Lời Tỏ Tình Muộn Màng - Chương 3
8.
Tôi ngàn lần không ngờ nhà dì Trần lại ở cạnh đồn cảnh sát.
Tôi yên lòng ngủ một ngày một đêm, lúc tỉnh lại đã thấy tin nhắn Thẩm Đường Châu gửi đến.
[Dậy thì gọi cho tôi.]
Tôi hơi ngẩn người, sau đó vội vàng bật dậy thay đồ.
Hôm nay đã hẹn sẽ đi công viên với Thẩm Đường Châu, tôi còn muốn mời anh ăn cơm nữa, bây giờ lại đến muộn.
Lúc tôi chạy đến công viên, Thẩm Đường Châu đang ngồi trên ghế dài ở ven đường.
Đôi chân dài vắt chéo lên nhau.
Dáng vẻ lười biếng nhàn hạ.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây chiếu lên người anh khiến anh như dát một lớp vàng nhạt.
Tôi thở dốc chạy đến: “Cậu đến lúc nào vậy?”
Thẩm Đường Châu đội mũ che nắng lên cho tôi, giọng mang theo ý cười: “Vừa đến, không sớm cũng không muộn, bạn gái.”
Nói xong tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Người tôi cứng đờ.
Thẩm Đường Châu xích lại gần tôi nói nhỏ: “Đừng quay đầu, Trần Ký ở phía sau.”
Quả nhiên tôi nghe được giọng Lâm Phỉ, thầm cảm thán bản thân đen đủi.
Sao đi đâu cũng gặp hai người đáng ghét này vậy.
Tôi chủ động tiến về phía Thẩm Đường Châu, thân mật khoác cánh tay anh.
“Đi nhà ma đi.”
Lâm Phỉ nhát gan, bình thường cô ta sẽ không thích đến những nơi thế này.
Nhưng lúc nhân viên công tác xếp đội cho chúng tôi, tôi lại thấy Lâm Phỉ và Trần Ký đi đến.
“Y Y, vừa rồi mình có gọi cậu nhưng… cậu không nghe thấy.”
Ánh mắt Trần Ký nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của tôi và Thẩm Đường Châu rồi lại lạnh lùng nhìn sang hướng khác, nói với Thẩm Đường Châu: “Ghép chung nhóm không?”
Thẩm Đường Châu nhìn về phía tôi.
Tôi nói: “Mình không có ý kiến.”
Đương nhiên Thẩm Đường Châu cũng không có ý kiến.
Thế là bốn người chúng tôi đi chung một đường.
Sau khi vào nhà ma, ánh đèn tối dần.
Lâm Phỉ bị dọa chui vào lòng Trần Ký: “Trần Ký, em sợ.”
Thật ra tôi cũng sợ.
Nhưng tôi xấu hổ, cũng không dám quá thân thiết với Thẩm Đường Châu.
Tôi chỉ nắm chặt lấy tay anh, bước nhanh chân về phía trưóc.
Cảm nhận được lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, Thẩm Đường Châu nắm chặt lấy tay tôi: “Đi chậm một chút, sắp ra ngoài rồi.”
Tôi gật nhẹ đầu, nhưng gió lành lạnh thổi ở phía sau lưng vẫn khiến tôi bước nhanh hơn theo bản năng.
Đột nhiên ở góc rẽ nào đó vang lên tiếng thét chói tai của Lâm Phỉ.
Tôi sợ run cả người, Thẩm Đường Châu kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.
Hơi lạnh quanh thân biến mất.
Thay vào đó là thân thể nóng bỏng của Thẩm Đường Châu.
“Suỵt…”
Hơi thở ấm áp của anh quanh quẩn bên tai tôi.
Môi anh dường như chạm vào vành tai tôi.
“Quỷ ở bên kia, vừa nãy cậu suýt va vào rồi.”
Lâm Phỉ ở bên kia đã sợ phát khóc.
Tôi không còn tâm sức quan tâm đến chuyện khác, tôi ôm chặt lấy eo Thẩm Đường Châu, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng để nó đến đây, xin cậu đó, đừng để nó lại đây…”
Thẩm Đường Châu dường như đang cười: “Được.”
Âm thanh xích sắt ngày càng lại gần tôi.
Thẩm Đường Châu cố định đầu tôi vào trong lồng ngực mình, cười nói với NPC: “Người anh em, anh có thể bỏ qua cho chúng tôi không? Bạn gái tôi nhát gan.”
Đối phương không hài lòng gầm thét, kéo xích sắt hùng hổ rời đi.
Sau khi NPC rời đi, Thẩm Đường Châu vẫn còn ôm tôi.
Nhịp tim anh đập rất nhanh.
Theo đó là tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Lúc này tôi mới ý thức được chúng tôi đang ở trong trạng thái khá mập mờ.
“Có thể đi tiếp không?”
Giọng Thẩm Đường Châu rất thấp, gần như là thì thầm.
