Lời Thú Tội Của Một Người Đàn Ông - Chương 2
03.
Xế chiều ngày thứ hai, cuối cùng tôi cũng tìm được con gái Uông Hạo, cô bé mặc một bộ đồng phục học sinh cũ mèm, giày thể thao mòn tróc một mảng lớn, làn da trắng bệch, vóc người gầy nhom, đôi mắt linh động.
Tôi đã cân nhắc qua rất nhiều phương án báo thù, dùng dây thừng, dùng dao, chôn sống… Nhưng khi cô bé thật sự đứng trước mặt, tôi lại không thể quyết định, chỉ biết đứng đó nhìn trân trân.
Chắc trông tôi rất đáng sợ, nên con bé nép người đi vòng qua tôi, chạy lên cầu thang, tôi vứt tàn thuốc, giẫm tắt rồi mới theo con bé lên lầu.
Lúc nó chuẩn bị đóng cửa, tôi lấy tay chặn lại, con bé bị dọa sợ, hỏi tôi: “Chú, chú cần gì ạ?”
“Con là Uông Tiếu Tiếu phải không?”
Con bé run run gật đầu: “Sao chú biết tên con?”
Đừng trách chú, có trách thì trách ba cháu, tôi cắn răng, cười nói: “Chú là bạn ba con, ba con kêu chú qua thăm con một lát.”
Cô bé nghe xong câu này thì bớt đề phòng, mở cửa cho tôi vào, lịch bịch chạy đi rót nước mời tôi. Tôi ngồi trên ghế quan sát căn nhà, đây là một căn phòng thuê chưa tới hai chục mét vuông, không có đồ đạc gì, có mỗi cái bàn cũ đặt giữa nhà, cửa sổ dán đầy giấy báo, bên trái có một cái lò vi sóng, kế bên là chai nước tương đã thấy đáy.
“Giờ ba con đang ở đâu ạ?” Cô bé lấy tập sách ra khỏi cặp, hỏi tôi.
“À, chú gặp nó hai tháng trước rồi, dạo này ba không về thăm con hả?”
“Không ạ.” Con bé bĩu môi: “Lâu rồi ba chưa về.”
“Bình thường con ở một mình vậy hả?”
“Dạ.”
“Ăn cái gì? Con biết nấu cơm không?”
“Dạ biết.” Con bé tự hào nói: “Con biết nấu mì đó, con nấu cho chú một tô nha.”
Tôi liếc sang bình nước tương đã cạn đáy, thấy thương trong lòng, quyết định dẫn con bé đi ăn một bữa. Tù nhân phong kiến còn được ăn một bữa ngon cuối cùng trước khi chém đầu mà, huống hồ nó còn là con nít.
Nắng chiều chìm sâu trong lòng đất, ánh hoàng hôn buông xuống, lộ ra vẻ an bình của trấn nhỏ. Không có tiếng loa cửa hàng bách hoá, không có tiếng kèn ô tô inh ỏi, chỉ có gió chiều khẽ đưa cành liễu lay lay. Tôi gọi một bàn đồ ăn, nhìn con bé ăn lấy ăn để.
Chắc lâu rồi con bé chưa được ăn ngon, cứ cắm đầu ăn miết, ước chừng ăn hết ba chén cơm, đến khi cái bụng xẹp lép phình to ra mới ngừng ăn.
“Chú ơi, chú tên gì ạ?” Con bé ợ một cái, cười cười xin lỗi nhìn tôi. ==Đọc chính chủ tại web metruyen.net.vn==
“Đổng Thận.”
Con bé ngẩng phắt đầu dậy, thấy vậy, lòng tôi chợt run lên, không lẽ nó biết tôi là ai? Nhưng chỉ một giây sau, tôi biết mình suy nghĩ nhiều, con bé mắc nghẹn, nuốt nước bọt mãi mà không nuốt trôi cọng xương. Tôi đẩy chén cơm mình tới trước mặt nó: “Ăn nhiều cơm vô, nuốt mạnh xuống.”
Con bé nhăn mặt múc một muỗng cơm lớn, nuốt vào.
“Hết rồi, cảm ơn chú.” Cô bé thở ra, ngọt ngào cười với tôi.
04.
Ti vi trong tiệm đang chiếu thời sự, có một người đàn ông cầm dao xông vào trường tiểu học, còn bắt một học sinh làm con tin, cuối cùng bị hạ gục tại chỗ. Cả trường hỗn loạn, người nhà mấy học sinh bị thương đang khóc lóc tố cáo trước ống kính, nói gã điên đó là một thằng cầm thú.
Xã hội bây giờ, càng ngày càng xuất hiện nhiều người có nhân cách phản xã hội. Lúc tôi còn nhỏ, có nghe cha mẹ kể, có một đứa bé bị rơi xuống nước, lúc mẹ nó đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn, không cứu được đứa bé, người mẹ không chịu nổi cú sốc này nên điên loạn. Cha đứa bé thấy cuộc đời mình không tốt, nên cầm dao đứng trước cổng bệnh viện, thấy ai sinh con thì xông tới chém, chém chết bốn người. Lúc bị bắt gã còn cười to, nói ông trời không cho gã sống thì người khác cũng đừng hòng sống yên.
Khi cuộc đời mình bất hạnh, không thể xoay chuyển được, sẽ hy vọng có người càng bất hạnh hơn, đây có phải là mặt tối của nhân tính không?
“Chú ơi, con ăn xong rồi.” Giọng cô bé kéo tôi về thực tại.
