Lời Thề Của Chưởng Môn Ly Ưu - Chương 6
7.
Bé gái kia tên là Lâm Niệm, là người ở Lâm gia thôn.
Cha của Lâm Niệm là một lang trung, quanh năm bắt mạch cho bà con trong thôn. Mà mẫu thân nàng năm xưa bởi vì sinh nàng mà khó sinh, phụ thân si tình, nhiều năm cũng chưa từng tái giá, chỉ chuyên tâm chăm sóc nàng.
Nhưng ai biết ngay trước đó không lâu. Trong làng có người bệnh nặng, nhưng không có tiền mua thuốc.
Lang trung một lòng hướng thiện, nhưng bản thân ông cũng không có tiền, hơn nữa những dược liệu kia rất quý giá, muốn mua cũng mua không nổi.
Vậy nên ông ấy đã lên ngọn núi lân cận đào thảo dược, dự định thử vận may, xem có thể đào được những dược liệu kia không.
Kết quả sau khi lên núi, lại bị một yêu quái coi trọng.
Yêu quái kia tham luyến tình yêu nhân gian, nhìn vào túi da lang trung, liền giả làm người phàm gả cho ông ấy làm vợ, thậm chí còn làm cho mình một khuôn mặt giống mẹ Lâm Niệm như đúc, chỉ vì có thể có được một đời tốt đẹp.
Nhưng lang trung sao có thể không nhận ra thê tử của mình chứ? Cho dù khuôn mặt kia giống nhau như đúc.
Khả Tư Nhân đã qua đời, cho dù có giống cuối cùng cũng không phải là người trong lòng ông.
Ai ngờ yêu quái kia vì thẹn quá hóa giận, trước mặt mọi người lộ ra hình dáng thật, lúc này người trong thôn mới ý thức được –Thì ra cô gái nói mình bị thương mất trí nhớ kia, lại là một yêu quái khát m áu!
Cô ta đã tàn sát cả một ngôi làng. Mà Lâm Niệm còn sống cũng chỉ là yêu ma kia muốn giữ nàng lại, để dành từ từ tra tấn mà thôi.
Không ra khỏi thôn được, Tiểu A Niệm bây giờ mới bảy tuổi, chỉ có thể ngồi ở cửa thôn, hy vọng có người báo thù cho nàng.
Bởi vậy, khi Tiểu A Niệm vừa nói xong lời này. Cửa thôn toả ra làn sương mù dày đặc đánh úp lại, bầu trời vốn sáng sủa trong nháy mắt trở nên âm u.
Trong làn sương mù truyền đến tiếng cười của nữ tử, tiếp theo một đạo yêu khí đánh úp về phía ta.
Ta một tay ôm Tiểu A Niệm, tay kia nhanh chóng rút Đoạn Thủy K iếm ra, khi yêu khí sắp chạm vào ta, ta liền dùng linh k iếm ngăn cản.
Hoàn cảnh bốn phía long trời lở đất, đứa nhỏ vốn trong lòng ta cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Giống như là bị yêu ma kéo tới một thời không khác bên trong, yêu ma kia chậm rãi đi về phía ta, vậy mà giống y đúc với khuôn mặt Phương Văn Châu.
Về phần ta vì sao có thể liếc mắt một cái nhìn ra? Đó là bởi vì Đoạn Thủy K iếm của ta có thể tự động phân biệt yêu khí, khi đối phương vừa tới gần, linh k iếm trong tay liền không ngừng run rẩy, dùng cái này để nhắc nhở ta.
“Ơ, bị phát hiện rồi?” Khuôn mặt Phương Văn Châu, nhưng giọng nói lại là của một nữ tử.
Nữ tử kia cười duyên che miệng, nhưng lại dùng thân thể nam nhân, ít nhiều có chút quái dị.
“Ta cố ý biến thành dáng vẻ vị hôn phu của ngươi, nhưng sao ngươi lại có vẻ lãnh đạm vô tình thế nhỉ? Tiểu cô nương, chẳng lẽ ngươi không thích lớp da này của ta sao?”
Nàng dứt lời, liền đưa tay vỗ về mặt mình. Ta cười lạnh một tiếng: “Thích? Đương nhiên thích, thích đến hận không thể x é n át khuôn mặt này!”
Bởi vậy ta không chút do dự, nhanh chóng thúc dục linh khí trong cơ thể, trực tiếp cầm Đoạn Thủy k iếm lao tới.
