, đêm nay, anh cũng không ngủ.
Chỉ vì sợ tôi thực sự cần anh.
Nghĩ đến đây, tim tôi đau nhói.
Vừa đau vừa tức.
16.
Tôi ở nhà Hạ Vấn Tân như vậy nửa tháng.
Chuyện thú vị nhất, chính là chờ Hạ Vấn Tân về nhà.
Anh vào bếp loay hoay với món ăn của mình, còn tôi dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn anh.
Thỉnh thoảng giúp anh một tay.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh chải tóc ngược ra sau, để lộ khuôn mặt đẹp trai nhưng có phần non nớt, phủ một lớp sương mỏng, toát lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt.
Lúc này anh vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
So với Hạ tổng tài quyết đoán của kiếp trước, anh bây giờ hơi non nớt, trẻ con.
Đây là khoảng thời gian mà tôi chưa từng tham gia, chưa từng biết đến.
Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu nhìn sang, khóe môi khẽ nhếch lên.
Ánh mắt trong veo đong đầy tình yêu đó, không giấu được.
Anh thích tôi lắm.
Lúc này, tôi mới nhận ra, trong khoảng thời gian tôi không biết, Hạ Vấn Tân thực sự rất thích tôi.
Tim tôi đột nhiên thắt lại, cảm xúc trong lòng theo máu chảy khắp cơ thể, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
17.
Mắt thấy tay nghề nấu ăn của Hạ Vấn Tân ngày càng giỏi.
Nhà họ Tống cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tôi từng nghĩ, nhà họ Tống sẽ không để Tống Như nhận tội vào tù như vậy.
Nhưng tôi không ngờ, nhà họ Tống lại mua chuộc người quản lý của Hạ Hiểu Hiểu, chỉ đích danh tôi mới là thủ phạm thực sự.
Thật vô liêm sỉ, thật đê tiện.
Trước ống kính, mẹ Tống tiết lộ thân thế của tôi và Tống Như.
Bà khóc đến nước mắt giàn giụa: “Tôi thực sự không ngờ, A Âm lại cố ý làm hại người khác, con bé vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan nhưng bây giờ để thoát tội, lại đổ tội cho em gái mình.
“A Như tuy là con gái ruột của tôi nhưng thực tế lại không được hưởng mấy ngày sung sướng, bây giờ lại còn bị vu oan vào tù, A Âm thực sự khiến tôi đau lòng!”
Tống Như nép vào lòng bà, vụng về lau nước mắt cho bà nhưng bản thân lại để mặc nước mắt chảy dài trên má: “Mẹ đừng buồn nữa, chắc chắn là chị gái nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, nếu có thể chuộc tội cho chị gái, con nguyện thay chị, chỉ cần chị có thể hiếu thuận với mẹ là được.”
Hai mẹ con trước ống kính than khóc thảm thiết, trông thật đáng thương.
“Người phạm lỗi phải chịu trách nhiệm, không phải lỗi của con, con không cần phải chịu!”
Cuối cùng, cha Tống đối mặt với ống kính, nói một cách nghiêm túc: “Tống Đường Âm, nhà họ Tống nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, hy vọng con có thể đứng ra chuộc lỗi cho sai lầm của mình!”
Video vừa được tung ra.
Trên mạng đã dấy lên làn sóng chỉ trích tôi:
[Thật là bạch nhãn lang, một đứa con gái nuôi hưởng phúc nhiều năm như vậy, lại để con gái ruột của nhà họ Tống chịu tội thay mình, có phải là người không!]
[Tống Đường Âm, đồ đàn bà độc ác! Làm mà không dám nhận, thật ghê tởm!]
[Đúng vậy, nhà họ Tống đối xử với cô rất tốt, cô lại báo đáp họ như vậy, thật là đồ vô ơn!]
…
Tiếng mắng chửi không ngừng.
