Lời Tỏ Tình Muộn Màng - Chương 5
13.
Sau ngày hôm đó, tôi quay về Bắc Kinh.
Bắt đầu vội vàng chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Chớp mắt đã đến trung thu.
Thẩm Đường Châu vội vàng thi nghiên cứu sinh nên không có thời gian về nhà, tôi ở Bắc Kinh cũng vội đến mức xoay tròn.
Không có cơ hội gặp anh lấy một lần.
Lúc đầu tôi đã nghĩ là không gặp được anh.
Chạng vạng tối hôm sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Đường Châu.
“Anh đang ở sân bay.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sân bay nào?”
“Sân bay Bắc Kinh.”
Mấy ngày trước Bắc Kinh vừa mưa, hôm nay mới tạnh, không khí hanh khô cũng không áp chế được sự kích động của tôi.
Tôi vội vàng mặc quần áo: “Em đến đón anh.”
“Không cần.” Thẩm Đường Châu nói: “Em ngoan ngoãn ở trường học đợi anh.”
Bạn cùng phòng đã nghe qua chuyện của tôi ngày trước, lúc này ai nấy đều ồn ào muốn đi nhìn Thẩm Đường Châu một cái.
Thế là trong ánh chiều tà, Thẩm Đường Châu ôm một bó hoa tươi, dưới ánh mắt “soi xét” của bạn cùng phòng, anh đi từ đám đông, bước đến chỗ tôi.
Trưởng phòng ngủ trợn tròn mắt: “Cmn, rất đẹp trai, chị em chú ý! Rút lui! Để thời gian hôn hít lại cho đôi tình nhân nhỏ!”
Cô ấy nói câu này khá to.
Thẩm Đường Châu từ xa đã nghe thấy, anh bị chọc cho bật cười.
Tôi lúng túng sờ mũi: “Anh đừng để ý, bình thường các cô ấy cũng rất thích đùa.”
Thẩm Đường Châu ừ một tiếng, đưa hoa cho tôi, sau đó cúi xuống hôn lên môi tôi.
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng!
Đang ở cổng trường đó!
Đằng sau có phải là giáo sư trường Thẩm Đường Châu không?
Xung quanh vẫn còn rất nhiều bạn học biết tôi.
Thẩm Đường Châu chỉ hôn lướt qua rồi thôi, anh xoa đầu tôi: “Anh nhớ em.”
Tôi cầm hoa, đơ người đứng tại chỗ, ấp úng nói: “Em… em cũng vậy.”
Trưởng phòng ngủ cười híp mắt chạy đến: “Anh đẹp trai, thời gian cũng tặng cho cậu rồi, sao lại hôn ngắn vậy?”
“Biết Y Y của chúng tôi là ai không?”
“Học sinh giỏi! Người đẹp tính tốt! Đường tình duyên super tốt! Người theo đuổi cậu ấy xếp hàng đến tận Nam Cực đấy, cậu thử hỏi mọi người xung quanh xem có đúng không?”
Cô ấy vừa dứt lời mấy bạn học ra cổng trường lấy đồ ăn cũng bắt đầu ồn ào.
Còn có cả mấy em trai học khóa dưới đỏ mặt gọi tôi: “Chị Kiều Y, chúng em cũng thích chị.”
Thẩm Đường Châu cười: “Xin lỗi, anh tỏ tình sớm hơn em, bây giờ chị Kiều Y của em đang thích anh mất rồi.”
Đám đông dần tản đi.
Tôi nghiêng đầu nhìn phía sau mới phát hiện ra Trần Ký.
Hình như họ đến cùng với nhau.
Trần Ký đứng ở nơi không có người h//út th//uốc.
Tôi nhớ hình như trước kia cậu ta không h//út th//uốc.
Tôi dời mắt, hỏi Thẩm Đường Châu:
“Sao anh đến mà không báo trước cho em?”
Thẩm Đường Châu nói: “Trần Ký đi cùng, không muốn để em suy nghĩ nhiều nên không nói. Hơn nữa không phải tối nay em còn bận sao?”
“Ừm.”
“Ai cũng bận rộn, đợi anh xong việc sẽ đến tìm em.”
“Được.”
Việc của tôi kết thúc khá sớm, tám giờ tối tôi đến khách sạn trường Thẩm Đường Châu đặt để tìm anh.
Vừa vào cửa đã bị ai đó nắm lấy cổ tay kéo ra ngoài.
Tôi còn chưa đứng vững đã ngửi thấy mùi r//ượu.
Trần Ký uống say, dáng vẻ hiện tại của cậu ta khá dọa người.
“Kiều Y, cậu chạy đến đây bố mẹ cậu có biết không?”
Tôi hỏi: “Tôi chạy đến cái gì cơ?”
