Lời Thề Của Chưởng Môn Ly Ưu - Chương 8
10.
Cho dù đoán được ta động tay động chân thì thế nào? Hắn không có Thanh Yêu Đan, mà chuyện này cũng không thể nói cho bất kì kẻ nào khác.
Nếu muốn luyện ra một viên khác trong phòng luyện đan, vậy cũng phải mất hơn nửa tháng.
Nhưng là Phương Văn Châu không đợi được lâu như vậy, nhiều nhất chỉ còn thời gian một chén trà, hắn sẽ hoàn toàn yêu hóa.
Cho nên, hắn phải cầu xin ta. Sau khi trận đấu kết thúc, ta trực tiếp trở về phòng.
Phương Văn Châu một đường theo đuôi ta, thấy bốn phía không có ai, cố ý thiết hạ kết giới, sau đó kéo tay áo ta, lộ ra vẻ cầu khẩn: “Tiểu sư muội, trước đây ta đối xử với muột cũng rất tốt, luôn chăm sóc, huống chi ta còn là vị hôn phu của muội. Hiện giờ, muội không thể mặc kệ ta được.”
“A, ngươi hy vọng ta làm thế nào?” Ta cười nhìn hắn.
Trong mắt Phương Văn Châu lộ ra chút chờ mong: “Ta biết trong tay muội nhất định có Thanh Yêu đan, cho ta một viên được không? Chỉ một viên thôi.”
“Đương nhiên – – K H Ô N G Đ Ư Ợ C.”
Ta cố ý kéo dài âm, nhìn đáy mắt hắn dần dần tối lại, tiếp theo còn nói: “Nếu như ngươi có thể quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, có lẽ ta có thể suy nghĩ lại.”
Ta lấy viên Thanh Yêu đan đã sớm chuẩn bị kia ra.
“Ngươi có thể nghĩ kỹ, bây giờ trong tay ta cũng chỉ còn lại có một viên. Nếu ngươi không muốn làm, vậy cũng chỉ có thể đợi đến nửa tháng sau.”
Hôm nay, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn. Là tôn nghiêm quan trọng? Hay tương lai quan trọng?
Phương Văn Châu không chút do dự lựa chọn vế sau, ta đưa tay chạm vào đầu hắn: “Chậc, thật ngoan.”
Vẻ mặt hắn khuất nhục, nhưng vẫn chỉ có thể cười lấy lòng.
“Tiểu sư muội, bây giờ có thể cho ta không?”
“Cho, đương nhiên có thể cho.”
Ngay khi hắn đưa tay ra, ta đột nhiên dùng sức bóp nát đan dược trong tay. Thanh Yêu Đan lập tức hóa thành vô số bột phấn, theo gió mà biến mất, ngay cả cặn bã cũng không còn.
“Ai da, không cẩn thận bị ta bóp nát rồi.”
Ta cố ý lộ ra dáng vẻ vô tội, đồng tử Phương Văn Châu co lại, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, mà thời gian nửa chén trà đã đến, hắn ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không có.
Thân thể bị yêu hóa, kẻ từng căm ghét nhất huyết mạch yêu tộc, bây giờ chính bản thân hắn lại là yêu.
Phương Văn Châu nổi đ iên, cầm k iếm xông tới: “Tống Ly Ưu, ta muốn giet ngươi!”
Cùng lúc đó, ta nhanh chóng phá vỡ kết giới hắn thiết lập. Những sư huynh bị ta bảo Tiểu A Niệm gọi tới trước đó, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng hắn muốn giet ta.
Toàn thân toả ra yêu khí, đôi mắt đỏ như máu,, điên cuồng đến mức trông như không còn nhân tính nữa.
“Phương sư bá sao lại biến thành yêu? Hắn muốn giet sư phụ ta!” Tiểu A Niệm rất có lực, lúc này lớn tiếng hét lên, làm cho ánh mắt mọi người đều dừng ở trên mặt Phương Văn Châu.