Tài khoản cá nhân của tôi cũng bị đào ra, mỗi ngày đều nổ tung tin nhắn.
Ngay cả những người bạn học cũ cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi.
Những người quan tâm đến tôi, tôi thỉnh thoảng trả lời.
Những người bảo tôi nhận tội, trực tiếp chặn.
Bên ngoài ồn ào không ngừng nhưng tôi lại không làm gì cả.
Cho dù nhà họ Tống có tạo thế, có làm loạn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cảnh sát không triệu tập tôi.
Tôi vẫn trong sạch.
Cần gì phải tự loạn trận tuyến, rơi vào cái bẫy tự chứng minh.
Hạ Vấn Tân hôm nay nhận được tin tức, vội vã chạy về nhà, vừa mở miệng đã nói:
“Anh có thể giúp em.”
Tôi cười một tiếng:
“Không cần đâu, chính em…”
Nhưng nói được nửa câu.
Không hiểu sao, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Một lần cãi nhau dữ dội.
18.
Nhưng nói là dữ dội.
Thực ra chỉ vì Hạ Vấn Tân đối xử với tôi quá tốt, khiến không ít người đỏ mắt, có người sau lưng tung tin tôi từng vào tù, trên mạng cũng toàn là tiếng mắng chửi.
Nhưng nói đi nói lại, chỉ là vì tôi không xứng với Hạ Vấn Tân.
Hạ Vấn Tân muốn giúp tôi dẹp tan những lời đồn đại.
Muốn cùng tôi tham dự họp báo, khởi kiện những kẻ buông lời thị phi.
Nhưng tôi lại thấy không cần thiết.
Tôi vốn đã từng vào tù, tuy rằng không thẹn với lòng nhưng không muốn để Hạ Vấn Tân vì thế mà cũng bị mang tiếng.
Nhưng điều này lại chọc giận Hạ Vấn Tân.
Anh lạnh lùng chất vấn tôi, hỏi tôi có để anh trong lòng không, có coi anh là chồng không.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy xử lí lạnh là tốt nhất, cảm thấy anh thật vô lý, không thể hiểu nổi.
Hôm đó, phòng khách không bật đèn, chỉ còn lại chút ánh sáng hoàng hôn.
Im lặng hồi lâu, anh bật cười một tiếng, nhẹ nhàng nói một câu:
“Em trong sạch trên đời, là anh không thể chịu được khi người khác chỉ trỏ em.”
“Tống Đường Âm, em hiểu không?”
Tôi im lặng không trả lời anh.
Lúc gần đi, tôi nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng lẻ loi của anh.
Lúc đó tôi có hơi hối hận.
Tôi nghĩ, hay là đồng ý với anh đi.
Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà.
Nhưng, tôi không ngờ, đó lại là lần cuối cùng.
Sau khi anh mất, tôi đã tự hỏi mình hết lần này đến lần khác.
Tại sao không chịu ở bên anh.
Tại sao không chịu nói cho anh biết lòng mình.
Những bó hoa ly đó, sự chăm sóc ân cần đó, ánh mắt chuyên chú đó, tôi thật sự không nhận ra anh yêu tôi sao?
Tôi rõ ràng biết.
Nhưng tôi là một kẻ khốn nạn ỷ lại vào tình yêu.
Tôi tin chắc Hạ Vấn Tân sẽ ở bên tôi đến cuối đời, ngang ngược đắm chìm trong tình yêu của anh.
Nhưng lại không bao giờ chịu xoa dịu trái tim bất an của anh.
Cho đến khi anh mất.
Tôi mới hiểu được tình yêu.
Nhưng đối với tình yêu đến muộn, điều tàn nhẫn nhất chính là chưa kịp thổ lộ, chưa kịp gần gũi, đã hoàn toàn mất đi.
Không còn cơ hội nữa.
Trở lại kiếp này.
Là ông trời ban cho tôi cơ hội để bù đắp.