“…Mới quen cậu ta mấy tháng mà đã vội vàng muốn ngủ cùng, như vậy còn không gọi là chạy đến sao?”
Giọng Trần Ký rất lớn, mọi người đi qua đều nhìn về phía chúng tôi.
Cậu ta vẫn không dừng lại: “Cậu ta không hiểu rõ cậu bằng tôi, Kiều Y, cậu ở bên cậu ta không bằng ở bên tôi…”
Tôi đạp cho cậu ta một cái rất mạnh.
Cú đá này tôi dùng rất nhiều sức.
Một tiếng “rầm” vang lên.
Tôi nhìn Trần Ký đau đến mức cúi gập người lại, tôi nhấn số điện thoại của bố mẹ mình giơ ra trước mặt cậu ta.
“Nào, gọi cho bố mẹ tôi đi, nói cho họ biết tôi muốn ngủ với bạn trai của mình nhưng cậu không đồng ý, cậu cảm thấy tôi nên ngủ với cậu mới đúng.”
Thậm chí tôi còn tự mình bấm số của bố mẹ cậu ta rồi đưa máy đến.
“Gọi xong cho họ lại gọi cho bố mẹ của cậu đi. Nói cho họ biết con của họ muốn xen chân vào tình cảm của người khác, họ cũng nên biết điều này.”
Sắc mặt Trần Ký vô cùng khó coi.
Cậu ta cúi đầu thở dốc, không nói lời nào.
Lửa giận kiềm chế nãy giờ của tôi cuối cùng cũng bùng nổ, tôi nắm lấy tóc cậu ta nói: “Gọi đi!”
“Đừng để tôi phải xem thường cậu!”
Trần Ký nhìn số điện thoại trên màn hình, cuối cùng vẫn không thể nhấn nút gọi.
Tôi thả tóc cậu ta ra, lạnh lùng mắng: “Sợ chứ gì, cậu lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy tôi yêu Thẩm Đường Châu là vì giận dỗi cậu vậy? Cậu không giàu, không có điều kiện kinh tế, cũng không phải quá thông minh. Bây giờ xem ra EQ cũng rất thấp.”
Cửa khách sạn cách đó không xa im lặng mở ra.
“Y Y.”
Thẩm Đường Châu cầm một túi bánh chiên đứng đó gọi tôi.
Trần Ký xoa khuôn mặt xám đi của mình, không nói một lời đi về phía Thẩm Đường Châu.
“Cmn chứ tôi xem cậu là anh em, cậu lại đối xử với tôi như vậy…”
Nắm đấm vừa vung ra đã bị Thẩm Đường Châu nhẹ nhàng tránh được.
Trần Ký lại ngã xuống đất.
Thẩm Đường Châu vừa mở túi cho tôi vừa cười nói: “Trần Ký, ai là anh em của cậu?”
Trần Ký ngã nhào trên mặt đất, còn bị giáo sư bắt gặp.
Ông ấy nheo mắt nói: “Trần Ký, cậu uống r//ượu sao? Buổi tối còn có hội thảo nghiên cứu, cậu không biết sao? Dáng vẻ hiện tại của cậu là sao?”
Thẩm Đường Châu tỏ vẻ không liên quan đến mình, anh mở chai nước ra cho tôi: “Em ăn tạm trước đi, lát nữa còn có món khác.”
Trần Ký bị giáo sư của bọn họ xách đi dạy dỗ.
Họ đi rất xa rồi tôi mới cười ra tiếng: “Vừa rồi anh ngáng chân cậu ta làm gì? Coi chừng người ta báo cáo anh.”
Thẩm Đường Châu buồn cười: “Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
“Đúng rồi, Trần Ký và Lâm Phỉ chia tay rồi sao?”
“Ừ, là Trần Ký đề nghị.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Chủ đề này nhanh chóng bị bỏ qua, cả đêm cũng không bị nhắc đến lần nào nữa.
14.
Đây là lần đầu tiên tôi và Thẩm Đường Châu hẹn hò.
Không có người khác quấy rối, buổi hẹn hò chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Hôm nay chúng tôi không quá may mắn, phim kéo dài thêm nửa tiếng so với dự kiến.
Lúc phim kết thúc cũng đã gần 12 giờ đêm.
Tôi và Thẩm Đường Châu nắm tay nhau đi trên con đường rợp bóng cây.
Ánh đèn đường bị bóng cây cản trở, ánh sáng mờ ảo không quá rõ ràng.
Chúng tôi không nói gì.
Lúc gần đến trường, tôi nói: “Chúng ta gần đến nơi rồi.”
“Ừm, anh biết.”
Giọng Thẩm Đường Châu có hơi gấp gáp.
Lòng bàn tay anh cũng nóng hơn bình thường.
“Em có mang căn cước.”