Mặt tôi hơi nóng lên, chuẩn bị buông tay ra: “Thật xin lỗi… mình…”
Thẩm Đường Châu nắm chặt lại: “Không cần xin lỗi.”
Câu nói này nhẹ như lông vũ nhưng lại như khảm vào trái tim tôi.
Lòng bàn tay anh đột nhiên trở nên vô cùng nóng.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Trần Ký.
Âm trầm khó hiểu.
Sau đó cậu ta dời ánh mắt.
Đoạn đường sau đó NPC đều không đến quấy rầy chúng tôi, ngược lại Lâm Phỉ bị dọa cho không ngừng hét lớn.
Thẩm Đường Châu kéo tôi đi bình an vô sợ hết đường.
Vì tay cọ vào tường nên tôi đến nhà vệ sinh rửa qua.
Lâm Phỉ đi ngay phía sau.
“Y Y, sao cậu lại không để ý đến mình?”
Dưới ánh sáng chói mắt của nhà vệ sinh, bây giờ tôi mới phát hiện hôm nay cô ta trang điểm ăn mặc rất cẩn thận, váy nhỏ thích hợp để chụp ảnh, lúc này đang nhìn tôi bằng ánh mắt uất ức.
Tôi lau khô nước trên tay, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Lâm Phỉ đột nhiên kêu to.
“Kiều Y, cậu thật sự xem mình là bạn sao?”
“Mình còn cho rằng cậu sẽ chúc phúc cho tụi mình.”
Câu này như chọc thẳng vào nỗi đau của tôi, tôi quay đầu, châm chọc hỏi lại: “Lâm Phỉ, đầu cậu có vấn đề à?”
Lâm Phỉ như bị tôi kích thích: “Cậu yêu thầm Trần Ký, mình biết, nhưng ai bảo cậu không thi cùng một trường với tụi mình chứ? Ngày nào mình cũng giúp cậu đi theo Trần Ký, mình cũng sẽ rung động mà…”
“Vậy tại sao cậu còn khuyến khích tôi tỏ tình?”
“Vì mình sắp không kiềm chế được tình cảm của bản thân nữa. Lúc đầu mình không muốn ở bên cạnh anh ấy, là anh ấy đột nhiên chạy đến hôn mình, mình sẽ không từ chối…”
“Đủ rồi!”
Tôi ngắt lời Lâm Phỉ: “Cậu vô tội, cậu yếu ớt, cậu sợ phiền phức, được tỏ tình sẽ không từ chối, muốn ăn nhưng lại không dám thừa nhận, cuối cùng đều là tôi gánh chịu hậu quả. Cậu còn mặt mũi hỏi tôi có xem cậu là bạn hay không à?”
Lâm Phỉ mở lớn hai mắt, khóe mắt đỏ hồng không nói gì.
Trần Ký ở bên ngoài nói vọng vào.
“Phỉ Phỉ, em xong chưa?”
Lâm Phỉ lau nước mắt, thấp giọng nói: “Đều là lỗi của mình, là mình có lỗi với tất cả mọi người, mình chia tay là được chứ gì.”
Nói xong cô ta đẩy cửa ra, không quay lại mà chạy thẳng ra ngoài.
9.
Trần Ký nghe được câu cuối cùng của Lâm Phỉ.
Cậu ta đột nhiên kéo tôi lại, dùng lực nhiều đến mức cánh tay tôi đau nhức.
“Cậu nói gì với Phỉ Phỉ rồi?”
“Không nói gì. Tuyệt giao mà thôi.”
Trần Ký tức giận cười: “Kiều Y, cậu không thấy bản thân ấu trĩ sao? Cậu lấy chuyện tuyệt giao ra bắt cô ấy chia tay với tôi?”
“Tôi không cầm d//ao kề cổ ép cô ta chia tay, cũng không phải mẹ cô ta, cô ta muốn chia tay với cậu là do cậu không có đủ sức hút. Liên quan quái gì đến tôi?”
Dường như hôm nay Trần Ký không được bình thường, cậu ta kéo tôi ra ngoài: “Tìm không được cô ấy thì cậu cũng đừng hòng đi đâu.”
“Cậu có bệnh à? Tôi mua vé vào mà cậu còn kéo tôi ra ngoài? Tôi báo cảnh sát đấy.”
“Kiều Y, cậu nghĩ rằng cậu là ai?”
Sắc mặt cậu ta vô cùng lạnh lẽo: “Cậu làm loạn cuộc sống của tôi, chọc bạn gái tôi tức giận bỏ đi, ngay cả quyền mời cậu rời đi tôi cũng không có sao?”
Cậu ta đột nhiên chỉ về phía đu quay ngựa gỗ.
Chỉ vào người cách đó không xa nói:
“Thấy gì không?”
“Đó mới là bạn gái Thẩm Đường Châu.”
Tôi thấy Thẩm Đường Châu đứng dưới ánh nắng nhỏ vụn.
Có một nữ sinh mặc váy JK chạy từ trên đu quay ngựa gỗ xuống, cô ấy cười híp mắt cướp coca Thẩm Đường Châu mua cho tôi.
