Lời Thú Tội Của Một Người Đàn Ông - Chương 3
06.
Lúc tới đây, tôi đã vạch sẵn một kế hoạch tàn nhẫn trong đầu. Tôi sẽ giết đứa bé này, lấy điện thoại quay lại cả quá trình rồi phát lên mạng, sau đó lên đồn tự thú. Cho dù Uông Hạo có bị bắt hay không thì gã vẫn xem được video, tôi tin chắc, cả cuộc đời này của gã sẽ không ngày nào được ngủ yên.
Đây cũng là thủ đoạn hả giận nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Nhưng lúc thấy vẻ mặt sợ hãi của cô bé, tôi lại không thể ra tay. Tôi không phải người có thể làm ra chuyện như vậy. Tôi buông con bé ra, dẫn nó về căn phòng thuê rẻ tiền.
Chắc con bé sợ hãi quá độ, lại thêm quần áo phong phanh, trên đường về cứ ho mãi không dứt, về nhà gương mặt đã đỏ bừng. Tôi sờ trán nó, ít nhất phải ba mươi chín độ. Con bé nằm trên bàn, cả người mê mang, giờ đây chỉ cần tôi bỏ mặc nó, thì nói không chừng đến ngày mai sẽ không còn Uông Tiếu Tiếu trên đời, tôi cũng không phải gánh bất kỳ trách nhiệm gì. Nhưng tôi lại cởi áo khoác, ôm lấy bé con gầy như que củi, vội vàng đưa nó vào bệnh viện.
Cái xó xỉnh này cả taxi cũng không có, tôi hỏi đường, chạy bộ một mạch đến bệnh viện. Con bé sốt ngày càng nặng, mê man nói sảng.
Cái bệnh viện bé tẹo này có đúng một nữ bác sĩ ở lại trực đêm, tôi đổ mồ hôi kêu cô ta truyền nước biển cho con bé. Nhưng cô ta thì vừa ngáp vừa nói: “Anh đóng tiền trước đi.”
Tôi đá mạnh cửa sắt bên cạnh, tiếng động chát chúa vang lên, kèm theo tiếng rống giận của tôi: “Bố mày có tiền, cứu người trước.”
Nữ bác sĩ bị tôi dọa sợ, liếc thấy lưỡi lê bên eo thì biết tôi không phải người dễ ăn hiếp, không nói nhảm nữa vội vàng lấy nhiệt kế ra đo, lại tới phòng dược lấy thêm dung dịch glucose.
“Sao rồi?” Tôi nhìn cô bé con tái nhợt nằm trên giường bệnh.
“Giảm sốt rồi, bé suy dinh dưỡng nên đề kháng kém, bình thường anh cho bé ăn những gì?” Bác sĩ trách móc nhìn tôi.
“Xin lỗi, hồi nãy thái độ tôi kém quá.” Tôi chuyển đề tài.
“Truyền hết chai này là được về.”
Đồng hồ điểm mười hai giờ, tôi đóng hết ba trăm tệ viện phí, cuộn tròn số tiền còn lại nhét vào túi áo đồng phục con bé. Nó vẫn đang mê man ngủ, nhưng nhìn đã hết khó chịu.
Tôi thấy vô cùng mệt mỏi, ra khỏi bệnh viện.
07.
“Xin lỗi, Tình Tình, anh không ra tay được, nó chỉ là một đứa nhỏ, mọi chuyện không nên đổ lên trên đầu nó. Em biết anh yêu em mà, cho dù bắt anh đổi mạng cho em, anh cũng không do dự. Chỉ có chuyện này là anh không làm được, nếu anh giết con bé, anh cũng không xứng làm chồng em nữa.”
Nước mắt lộp độp thấm ướt màn hình điện thoại, trong hình, vợ tôi đang dịu dàng nhìn tôi.
Gió lạnh thấu xương, một chiếc giày của tôi rơi xuống nước, nước bắn tung toé.
“Tình Tình, em đừng trách anh, anh biết em chết oan, giờ anh đến với em ngay. Ở bên đó anh sẽ bảo vệ em với con thật tốt, không để ai khi dễ hai mẹ con hết. Tình Tình, dạo này anh mệt lắm, còn sống đối với anh là trừng phạt, phút nào giây nào anh cũng bị hối hận với thù hận giày vò. Anh không chịu nổi nữa, em sẽ hiểu cho anh mà, đúng không?”