Trả tiền xong, tôi dẫn con bé về, trời đã tối đen. Ở cái thị trấn nhỏ này, về đêm không có hoạt động giải trí gì hay cả, ngoài đường rất ít người qua lại. Lúc đi ngang một cây cầu đá, tôi siết chặt nắm tay, ngọn lửa thù hận không thể kiềm chế được lại cháy rực trong lòng.
Nếu tôi đẩy nó xuống sông, cho dù nó biết bơi, thì giữa thời tiết lạnh lẽo thế này, nó cũng sẽ bị chết rét. Nghĩ đến đây, nhịp tim tôi tăng mạnh.
“Hôm nay là sinh nhật con.” Cô bé quay qua nói với tôi.
“Ừ.” Nội tâm tôi đang đấu tranh mãnh liệt, do dự không biết có nên động thủ không.
“Chú ơi, chú dẫn con đi công viên giải trí được không ạ, con muốn chơi thử vòng quay ngựa gỗ.” Trong mắt con bé là ánh sáng hy vọng.
“Thị trấn này của con có công viên giải trí nữa hả?” Tôi hơi nghi ngờ.
“Có, nhưng mà hơi xa, con biết đường.” Con bé vui vẻ kéo tay tôi đi về hướng khác.
Đi khoảng hơn hai chục phút nữa, đến tận rìa thị trấn, tôi mới thấy cái “công viên giải trí” của con bé. Có một cái cầu trượt cao hơn hai mét, phía dưới là vòng quay ngựa gỗ, thêm hai cái máy gắp thú cũ kỹ. Ông chú giữ cửa nói với bọn tôi: “Đóng cửa rồi, mai ghé đi.”
Thấy con bé thất vọng, tôi móc tờ một trăm tệ ra, nói với ông chú: “Cho tụi con vô chơi một lát đi chú, hôm nay là sinh nhật con bé.”
“Con gái cháu hả?”
Lòng tôi đau nhói, nếu không xảy ra chuyện đó, hẳn là con của hai vợ chồng tôi cũng sẽ ra đời, là con trai hay con gái đây, nó lớn lên sẽ giống ba hay giống mẹ?
Con bé hoan hô nhảy cẫng lên vòng xoay ngựa gỗ, ông chú khởi động máy, bài nhạc đồng dao vui vẻ vang lên, ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn. Cô bé ôm chặt con ngựa gỗ, vẫy tay với tôi.
Tôi châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn nó.
Nhưng đúng lúc này, tôi lại nghe một tiếng ho rất nhỏ, tiếng ho làm lông tóc trên người tôi dựng thẳng lên. Không thể lầm được, hôm Uông Hạo theo đuôi tôi lên nhà, cũng có tiếng ho này.
Mẹ nó, thằng khốn đó đang ở gần đây.
Tôi rút lưỡi lê giấu sau lưng quần chạy ra cổng, gió rét đập vào mặt nghe phần phật. Tôi tìm khắp công viên ba vòng, không có một bóng người. Sau đó ông chú ra tìm tôi, nói hết giờ rồi, kêu chúng tôi đi về. Trên tay ông chú có kẹp một điếu thuốc, lâu lâu lại ho hai tiếng. Sau lưng tôi vã mồ hôi, lúc này mới biết là do mình quá nhạy cảm.
05.
Con bé lẳng lặng đi trước tôi, đã hơn mười giờ, trên đường không có một bóng người. Sau khi con bé chơi vòng quay ngựa gỗ thì rất im ắng, nó dẫn tôi tới một rừng trúc.
“Đây là đâu, con không về nhà à?” Tôi hơi nghi ngờ.
“Chú, chú ra tay được rồi.” Cô bé lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt có gì đó vượt xa tuổi tác.
“Con… nói gì vậy?” Tôi vô cùng kinh ngạc, gió táp vào mặt, đau như dao cắt.
“Chú, con biết chú là ai, mấy ngày trước có chú cảnh sát tới kiếm con, nói ba con giết người. Mấy chú đó ghi nhiều chữ trên giấy lắm, con thấy tên của chú.” Con bé ngồi xuống đất, hơi cúi đầu.
Cô bé này còn thông minh hơn tôi tưởng nhiều, nó đã sớm biết tôi đến để báo thù, ăn xong một bữa cơm, hoàn thành ước nguyện sinh nhật, rồi thản nhiên tiếp nhận kết cục của bản thân.
“Sao con không chạy đi?”
“Con không trốn đâu, ba con làm sai, con trả giùm ba con.”
“Chú không tới tìm con, con nói chú nghe ba con đang ở đâu, chú cho con đi.”
“Con không biết ba đang ở đâu. Chú ơi, ở đây là mộ của mẹ con.” Cô bé chỉ ra sau lưng: “Sau khi chú giết con, chôn con cạnh mẹ nha.”
“Mẹ mày đừng có tưởng tao giỡn.” Máu nóng tôi dâng lên khắp người, nhấc bổng con bé lên, gào đến khản cổ: “Ba mày giết vợ tao, chuyện gì tao cũng làm được!”
Dù sao nó cũng mới mười tuổi, lúc này đã chảy đầy nước mắt, đôi môi run rẩy không ngừng.
“Xin lỗi chú.” Toàn thân con bé đang run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Tôi rút lưỡi lê ra, vung lên thật cao.
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh, khung cảnh tôi và vợ hạnh phúc kết hôn, ảnh vợ tôi đầy máu ngồi dưới chân tường, khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của Uông Hạo, bóng lưng gã hèn nhát chạy trốn, cha mẹ vợ liên tục an ủi…
Giữa nhân tính và thú tính, rốt cuộc có đường ngăn cách nào không?
Lưỡi lê này, không thể đâm xuống. Tôi không thể phụ lòng vợ tôi, nếu tôi dám đâm xuống, vậy tôi có còn là con người nữa không?