Lời Tỏ Tình Muộn Màng - Chương 2
5.
Rạng sáng, Lâm Phỉ được chuyển đến phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ thở dài: “Biết dị ứng còn ăn? Không muốn sống nữa sao?”
Trần Ký đột nhiên quay đầu, sắc mặt nặng nề nhìn tôi đứng ở một bên:
“Bây giờ Phỉ Phỉ nằm trong bệnh viện, cậu hài lòng chưa?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Trần Ký, cậu không có não à?”
“Lâm Phỉ biết rõ ở bên trong có xoài, cô ta tự ăn thì liên quan gì đến tôi?”
Ánh mắt Trần Ký lạnh hơn.
“Kiều Y, đừng giả vờ.”
“Đừng cho là tôi không biết lần này cậu đến đây làm gì.”
“Tôi với cô ấy ở bên cạnh nhau khiến cậu khó chịu như vậy sao? Khiến cậu cố ý mua bánh gato nhân xoài đến hại cô ấy như vậy sao?”
Nhìn người không biết phân định đúng sai trước mặt, trong giây phút này, cuối cùng tôi cũng ý thức được, cũng hối hận với quyết định của mình.
Năm đó mỗi ngày tan học Trần Ký đều ở lại phụ đạo toán cho tôi, cổ vũ tôi thi cùng trường đại học với cậu ta, nói đùa rằng tôi không có cậu ta thì sẽ ra sao, lúc đó tôi không nên cảm thấy Trần Ký thích mình.
Sau một ngày một đêm không chợp mắt, cảm giác mệt mỏi khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi nhắm chặt mắt, lấy điện thoại ra, không chút do dự nhấn 110.
Khi cuộc gọi sắp được kết nối, Trần Ký đột nhiên giật lấy điện thoại của tôi rồi ném xuống đất.
“Được rồi, cậu còn muốn làm loạn đến khi nào nữa?”
Tôi nhìn điện thoại rơi vỡ trên mặt đất, từ từ ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ lên.
Sau đó ném thẳng vào mặt Trần Ký.
Tôi thích thầm cậu ta bảy năm không có nghĩa là tôi không có lòng tự trọng.
“Bác sĩ, làm ơn báo cảnh sát giúp tôi.”
Tôi đã không còn sức để chống đỡ, trước mắt dần dần nhòe đi.
Lúc tôi ngã về phía sau, một đôi bàn tay vững vàng đỡ lấy tôi.
Mùi xà bông sạch sẽ hòa lẫn với mùi bạc hà quanh quẩn nơi chóp mũi.
Giọng nói lạnh nhạt mà rõ ràng của Thẩm Đường Châu vang lên trên đỉnh đầu.
“Tối nay cô ấy ăn hơi ít, có lẽ là tụt huyết áp. Phiền bác sĩ nhìn qua cho cô ấy một chút.”
Giữa lúc ý thức trở nên mơ hồ, dường như tôi nghe thấy tiếng bấm điện thoại.
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Đường Châu cũng vang lên: “Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát.”
==Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn==
6.
Sau khi bác sĩ truyền cho tôi một túi glucose, tôi dần khôi phục sức lực.
Thẩm Đường Châu đã nói chuyện điện thoại xong, anh lạnh nhạt nhìn Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ chột dạ vùi vào lòng Trần Ký.
“Mình… mình chỉ ăn thử một chút, hơn nữa bánh gato để đó vốn là để cho mọi người ăn mà.”
Vẻ mặt Thẩm Đường Châu không chút thay đổi: “Nhưng bác sĩ nói cậu không giống như chỉ ăn một chút.”
“Chuyện này vẫn nên chờ cảnh sát đến đi, nói rõ ràng trước mặt cảnh sát là tốt nhất.”
Lúc trước thời cấp ba, tôi đã biết Lâm Phỉ sợ nhất là phiền phức.
Ven đường thấy cảnh sát đi qua là cô ta đều tránh đi.
Lần nào cũng sẽ trốn sau lưng tôi.
Lần này cảnh sát đến dọa Lâm Phỉ sợ đến mức không dám động đậy.
Tôi nói rõ từ đầu đến cuối cho cảnh sát.
Cảnh sát chỉ vào ba miếng gato cô ta ăn trên màn hình, nói:
“Biết bản thân bị dị ứng mà lại ăn những ba miếng? Nhân xoài rõ như vậy mà cô không cảm nhận được à?”
Lâm Phỉ bị dọa cho tái mặt.
Cô ta không ngừng xin lỗi.
“Thật xin lỗi… Là do tôi thèm ăn.”
“Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Cô ta yếu ớt cúi thấp đầu, yên lặng rơi nước mắt.
Trần Ký lại mềm lòng.
“Được rồi, sau này bỏ tật thèm ăn này đi là được.”
Thái độ lúc này của cậu ta với lúc mắng mỏ tôi ban nãy cứ như của hai người khác nhau.
Mắt Lâm Phỉ đỏ bừng, đang chuẩn bị tìm kiếm sự an ủi từ Trần Ký.