Vẻ mặt Thẩm Đường Châu vô cùng bất lực.
Trần Ký lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Thẩm Đường Châu.
“Cậu cho rằng hôm đó cậu ta biết cậu không có phòng bằng cách nào?”
Tôi nhìn cuộc trò chuyện của cậu ta và Thẩm Đường Châu.
Trần Ký: [Người anh em, bạn gái tôi ở đây, tôi đi không được, cậu chăm sóc Kiều Y giúp tôi. Đêm nay cô ấy không có chỗ ở.]
Thẩm Đường Châu trả lời “ok”.
Trần Ký cất điện thoại đi: “Bây giờ cậu còn cho rằng Thẩm Đường Châu thích cậu sao?”
“Cậu ở lại đây chỉ tiếp tục gây phiền phức cho chúng tôi mà thôi.”
Tôi tự nhận mình không đủ dũng cảm trong chuyện tình cảm.
Nếu không tôi đã không yêu thầm đến bảy năm.
Tôi không muốn phải trải qua chuyện này một lần nữa.
Cho nên tôi không để ý đến những lời châm chọc khiêu khích của Trần Ký mà đi thẳng về phía Thẩm Đường Châu.
Còn cách mấy bước Thẩm Đường Châu đã phát hiện ra tôi.
Cô gái trước mặt anh đang hào hứng nói chuyện, Thẩm Đường Châu đẩy đầu cô ấy xuống, giấu cô ấy ra sau lưng.
“Cô ấy là ai?”
Thẩm Đường Châu hé miệng, còn chưa kịp nói gì thì cô gái sau lưng đã đột nhiên ló đầu ra.
“Chào chị, em là em gái Thẩm Đường Châu, chị chắc là chị dâu của em đúng không?”
Cảm xúc đã chuẩn bị sẵn sàng của tôi lập tức biến mất.
Chỉ còn lại sự mờ mịt.
“Em, em gái ruột sao?”
Thẩm Đường Châu mặt không cảm xúc đẩy cô bé ra xa: “Không phải em nói bạn đang đợi em sao? Tránh xa anh chị ra.”
“Ồ.”
Không biết vì sao Thẩm Đường Châu lại có hơi nghiêm túc.
Cô bé đi được hai bước lại đột ngột quay lại, nói nhanh như s//úng liên thanh: “Có phải chị tên Kiều Y không, anh em rất thích chị đó, anh ấy còn giữ lưu bút chị viết cho anh ấy hồi cấp ba nữa… Ưm ưm ưm…”
Thẩm Đường Châu nhanh tay bịt miệng cô bé lại.
“Ngậm miệng, cút!”
Cô bé bị đẩy xa hai mét, trước khi đi còn nhìn tôi gọi to “chị dâu”.
Tôi và Thẩm Đường Châu vẫn đứng yên tại chỗ.
Vòng quay ngựa gỗ lại bắt đầu di chuyển.
Tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Tôi cảm giác được Thẩm Đường Châu đang nhìn mình.
Anh bình tĩnh nói: “Con bé đó không biết xấu hổ, cậu đừng để ý đến lời nó nói.”
Tôi nhìn mũi chân mình, ừm một tiếng: “Vậy đồ uống của mình…”
“Bị nó cướp mất rồi, tôi đi mua lại cho cậu.”
“Lưu bút cấp ba sao?”
Thẩm Đường Châu nghẹn lời, chủ động cầm tay tôi, bình thản đáp: “Ừm, là lưu bút cấp ba.”
Kí ức của tôi về lưu bút của Thẩm Đường Châu vẫn còn rất rõ ràng.
Trước khi tốt nghiệp, lớp trưởng đột nhiên ôm đến một xấp giấy, phát cho từng người một.
“Của Thẩm Đường Châu. Mọi người rảnh thì viết vài lời lưu bút nhé.”
“Thật kì lạ, người lạnh lùng như cậu ấy còn thích cái này sao? Cậu ấy có chuẩn bị một món quà nhỏ, bạn nào viết lưu bút xong đến chỗ mình nhận nhé.”
Lúc đó tôi còn khen Thẩm Đường Châu hết lời.
Lớp trưởng không ngừng lảm nhảm, tôi viết tám chữ “Tốt nghiệp vui vẻ, tiền đồ xán lạn” rồi kí tên.
Quà của Thẩm Đường Châu tôi cũng nhận được.
Là móc khóa mà tôi rất thích.
Nhớ đến chuyện này, tôi cười nói: “Lưu bút chỉ dùng khi còn bé, tại sao cấp ba còn dùng thứ này chứ?”
Dù sao lúc đó điện thoại thông minh cũng đã rất phổ biến.
Gió thổi qua khiến hàng Lavender ven đường lay động.
Giọng Thẩm Đường Châu hòa vào cơn gió.
“Vì tên của cậu.”
Tôi không nghe rõ: “Vì cái gì?”
Thẩm Đường Châu không trả lời mà chỉ cười.
Tôi cũng bật cười.