Thuật biến ảo của yêu ma rất mạnh, nhưng lực công kích của bản thân không đủ, bởi vậy chỉ vài hiệp ngắn ngủi đã có xu thế thua cuộc.
Mà khuôn mặt Phương Văn Châu kia, cũng bởi vậy mà bị ta ch ém n át bấy. Cảnh tượng bốn phía lại biến ảo, Tiểu A Niệm vẫn tựa vào lòng ta.
Phương Văn Châu đứng ngay bên cạnh ta, thúc đẩy linh lực quanh thân, dự định cho yêu ma một kích trí mạng.
Nhưng mà ngay khi trường k iếm trong tay hắn sắp đ âm thủng ngực Huyễn Yêu, mặt nó lại lần nữa biến hóa, dĩ nhiên biến thành hình dáng của Thẩm Thư Ý!
“Đừng giet ta!”
Tuy nói âm thanh có khác biệt rất nhỏ, nhưng khuôn mặt kia vẫn không chê vào đâu được.
K iếm trong tay Phương Văn Châu dừng lại, hắn ngây ngốc tại chỗ.
“Con yêu ma này giet nhiều người như vậy, đã sớm gây tội ác ngập trời, còn không mau giet nó!” Ta cố ý mở miệng hét lớn, Phương Văn Châu lấy lại tinh thần, không chỉ không có giet huyễn yêu, ngược lại còn chắn ở trước mặt yêu ma kia.
Yêu ma kia như là biết Phương Văn Châu cố ý cứu nó một m ạng. Lúc này quỳ trên mặt đất dập đầu với chúng ta: “Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng hôm nay đã hối hận. Xin cam đoan ngày sau tuyệt sẽ không giet người nữa, kính xin các vị tiên giả tha cho ta một m ạng!”
Dứt lời, Phương Văn Châu quay đầu nhìn khuôn mặt khóc như lê hoa đái vũ kia. Ánh mắt hiện lên vẻ rối rắm, nhưng rất nhanh liền bắt đầu giúp nàng nói chuyện: “Nếu yêu ma này đã thành tâm hối lỗi, chúng ta cần gì phải đuổi tận giet tuyệt chứ?”
Ta còn chưa mở miệng, Tiểu A Niệm lập tức hét lên.
“Giet trưởng thôn, giet thím, giet thôn dân của Lâm gia thôn nhiều như vậy, nàng ta là một yêu ma tội ác tày trời, tuyệt đối không thể buông tha cho nàng ta!”
Hận ý trong mắt nàng, làm cho ta hoảng hốt nhìn thấy chính mình mười năm trước.
Tiểu A Niệm sau khi nói xong những lời này, nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của ta, tiếp theo đoạt lấy Đoạn Thủy K iếm trong tay ta, ý đồ dựa vào cơ thể yếu đuối của mình đi giet yêu ma kia, trả thù cho người thân của mình.
Nàng không có linh lực, nhưng Đoạn Thủy K iếm có thể tự mình phân biệt thiện ác. Bởi vậy A Niệm nho nhỏ cũng có thể cầm ch ặt Đoạn Thủy k iếm, vung về phía Huyễn Yêu.
Huyễn yêu bị ta ch ém trọng thương, các sư huynh đệ cũng đã kết ấn xong trận pháp, lúc này nàng ta căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể không ngừng lôi kéo Phương Văn Châu, dùng khuôn mặt như hoa như ngọc kia, ý đồ khiến hắn mềm lòng.
“Lang quân, cứu ta……”
Chỉ vì những lời này, Phương Văn Châu nhịn không được mở miệng chất vấn. Cũng đột ngột xuất thủ, đẩy ngã Tiểu A Niệm.
“Nàng đã biết sai, cũng đã quyết tâm hối cải. Vì sao các ngươi còn nhất định đuổi tận giet tuyệt! Nàng chỉ là một huyễn yêu không có yêu lực gì mà thôi!”
Bé gái kia căn bản không hề phòng bị, Đoạn Thủy k iếm trong tay cũng thuận thế rơi xuống đất, cả người cũng bay ra ngoài.
Nếu không có ta tới cứu kịp thời, chỉ sợ lúc này đã sớm văng lên tường.
“Phương Văn Châu, ngươi đang nổi điên cái gì đó!”
Ta nhịn không được hét lên một tiếng, tuy rằng ta đã sớm biết hắn là một người không rõ tốt xấu, lại không nghĩ hắn sẽ tới mức này.
Phương Văn Châu sửng sốt một chút, như là đột nhiên phản ứng lại mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn như thế nào?
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay của mình, ngây ngốc không biết làm sao.