Những thứ như sự e thẹn, ngượng ngùng, tiến triển từng bước trong tình yêu, tôi không quan tâm, tôi cũng không học được.
Tôi chỉ muốn ở bên anh.
Chỉ muốn, rất muốn, còn muốn nữa.
Vì vậy, tôi ôm chặt lấy Hạ Vấn Tân, sau đó hôn lên đôi môi của anh.
Khi môi chạm môi, tôi khẽ thở hổn hển nói:
“Được thôi, anh giúp em đi.”
“Trước tiên trả trước cho anh một phần thưởng.”
Hạ Vấn Tân ngẩn ra một chút, sau đó đẩy tôi ngã xuống ghế sofa một cách mạnh mẽ mà làm sâu hơn nụ hôn này.
Hai giờ sau.
Tôi mệt đến nỗi không đứng dậy nổi.
Nhưng vẫn ôm chặt Hạ Vấn Tân, không chịu buông tay.
Tôi nhìn anh, rõ ràng là buồn ngủ đến không mở nổi mắt nhưng vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Tôi vẫn hơi sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má tôi, giữa mày tôi:
“Anh ở đây, A Âm, ngủ đi.
“Anh sẽ mãi ở đây.”
Tôi “Ừ.” một tiếng.
Không chống đỡ nổi nữa, tôi chìm vào bóng tối.
19.
Trong bóng tối.
Tôi đột nhiên tỉnh giấc.
Tôi mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam nhạt, nằm trong phòng ngủ tông màu đen trắng, trên tủ đầu giường đặt một cốc nước đã nguội ngắt, bên cạnh cốc nước là viên thuốc màu trắng.
Tôi nhìn xung quanh, lạnh lẽo vắng vẻ nhưng không có người quen thuộc đó.
Trái tim tôi đau nhói.
Ký ức hiện lên trong đầu, từng cảnh từng cảnh, cuối cùng dừng lại ở giọng nói khàn khàn mang theo dòng điện: “A Âm, anh thực sự thực sự thích em.”
Thì ra là mơ.
Tôi bàng hoàng.
Thì ra chỉ là giấc mơ đẹp.
Tôi nắm chặt ngực, tay chân lạnh ngắt, như thể bị trùm trong một tấm lưới, từng chút từng chút bị tước đoạt quyền thở, nước mắt rơi lã chã.
“A Âm, sao vậy?”
Một người đột nhiên đẩy cửa vào, đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng loạn nhìn tôi.
Nước mắt nhòa đi, tôi giơ tay lau nước mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
“A Âm, không sao đâu, anh chỉ ra ngoài giải quyết chuyện nhà họ Tống thôi, anh đã tìm được người quản lý bị nhà họ Tống mua chuộc, lại tìm được người công nhân vệ sinh tình cờ đi ngang qua hôm đó, anh ta nhìn thấy Tống Như đẩy Hạ Hiểu Hiểu, Tống Như đã bị kết tội, người nhà họ Tống cũng đang bị anh khởi kiện vì tội vu khống, A Âm, sau này sẽ không còn ai vu khống em nữa.”
Người đàn ông vừa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vừa kể lại mọi chuyện xảy ra khi tôi ngủ.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng, mạnh mẽ trong lồng ngực, cuối cùng cũng bật cười:
“Không sao, em nhớ anh.”
Tôi nhẹ nhàng nói với anh:
“Hạ Vấn Tân, em đã nói với anh chưa?”
“Em thực sự – thực sự – thực sự – rất thích anh.”
Người đàn ông cười một tiếng, ôm chặt tôi vào lòng.
Anh nói:
“Anh cũng thích A Âm.”
20.
Những người yêu nhau, sau nhiều năm.
Cuối cùng cũng nói cho nhau biết tình yêu của mình.
Non sông, thời gian.
Đều không thể ngăn cản.
Những người yêu nhau gặp lại.
(Hoàn Chính Văn)