Lúc nói lời này, tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Thẩm Đường Châu nhìn tôi không chớp mắt: “Vừa rồi anh đã đặt thêm phòng giúp em rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng: “Ừm… Vậy thì…”
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Chúng tôi nắm tay nhau về khách sạn.
Sau khi lấy chìa khóa phòng tôi, Thẩm Đường Châu đưa tôi đến cửa phòng.
“Anh ở đối diện, có việc gì em có thể gọi anh.”
“Ừm?”
“Không phải anh nói có việc có thể gọi anh sao?”
Thẩm Đường Châu cười: “Vậy em có chuyện gì sao?”
Tôi lùi về sau một bước: “Thẩm Đường Châu.”
Thẩm Đường Châu không cười nữa.
Vài giây sau, anh đi đến hôn tôi.
Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt qua rồi thôi ở trường học.
Nụ hôn này càng có tính xâm lược hơn.
Anh đẩy tôi vào trong, đóng cửa lại.
Bóng tối càng khiến nụ hôn này sâu hơn.
Hơi thở nóng bỏng giao nhau.
Liều mạng lấy khí oxi trong phổi.
Cho đến một giây nào đó, ngọn lửa bùng cháy.
Trước mắt như có pháo hoa.
Thẩm Đường Châu tì trán vào trán tôi, giọng khàn khàn: “Anh đợi ngày này rất lâu rồi.”
“Ngày này?” Cách một lớp áo somi, tôi cảm nhận được nhịp tim đập loạn của Thẩm Đường Châu.
Đập rất nhanh, không ngừng đập vào lòng bàn tay tôi.
Tôi còn muốn nói thêm gì đó, Thẩm Đường Châu “suỵt” một tiếng, sau đó ôm chặt lấy tôi.
“Yên tĩnh một chút, lát nữa là tốt rồi.”
Tôi ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào lòng anh.
“Thẩm Đường Châu, tiếp theo là gì?”
Thẩm Đường Châu hít sâu một hơi: “Nhất định phải nói lúc này sao, em cho rằng anh có thể nhịn được bao lâu?”
Cảm nhận được cả người tôi cứng ngắc, Thẩm Đường Châu bật cười, bật công tắc đèn ở cửa trước.
“Em đi ngủ sớm đi, anh đi đây.”
Lần này tôi không dám gọi anh lại.
*
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức.
Một giọng nói xa lạ châm chọc khiêu khích tôi ở đầu dây bên kia:
“Kiều Y, cô có biết xấu hổ không vậy? Lâm Phỉ làm gì có lỗi với cô mà cô muốn cướp bạn trai của cô ấy?”
Tôi vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng khóc của Lâm Phỉ ở đầu dây bên kia.
Còn chưa kịp hỏi rõ đối phương đã cúp điện thoại.
Lúc xuống dưới ăn sáng, tôi thấy Lâm Phỉ và Trần Ký.
Lâm Phỉ có hơi tiều tụy, cô ta nắm lấy tay áo Trần Ký khóc sướt mướt, có vẻ là đi suốt đêm đến đây.
“Trần Ký, anh đã nói là sẽ ở bên cạnh em mà.”
Trần Ký không kiên nhẫn nhíu mày: “Là chính cô đồng ý chia tay mà, cô quên rồi à?”
Vẻ mặt Lâm Phỉ trở nên mất mát.
Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Hai dòng nước mắt lập tức lăn dài.
Cô gái ở bên cạnh cô ta xông về phía tôi, đẩy tôi một cái: “Cô chính là bạn thân của Lâm Phỉ sao? Uổng cho Lâm Phỉ luôn xem cô là bạn tốt, cô lại còn bắt cóc đạo đức cô ấy, ép cô ấy và Trần Ký chia tay. Bây giờ lại còn thuê phòng với Trần Ký, tôi không lột cái mặt nạ này của cô ra thì tôi theo họ cô!”
Lâm Phỉ cắn môi: “Được rồi, cậu đừng như vậy.”
Cô gái kia tức giận hất tay cô ta ra, chính nghĩa nói: “Cậu đừng sợ, có mình ở đây ai cũng không thể bắt nạt cậu.”
Tôi thấy bóng dáng của mình ngày trước trên người cô gái này.
Rất nhiều năm về trước tôi cũng đã cãi nhau với người khác vì Lâm Phỉ.
Sau này tôi mới biết, người hèn yếu không phải ai cũng đều lương thiện.
Cô ta cũng có thể rất xấu xa.
Cô gái kia lấy điện thoại di động ra: “Sợ sao? Tôi sẽ livestream, cho cô lên mạng xã hội, tra nam tiện nữ nên ở trong thùng rác mới xứng!”
Tôi bình thản nói với Lâm Phỉ: “Cậu nói như vậy với cô ta sao?”
Lâm Phỉ vẫn yếu ớt như trước kia: “Thật xin lỗi Y Y, mình không cản được cậu ấy.”