Tôi cầm điện thoại Thẩm Đường Châu đến, đưa mã chuyển khoản ra cho Trần Ký.
“Lâm Phỉ ăn bánh gato của tôi, cậu làm vỡ điện thoại của tôi, bây giờ có cả bác sĩ và cảnh sát ở đây, cậu bồi thường đi.”
Thẩm Đường Châu cũng đột nhiên lên tiếng: “Tôi làm chứng, bạn gái của tôi đúng là bị tổn thất về tài chính.”
Sắc mặt Trần Ký vô cùng khó coi.
“Kiều Y, cậu so đo cả chuyện này với tôi sao?”
“Cậu cút đi hộ tôi với, cậu còn muốn tôi cảm ơn cậu vì đã làm vỡ điện thoại của tôi sao?”
Có cảnh sát ở đây, Trần Ký chỉ có thể thanh toán hết nợ cho tôi.
Sau đó nhìn Thẩm Đường Châu đỡ tôi rời đi.
Sắc mặt cậu ta đột nhiên đen đi.
7.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi đi thẳng vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Càng đi càng nhanh.
Mãi cho khi gặp một ngã tư, nhìn con đường không bóng người, tôi ngồi xổm xuống, vùi mặt vào giữa đầu gối.
Đêm hè im ắng.
Cành đinh hương đầy hoa vươn ra từ hàng rào cũ kĩ của khu dân cư bên cạnh.
Một cơn gió thổi ra, cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống.
Đèn đường rất tối.
Trên mặt đất chỉ có bóng của hai người.
Một là tôi đang ngồi đó.
Hai là Thẩm Đường Châu đứng bên cạnh.
Thẩm Đường Châu nói: “Không sao, khóc đi, tôi giữ bí mật cho cậu.”
Cảm xúc bị đè nén cả ngày cuối cùng cũng ào ra như đê vỡ, tiếng nghẹn ngào xuyên qua dây leo quấn quanh cây đinh hương, quanh quẩn trong góc đường không có bóng người.
Trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ kĩ càng.
Bị từ chối cũng không sao.
Ít nhất còn còn Lâm Phỉ ở bên cạnh tôi.
Trên đường đến đây, tôi và Lâm Phỉ không ngừng trò chuyện, từ món ăn ngon đến cảnh đẹp, thậm chí còn nói nếu như tôi tỏ tình thất bại chúng tôi sẽ đi đó uống rượu chơi bời.
Nhưng nguyên cả một ngày, thứ tôi nhận được là sự sỉ nhục từ Trần Ký và sự phản bội của Lâm Phỉ.
Cảm xúc đã không còn kiềm chế nổi.
Thẩm Đường Châu dựa vào bức tường cách đó không xa.
Vừa đủ để tránh đối mặt với tôi.
Để tôi có thể che giấu khuôn mặt nhếch nhác của mình.
Ngồi một lúc, tôi khóc sưng mắt đứng lên.
“Hôm nay cảm ơn cậu.”
Thẩm Đường Châu không nhìn tôi, anh nhìn điện thoại di động, bình thản ừm một tiếng.
“Còn ba tiếng nữa trời mới sáng, cậu ngủ một giấc thật ngon đi, đi công viên đổi thành ngày kia, được không?”
Tôi khàn giọng nói một chữ “được”.
Lúc này một chiếc xe cảnh sát đi đến rồi dừng trước mặt chúng tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ở bên trong quen thuộc chào hỏi Thẩm Đường Châu.
“Tiểu Châu, đây chính là bạn cháu sao?”
Thẩm Đường Châu dạ một tiếng: “Cô ấy không đặt phòng trước, dì Trần nói đêm nay cô ấy có thể ở nhà dì. Phiền chú đưa cô ấy qua đó giúp cháu.”
“Yên tâm, cháu lên đi.”
Thấy ánh mắt sợ hãi của tôi nhìn về phía mình, Thẩm Đường Châu bình tĩnh giải thích: “Sợ cậu không yên tâm nên tôi nhờ chú tôi đưa cậu đi.”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng.
Anh sợ tôi không tin anh.
Cho nên anh mới đi tìm người thân làm cảnh sát để đưa tôi đến nơi đáng tin qua đêm.
Tôi hơi hé miệng, phát hiện đêm nay tôi đã nói cảm ơn rất nhiều lần.
Thế là tôi thay lời khác.
“Hôm sau… mình mời cậu ăn cơm.”
Thẩm Đường Chân cười, dường như biết suy nghĩ vừa rồi trong lòng tôi, anh nói: “Câu này cậu cũng nói rồi.”
Thấy tôi ngượng ngùng, anh mở cửa ra cho tôi.
“Được rồi, ngày kia gặp.”
Cửa đóng lại, tôi còn chưa kịp nói với anh câu hẹn gặp lại, Thẩm Đường Châu đã lẫn vào với phong cảnh bên đường rồi dần chìm vào bóng đêm.