Lời Thề Của Chưởng Môn Ly Ưu - Chương 4
5.
Cứ cách năm năm, tông môn sẽ tổ chức một cuộc thi chọn đệ tử. Trong môn chúng đệ tử, nếu có thể đứng đầu bảng, thì có thể nhận được một ít khen thưởng.
Nhưng năm nay sẽ đặc biệt hơn. Nếu có thể đánh bại tất cả mọi người, chứng minh thực lực của mình, vậy càng có tư cách kế thừa vị trí chưởng môn.
Kiếp trước, ta bởi vì mới báo thù xong, tâm tình có chút bất ổn, bởi vậy chưa từng tham dự tỷ thí.
Phương Văn Châu liền lấy cớ tìm ta đòi Tụ Khí Đan, tăng tốc tu luyện tiên thuật, khiến năng lực tăng lên rất nhiều.
Cho nên vào thời điểm mấu chốt hắn mới có thể đánh bại các sư huynh khác, đứng đầu bảng.
Mà lúc này đây, tin tức thi đấu vừa truyền ra, Phương Văn Châu đã trơ mặt tới tìm ta.
“Sư muội, ta biết chưởng môn xưa nay thương yêu muội nhất, ông ấy đã từng luyện hóa rất nhiều Thần Hành đan, khẳng định đã cho muội không ít nhỉ?”
“Lần này tông môn tổ chức tỷ thí, muội không tham gia vậy chi bằng tặng Tụ Khí đan này cho sư huynh đi. Để sư huynh có thể mang vị trí đầu bảng trở về, giúp muội hãnh diện.”
Hắn dứt lời, vẻ mặt chờ mong nhìn ta. Ta cũng nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn hồi lâu, nhịn không được bật cười.
“Sư muội, trên mặt ta có cái gì sao?” Phương Văn Châu bị ta nhìn chằm chằm có chút khó chịu, nhịn không được đưa tay chạm vào mặt mình.
Ta gật đầu: “Ta muốn nhìn một chút, da mặt đại sư huynh có thể dày đến mức nào? Ai mà không biết Tụ Khí đan có thể trợ giúp người tu tiên tụ tập Thiên Địa Linh, tăng tốc độ tu luyện. Bởi vậy nó là đan dược trân quý, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể có được một hai viên. Vì vậy, ngươi mới trơ mặt tới tìm ta muốn xin đan dược?”
Ta một chút mặt mũi cũng không giữ cho hắn. Bởi vậy vừa dứt lời, trong mắt Phương Văn Châu thoáng hiện một chút tức giận.
Nhưng lập tức bị đè xuống, tiếp tục cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt.
“Chưởng môn từ trước đến nay luôn lo lắng cho muội, thuật luyện đan của ông ấy lại xuất thần nhập hóa. Tụ Khí đan trong tay muội đương nhiên cũng nhiều hơn chúng ta rất nhiều, tặng cho ta mấy viên, cũng không quan trọng lắm mà.”
Chính xác, tặng mấy viên ta cũng không đau lòng. Vì ta sở hữu cả một túi. Nhưng…Có muốn cho hay không, cũng phải xem tâm tình của ta.
Ta thoáng trầm tư, đưa tay chỉ về phía sau núi: “Sáng sớm hôm nay lúc ta rửa mặt chải đầu, cảm thấy mình có chút thanh tịnh, muốn có một cây trâm được điêu khắc từ linh mộc phía sau núi. Không biết đại sư huynh có thể thỏa mãn tâm nguyện này của sư muội hay không?”
Linh mộc từ trước đến nay là do trưởng lão vận dụng pháp thuật điêu khắc thành một thanh mộc k iếm, dùng để phòng thân cho các đệ tử mới nhập môn.
“Cái này rất dễ làm, bây giờ ta đi…” Phương Văn Châu nghe vậy lập tức liền cười ra tiếng, không chút do dự đáp ứng, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng đồng ý, đã bị ta nhanh chóng ngắt lời.
“Dùng pháp thuật điêu khắc, vậy làm sao có thành ý được. Nói thế nào thì đại sư huynh cũng là vị hôn phu tương lai của ta, tự tay điêu khắc một cây trâm cho ta, hẳn không phải là việc gì khó đúng chứ?”