Tôi gẩy tàn thuốc, chuẩn bị nhảy xuống cây cầu đá cao hơn hai mét, chỗ này vốn là nơi tôi định đẩy con bé xuống.
Tôi hít thật sâu, hơi giang tay ra.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Tôi như bị điện giật, quay phắt đầu lại, thấy trên cầu có một bóng đen, cao lớn nhưng gầy teo, chỉ đứng cách tôi dăm ba mét.
“Má!” Tôi rút lưỡi lê ra, nhảy lại lên cầu.
Không thể nhầm được, tôi sẽ không nghe nhầm tiếng ho này.
Bóng đen đó thấy động tác của tôi thì chạy sang phía bên kia cầu, tôi sẽ không thể nào quên tư thế chạy trốn của gã, cái đêm hôm đó, gã cũng chạy như vậy sau khi giết vợ tôi.
“Uông Hạo!” Tôi gầm lên như dã thú, dốc toàn lực đuổi theo gã.
Tao phải bằm mày ra trăm khúc.
Ý niệm đó chợt loé ngang trong đầu, dù đã bắt đầu thở hổn hển nhưng tôi vẫn cố hết sức mà chạy. Thằng khốn đó nhờ màn đêm lẩn trốn, dẫn tôi chạy vòng vo khắp các con đường trong thị trấn. Gã chạy một hồi thì hoảng hốt lủi vào một căn nhà còn sáng đèn. Tôi dí tới, mặt đập mạnh vào cửa, máu nóng làm tôi điên cuồng, dùng sức đá văng cánh cửa, khua lưỡi lê loạn xạ đi tìm gã.
“Anh kia làm gì đó?” Có một người đàn ông đứng dậy quát tôi.
Tôi mặc kệ anh ta, định xông thẳng vào trong, ai ngờ hai tay bị bẻ ngược ra sau, tôi bị hai người đàn ông đè xuống sàn. Tôi vẩy bớt máu trên mặt, cuối cùng cũng nhìn rõ, nơi đây thế mà là đồn cảnh sát. Thằng khốn đó cũng biết đường chạy ghê. Tôi liều mạng phản kháng, nhưng cánh tay bị người ta đè chặt, mặt cũng bị ép sát xuống sàn.
“Không được nhúc nhích, đàng hoàng chút đi.” Cảnh sát nói tôi như vậy.
“Buông tôi ra, nó giết vợ tôi, tôi phải giết nó…” Tôi thất thanh gào thét.
Qua một lúc lâu, đến khi tôi không còn sức lực phản kháng, anh cảnh sát trẻ tuổi mới dẫn tôi vào một căn phòng, rót cho tôi một ly nước ấm. Tôi ngẩng đầu, thấy hai tay Uông Hạo bị còng, bị đẩy lên xe cảnh sát đậu trước đồn. Trước khi lên xe, gã thấy ánh mắt oán hận của tôi, vẻ mặt rất phức tạp, gục đầu bị đẩy lên xe.
“Lưỡi lê này ở đâu ra, anh có biết nó là vũ khí bị kiểm soát không?” Viên cảnh sát trẻ lấy sổ ra, lập biên bản.
Tôi không còn hơi sức trả lời anh ta, chỉ thừ mặt nhìn trân trân bức tranh treo trên tường. Trong tranh vẽ một người đàn ông bị lửa đốt, lột hết quần áo của mình ném cho lũ trẻ đang đứng xung quanh xem biểu diễn.
“Đức Giê-hô-va phán rằng: Nếu kẻ thù con đói, hãy cho nó bánh ăn, nếu khát, hãy cho nó nước uống. Vì như thế là con đang chất than lửa đỏ trên đầu nó. Con không được lấy ác trị ác, mà phải lấy thiện thắng ác. Con không được lạm sát vô tội, nếu không cho dù có trong tay thanh kiếm sắc bén nhất, cũng không gõ được cửa thiên đàng.”
Đọc kỹ dòng chữ nhỏ khắc trong tranh, nước mắt tôi bỗng tuôn trào.