Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh - Chương 5
16
Tôi gắng sức kiềm chế thói quen muốn tát anh ta mỗi khi tức giận.
“Tôi không thể thích anh à?”
“Cái thư tình vớ vẩn đó vốn không phải tôi gửi, nếu anh chịu mở ra xem thì đã biết rồi!”
“Hơn nữa hồi nhỏ tôi có nói anh béo như heo, thà ăn phân chứ không lấy anh, nhưng cuối cùng tôi đã lấy anh rồi còn gì? Hồi lớp sáu rõ ràng anh béo như con heo mà!”
“Chuyện gì anh cũng giấu kín trong lòng, tôi làm sao biết anh đang nghĩ cái gì được chứ?”
Lâm Chu đang sắp khóc bỗng đơ người ra.
Tôi nén cơn giận trong lòng, nói hết mọi chuyện mà anh ta đã thốt ra khi say rượu.
Tôi không phải loại người thích để hiểu lầm tồn tại.
Thích thì phải nói ra cho rõ ràng.
Không thích thì cũng phải nói dứt khoát cho xong.
“Vậy ra người anh thích thật sự là tôi?” Đôi mắt Lâm Chu sáng lên, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
Đây là trọng điểm sao!
… Nên nói suốt nửa ngày trời, cuối cùng anh ta chỉ nghe thấy mỗi câu này thôi à.
Mệt quá rồi.
Người không cùng tần số quả nhiên không thể nào chung đường được.
Hay là ly hôn thôi…
Khoan đã!
Trước mặt tôi, Lâm Chu bất ngờ cởi áo khoác và quần ra.
Dải ruy băng trên người anh ta suýt chút nữa làm tôi lóa mắt.
“… Anh học mấy trò quyến rũ này ở đâu thế?”
Ực.
Tôi vô thức nuốt nước bọt.
Bộ đồ trên người anh ta… hình như là bộ mà tôi từng lén lưu lại trên trang web nào đó.
Đầu dây của dải ruy băng được đưa vào tay tôi.
Lâm Chu ngượng ngùng tiến lại gần, chớp mắt chậm rãi:
“Đã lâu rồi không làm chuyện đó với vợ, vợ không nhớ sao?”
Ừm… chuyện ly hôn để hôm khác nói sau vậy.
Đột nhiên tôi có việc gấp rồi.
Ý thức đang dần mơ hồ thì đột nhiên nhớ ra anh ta nói gì nhỉ…
Quần lót mặc của anh trai mình?
Tôi lập tức túm lấy anh ta kéo lên.
“Quần lót… đang mặc của ai đấy?”
Ánh mắt Lâm Chu mơ màng, đôi mắt ướt át chớp chớp, chậm rãi trả lời:
“Gạt em thôi, anh mắc bệnh sạch sẽ mà, đồ lót làm sao có thể mặc của người khác được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng liền thả lỏng, tiện tay tát anh ta một cái.
“Tiếp tục đi.”
Lâm Chu bị tát đến mức mắt mơ màng, cười tít mắt nắm lấy tay tôi.
“Vợ ơi, chỗ này cũng muốn bị tát nữa.”
【Ai ngắt mạng vậy?】
【Lúc nạp tiền nói là tôi là thành viên cao cấp mà, sao lại có cái gì tôi không được xem chứ?】
【Chỉ mới hôn thôi mà đã hết rồi? Đây có phải là cảnh tôi muốn xem đâu!】
【Hê hê, tôi có “thang” đây, nam chính khỏe thật đấy, bảo sao nữ chính dù anh ta giả tạo như thế vẫn tha thứ, bản năng sinh lý đúng là không thể cưỡng lại mà!】
【?????】
【Bạn trên ơi, xin chỉ giáo, có phí cũng được.】
【Tôi cũng muốn xin một cái.】
【+1.】
【+99.】
【Thôi vậy, chúc nữ chính và tiểu phu quân giả tạo của cô ấy hạnh phúc 99 năm nhé!】
Ở một góc không ai chú ý tới.
Điện thoại của tôi vang lên mấy tiếng liền.
Sau đó màn hình đen kịt lại.
Lâm Tiêu: 【Phòng bên cạnh có chuyện gì vậy? Sao tôi nghe thấy như có liên quan đến mình thế?】
Lâm Tiêu: 【Chết tiệt, áo khoác và quần của tôi đâu rồi!】
Lâm Tiêu: 【Cô… tôi… em trai tôi! Hai người không phải coi tôi là một phần trong trò chơi của hai người đấy chứ!!!】
Lâm Tiêu: 【Tôi chịu hết nổi rồi.】
Lâm Tiêu: 【Chân Lâm Chu khỏi rồi đúng không? Chắc là khỏi rồi… bên kia động tĩnh lớn quá mà.】
Lâm Tiêu: 【Tôi ra nước ngoài đây, tối nay tôi sẽ lên máy bay bỏ trốn, hai kẻ điên các người, công ty tôi không quản nữa, muốn ai quản thì quản!】