Mà cũng bởi vì biến cố này, các sư huynh đệ đều có chút phân tâm, Huyễn Yêu kia dùng hết toàn lực phá tan trận pháp, chạy trốn không thấy bóng dáng tăm hơi.
“Đừng để nàng ta chạy thoát, đừng!”
Tiểu A Niệm điên cuồng gào thét, vội đuổi theo. Nhưng căn bản là đuổi không kịp yêu ma có yêu lực đào thoát kia, nàng khóc đến khi hai mắt sưng đỏ.
Sau đó lại chạy trở về, đỏ mắt chất vấn Phương Văn Châu: “Ngươi không phải là người tu tiên sao? Không phải tự xưng là muốn trừ ma vệ đạo sao? Hôm nay yêu quái kia đã giet cha ta, giet tất cả người trong thôn chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà quyết định thay ta, dựa vào cái gì mà muốn buông tha cho con yêu quái kia?”
Tiểu A Niệm tuổi còn rất nhỏ, nhưng lời nói ra miệng thật sự không giống một đứa trẻ.
Có lẽ là bởi vì lời chất vấn của nàng thật sự chạm vào lòng người, những đồng môn khác lúc này cũng không biết nên phản ứng như thế nào, giống như là hành vi của đại sư huynh đại biểu cho cả tông môn, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy áy náy.
Mà Phương Văn Châu khi nghe Tiểu A Niệm chất vấn, mở miệng ra dường như muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Tiểu A Niệm hắn lại chột dạ, cảm thấy xấu hổ.
Không xin lỗi, không giải thích. Chỉ cầm k iếm xoay người rời đi, nói muốn tiếp tục đi tìm tung tích các yêu ma khác.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tiểu A Niệm đưa tay lau nước mắt trên mặt, cũng không kích động như lúc trước.
Mà quay đầu nhìn về phía ta, bình tĩnh mở miệng: “Loại người như hắn, cũng xứng tu tiên sao?”
8.
Tất cả người thân của Tiểu A Niệm đều chet trong tay Huyễn Yêu.
Tựa như ta của mười năm trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng không thể làm được gì.
Rất nhiều đệ tử trong tông môn đều được trưởng lão nhặt về núi.
Phần lớn đều là không có người thân, cực khổ không nơi nương tựa, dứt khoát mang về Tiên Sơn, nếu có linh căn tu luyện, coi như là ngày sau tạo phúc thiên hạ, tích luỹ công đức.
Bởi vậy ta hỏi Tiểu A Niệm: “A Niệm, muội nguyện ý đi cùng tỷ tỷ đến Kiếm Tông, làm một người tu tiên không?”
Muội ấy không trả lời ngay mà hỏi ngược lại ta:”Nếu như ta trở thành một người tu tiên, có phải là có thể cầm k iếm, báo thù cho phụ thân, thúc thúc bá bá và các thẩm thẩm rồi không?”
Ta gật đầu: “Có thể báo thù, trở thành tu tiên giả, cũng có thể trừ ma vệ đạo, bảo vệ được rất nhiều người.”
Ánh mắt muội ấy sáng lên, nhưng rất nhanh lại tắt, cúi đầu giọng nói có chút rầu rĩ.
“Nhưng người kia cũng là một tu tiên giả, nhưng tại sao hắn không trừ Ma Vệ đạo, tại sao chỉ vì yêu quái có bộ dạng đẹp mắt, liền mềm lòng?”
Ta ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu nàng: “Bởi vì Phương Văn Châu, hắn không xứng làm người tu tiên.”
“Được, vậy ta đi theo tỷ!”
Nàng gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía ta, còn nói tiếp một câu: “Ta đây không chỉ muốn báo thù, ta còn muốn bảo vệ càng nhiều người, hơn nữa ta tuyệt đối không muốn giống loại người như Phương Văn Châu, ta muốn học cùng tỷ tỷ, giúp thiên hạ thái bình!”
Ngoan lắm! Ta nhịn không được đưa tay ôm nàng, giống như là đang ôm ta năm đó cực khổ không nơi nương tựa.
Giờ đây……Tống Ly Ưu ta, cũng có đệ tử chân truyền của mình.
Nhưng lần này ta không đổi tên cho nàng, bởi vì tên của nàng đã gánh vác quá nhiều tưởng niệm.
“A Niệm, sư phụ sẽ giúp ngươi tự tay báo thù.”
Đây chính là, ta tự tay tặng cho Tiểu A Niệm một phần lễ bái sư.