Tôi lại nhìn về phía cô gái kia: “Cô không biết là Lâm Phỉ cổ vũ tôi đi tỏ tình sao? Đồng thời trong ngày tôi tỏ tình, cô ta và Trần Ký xác định quan hệ.”
Vẻ mặt đối phương lạnh lùng: “Cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Chứng cứ đâu?”
Rất chính xác, Lâm Phỉ có thói quen gửi voice chat.
Vì để không lưu lại bằng chứng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Nhưng bó hoa tỏ tình kia là Lâm Phỉ đặt giúp tôi.
Trùng hợp thay, tôi có WeChat của chủ tiệm hoa.
Ông chủ từng gửi cho tôi màn hình nói chuyện của mình và Lâm Phỉ để xác nhận lại một lần nữa.
[Hoa bạn cô đặt trước cho cô muốn viết tên người khác, cô xem giúp tôi có đúng không. Tôi không liên lạc được với cô ấy nên chỉ có thể hỏi cô.]
Trên ảnh chụp màn hình, Lâm Phỉ đang nói lí do đặt hoa của mình.
Để bạn mình dùng tỏ tình.
Tờ note đính kèm là: “Trần Ký, mình thích cậu.”
Cô gái kia im lặng.
Lúc này lượt người xem đã lên cao.
Người sỉ nhục tôi không ngừng, thậm chí còn có người tìm được trường tôi học.
Tôi lạnh lùng nhìn Kiều Phỉ.
Nếu như không có màn hình trò chuyện này, những bạo lực mạng này sẽ trút hết xuống người tôi.
“Lâm Phỉ, cô ta nói thật sao?”
Đối mặt với câu hỏi của cô gái kia, Lâm Phỉ luống cuống.
“Thật xin lỗi.”
“Mình chỉ không muốn cậu ghét mình mà thôi.”
Lâm Phỉ lúc nào cũng có thể lấy cớ để biện hộ cho bản thân.
Cô gái kia nghẹn lại một chút, lại hỏi tôi: “Cho dù như vậy thì cô cũng không thể đến khách sạn với Trần Ký được…”
Cô ta vừa dứt lời, đã có người trả lời thay tôi:
[Có phải mấy người nhận nhầm rồi không?]
[Hôm qua đàn chị Kiều Y còn đứng ôm bạn trai trước cổng trường nữa đó.]
[Nói thật, bạn trai chị ấy còn đẹp trai hơn Trần Ký gấp mấy lần, tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lí do để chị ấy đi ngoại tình với Trần Ký.]
Thẩm Đường Châu xuất hiện cách đó không xa, anh gọi tôi: “Y Y, sao vậy?”
Cô gái kia thấy Thẩm Đường Châu, vẻ mặt ngẩn ra: “Đàn anh Thẩm…”
Thẩm Đường Châu ừ một tiếng, kéo tôi về phía mình rồi hỏi cô ta: “Sao cô lại ở đây?”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi và Thẩm Đường Châu, một lát sau nhận ra mình đã nhầm: “Không có gì… chỉ là… chỉ là có chút hiểm lầm mà thôi.”
Thẩm Đường Châu nhìn quanh, anh hiểu ra đang diễn ra chuyện gì, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng: “Trần Ký, tại sao cậu và bạn gái chia tay mà đến hôm nay vẫn lấy chuyện này ra để quấy rầy Kiều Y vậy? Tôi nhớ Kiều Y không chỉ từ chối cậu một lần đâu nhỉ?”
Mặt Trần Ký xám như tro tàn: “Đúng vậy.”
Cô gái kia có hơi mơ màng: “Tại sao Lâm Phỉ nói là cô không cho phép cậu ấy và Trần Ký yêu nhau?”
Tôi cười: “Tôi đã sớm tuyệt giao với họ rồi. Lâm Phỉ cố chấp muốn tôi làm bạn với cô ta, vậy thì cô ta mới đồng ý yêu đương tiếp với Trần Ký.”
“Vậy chuyện này không liên quan đến cô?” Cô gái kia hiểu rõ vấn đề: “Là cậu ta làm sai.”
Lúc tôi và Thẩm Đường Châu rời đi, cô gái kia đang nổi giận với Lâm Phỉ.
“Cậu khóc lóc cho ai nhìn? Đừng có xem tôi là đồ ngốc… Tôi ngồi xe đến đây cả đêm với cậu mà cậu lại lừa tôi!”
Tôi thở dài, hỏi Thẩm Đường Châu: “Anh quen cô ấy sao?”
“Ừm, khoa văn, môn chuyên ngành còn chưa học được chút nào đã học người khác đi lo chuyện bao đồng rồi.”
Thẩm Đường Châu kéo tay tôi: “Chờ cô ta làm rõ mọi chuyện rồi anh sẽ báo với giáo sư.”