Giấc mộng chưởng môn của hắn đã hoàn toàn vỡ nát.
11.
Phương Văn Châu chạy trốn. Cùng con Huyễn Yêu bị thương nặng chưa khỏi, cùng nhau chạy trốn.
Ta cố ý không hạ tử thủ, bởi vì có đôi khi chet lại quá dễ dàng, ngược lại còn là một loại giải thoát.
Cho nên ta cố ý cho hắn hy vọng sống sót, làm cho hắn tin rằng mình có thể chạy thoát khỏi sự truy s át, tiếp theo vào đúng thời khắc hắn tin rằng mình đã thoát được, ta mang theo các vị sư huynh đến vay bắt hắn.
“Đại sư huynh…… A, không, hôm nay ngươi không còn là đại sư huynh nữa, mà là một yêu ma. Tông môn chúng ta lấy trừ Ma Vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ con yêu ma làm xằng làm bậy nào.”
Ta vừa dứt lời, Phương Văn Châu liền nhìn vào các sư huynh đệ khác.
“Sư đệ, sư muội, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, các ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn ta chet sao?”
Những sư đệ sư muội hắn ký thác hy vọng cuối cùng, không ai nói chuyện. Cũng không có một người nào buông k iếm trong tay xuống, mà đều nhắm ngay Phương Văn Châu.
Bởi vì hắn bây giờ là một yêu ma, vì muốn chiến thắng mà không tiếc dẫn máu yêu vào cơ thể.
Nếu như hắn chỉ vừa biến hoá thành yêu ma, có lẽ người trong tông môn sẽ nể tình hắn là đại sư huynh, nể tình những năm qua mà giữ lại một con đường sống cho hắn.
Cho nên ta mới cố ý thiết kế cái bẫy kia, để cho mọi người tận mắt nhìn thấy hắn muốn giet ta.
Mất đi nhân tính yêu, dù cho đã từng là đại sư huynh kề vai chiến đấu với bọn họ, nhưng hôm nay biến thành yêu ma, trong lòng có không muốn cũng nhất định phải giet.
Về phần con Huyễn Yêu bên cạnh, Tiểu A Niệm đã sớm chờ không kịp.
Thanh đao lúc trước ta đưa cho nàng, mấy ngày nay nàng đều luyện tập mỗi ngày, luyện tập cách đ âm xuống sao cho không mất m ạng ngay lập tức.
Nó chỉ chảy m áu liên tục, sau đó đau đớn hơn, sau đó tiếp tục chảy m áu, sau đó tiếp tục đau. Cho đến khi miếng thịt cuối cùng trên người bị l ột ra mới thôi.
“A Niệm, con có thể không?”
Thủ đoạn trả thù như vậy thật sự là quá mức đẫm m áu, ta có chút lo lắng, dù sao Tiểu A Niệm bây giờ vẫn còn quá nhỏ.
Nhưng ánh mắt nàng rất kiên định: “Con đã thấy các thúc thúc bá bá trong thôn chet như thế nào, cũng đã thấy phụ thân bị yêu nữ này tra tấn như thế nào. Chảy nhiều m áu như vậy, chịu nhiều đau đớn như vậy, con đều nhịn xuống rồi, hiện tại chỉ là giet một kẻ thù, à không, một con yêu ma mà thôi, con có cái gì phải sợ?”
Con yêu ma mang khuôn mặt Thẩm Thư Ý, Phương Văn Châu cho tới bây giờ vẫn còn bảo vệ nó, hét lên với A Niệm.
“Thân thể nàng đang bị trọng thương, bây giờ lại ra tay với nàng không phải là không công bằng sao?”
Tiểu A Niệm cười lạnh.
“Đối mặt một con yêu ma giet hết những người ta yêu quý, ta còn cần giảng giải nhân nghĩa đạo đức với nó à? Vậy sao ngươi không ngẫm lại ta bây giờ chỉ mới bảy tuổi lại mất hết người thân, mà ngươi lại còn có thể đường hoàng nói những thứ này, khó trách ngươi giữ con yêu ma này lại.”