Linh mộc không dễ điêu khắc. Muốn tự tay khắc ra một cây trâm mà không vận dụng bất kỳ pháp thuật nào, là một chuyện rất khó.
Nhưng Phương Văn Châu, chỉ hơi do dự đã vội đáp ứng.
“Nếu sư muội muốn, bất kể có khó khăn, sư huynh cũng nhất định sẽ làm cho muội!”
Nói xong, hắn đi về phía sau núi. Suốt ba ngày sau đó Phương Văn Châu nhốt mình trong phòng, không ngừng điêu khắc trâm cài.
Chờ khi đưa đến trước mặt ta, hai tay hắn đã tràn đầy vết thương, cây trâm kia còn xấu đến mức ta không muốn nhìn.
“Sư muội, linh mộc này thật sự khó điêu khắc, ta tốn rất nhiều thời gian, cũng chỉ có thể làm ra như thế này.”
Trong lúc nói chuyện, hắn cố ý để lộ ra vết thương, ý đồ dùng cách này để khiến ta đau lòng. Ta ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
“Chẳng lẽ ở trong mắt sư huynh, cây trâm xấu như vậy mới có thể xứng với ta?”
Nói xong, ta trực tiếp đưa tay dùng linh lực bóp nát cây trâm kia.
“Tiểu sư muội!” Phương Văn Châu chợt hét lên, trong mắt đầy vẻ tức giận, khó có thể che giấu.
“Ngươi được chưởng môn ưu ái, mới có thể có được Tụ Khí đan nhiều hơn sư huynh đệ chúng ta, nhưng ngươi không biết chia sẻ, bây giờ còn dùng nó để thăm dò ta. Ta hao hết khí lực mới làm được cây trâm cho ngươi, ngươi vậy mà nhìn cũng không nhìn đã phá hủy nó!”
“Chia sẻ? Vì sao ta phải chia sẻ với ngươi?”
Ta giống như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười, nhịn không được cười khom cả lưng.
“Ta được sư phụ ưu ái, trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của người. Từ xưa đến nay, tình thầy trò ở trong Tu Tiên giới vốn là thân thiết nhất. Ông ấy sắp phi thăng nên muốn đem tất cả những thứ tốt ông ấy có cho đồ đệ này, chẳng lẽ không phải là hợp tình hợp lý sao? Chuyện thế gian vốn là bất công, nếu ngươi cảm thấy ấm ức, có bản lĩnh thì tới c ướp đi!”
Ta cố ý lắc một túi Tụ Khí Đan đầy ắp trước mặt hắn.
Sư phụ thương ta, cho nên mới đưa những thứ này cho ta. Có bản lĩnh thì tự mình về nhà tìm sư phụ của mình khóc lóc kể lể, ở chỗ này miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thật sự là làm cho ta cảm thấy càng buồn cười.
Sắc mặt Phương Văn Châu càng thêm khó coi.
“Tống Ly Ưu, những ngày này ta luôn nhẫn nhịn mọi mặt với ngươi, bất kể ngươi muốn cái gì, ta đều dốc hết toàn lực mang tới tay cho ngươi, nhưng ngươi hôm nay lại trêu chọc ta, rốt cục ngươi có còn coi ta là vị hôn phu của ngươi nữa hay không?”
Nếu không phải lúc này chúng ta đều ở trong tông môn, chỉ sợ hắn đã sớm rút trường k iếm trong tay ra, muốn giáo huấn ta một phen.
Nhưng hình như hắn đã quên. Lúc trước ta vì báo thù, ngày ngày cần cù tu luyện. Mặc dù trong đám đệ tử chân truyền, ta nhập môn muộn nhất.
Nhưng năng lực của ta cực cao, hắn cũng chưa chắc đánh thắng được ta.
Ta tiếp tục khiêu khích: “Ta chính là không hề coi ngươi là vị hôn phu của ta, vậy ngươi có thể làm được gì? Có bản lĩnh thì tự mình đề nghị từ hôn đi. Nhưng… Ngươi có cái can đảm này sao?”
Hắn không có. Vậy thì ngoan ngoãn cụp đuôi làm người đi.