“Bởi vì nội tâm ngươi cũng dơ bẩn, cho nên mới muốn dẫn huyết mạch yêu tộc vào trong cơ thể, sau đó sẽ thắng mà không cần động thủ. Loại người như ngươi, có tư cách gì mà trơ mặt nói những lời như vậy!”
Ta thật sự, càng ngày càng thích tiểu đồ đệ này rồi.
12.
Con Huyễn Yêu kia, một trăm bảy mươi tám ngày sau mới thật sự chet đi. Nhưng cái chet rất đau đớn.
“Thôn của con tổng cộng có một trăm bảy mươi chín người, trừ con ra, tất cả đều chịu độc thủ, cho nên con mới để cho nó sống lâu như vậy, mỗi ngày kh oét một đ ao, báo thù cho người thân của con.”
Lúc đ ao đầu tiên rơi xuống, tay Tiểu A Niệm không ngừng run rẩy. Thời điểm hạ đao thứ hai, hai tay vẫn còn đang run rẩy.
Nhưng dần dần về sau, ánh mắt của nàng lại càng thêm kiên định, trong mắt kia có thù hận, cũng có đại nghĩa trừ ma diệt yêu giúp thiên hạ thái bình.
Về phần Phương Văn Châu, tạm thời bị nhốt ở sau núi, phế bỏ tất cả linh lực.
Ta tự mình ch ặt đ ứt tiên mạch của hắn, khiến hắn cả đời này đều có tu luyện cũng không được phi thăng thành tiên, thậm chí huyết mạch yêu tộc trong cơ thể cũng sẽ ngày đêm c ắn n uốt hắn, khiến hắn vô cùng thống khổ.
Tại sao lúc đầu không giet hắn? Cái chet quá dễ dàng là một món quà.
Cho nên ta phải chờ đợi. Đợi đến ba tháng sau, sư phụ phi thăng, ta kế nhiệm vị trí chưởng môn.
Ta cố ý vào đại lễ phong vị, để cho Phương Văn Châu “đào thoát” đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy ta ngồi lên bảo toạ mà hắn luôn mơ ước.
Hắn phát đ iên nhào tới chỗ ta: “Không, vị trí này là của ta, ta mới là chưởng môn, ta mới là chưởng môn!”
“Khước Tà K iếm” kiếp trước x uyên qua tim ta. Cho nên đời này, ta mang theo Thanh Thần k iếm thuộc về chưởng môn, ở trước mắt bao người tự tay ch ặt đ ứt tứ chi của hắn, không chỉ có tiên mạch tu tiên, mà còn là tứ chi bình thường, toàn bộ đều bị ta ch ặt n át.
Cuối cùng, ngay cả nguyên thần có thể giúp hắn đầu thai chuyển kiếp cũng bị ta ném vào lò luyện đan sư phụ ta để lại.
Nếm trải hết tất cả nỗi đ au khi bị ngọn l ửa th iêu đ ốt. Phương Văn Châu, ta chỉ là dùng cách của ngươi trả lại cho ngươi mà thôi.
Đến lúc này, ta đã thật sự báo thù xong.
13.
Ta trở thành chưởng môn mới.
Ghi nhớ tổ huấn tông môn: [Cố gắng học tập tiên thuật, giet hết yêu tà quấy phá thiên hạ, phù hộ bách tính một đời bình an.]
14.
Về phần Tiểu A Niệm, nàng cũng ghi nhớ tổ huấn, ngày ngày luyện tập, không dám quên dù một ngày.
Chương tiếp theo chỉ thuộc về nàng.
Câu chuyện bắt đầu vào năm nàng mười lăm tuổi, sau khi học xong xuống núi hàng yêu trừ ma, nhưng bất ngờ bị mất tích.
[HẾT]