Lời Thề Của Chưởng Môn Ly Ưu - Chương 3
4.
Hôn sự này rốt cuộc cũng không huỷ bỏ.
Phương Văn Châu là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão, trước đó hắn cũng không phạm sai lầm gì lớn dù sao cũng phải giữ thể diện cho đại trưởng lão.
Nếu nói huỷ là huỷ, vậy khác gì đánh vào mặt trưởng lão. Bởi vậy chỉ là tạm hoãn hôn sự.
Nhưng từ “tạm hoãn” từ trước đến nay dất xảo diệu, ba tháng là tạm hoãn, ba năm cũng là tạm hoãn.
Ta chờ được, nhưng Phương Văn Châu không chờ nổi.
Bởi vậy vào ngày đó sau khi ta đưa ra đề nghị từ hôn, Phương Văn Châu liền thay đổi thái độ, không còn thuyết giáo và uy hiếp ta như trước kia, lại một lần nữa biến thành đại sư huynh ôn nhu săn sóc.
Dù ta muốn linh hoa trên Nam Hải Doanh đảo, hoặc là những thứ kỳ lạ cổ quái ở nhân gian, chỉ cần ta lộ ra nửa phần thích thú, trong thời gian ngắn nhất hắn nhất định sẽ lấy được, sau đó cố ý đến trước mặt các sư huynh đệ tỷ muội, tự tay giao món đồ đó cho ta.
Ta không nhận, coi như không nhìn thấy hắn. Một đám sư huynh đệ tỷ muội đều cảm khái tình nghĩa đại sư huynh đối với ta thâm hậu, nhưng đối với ta thì lại bất mãn vì ta đề cập đến chuyện từ hôn.
“Đại sư huynh đối với sư tỷ tốt như vậy, tại sao tỷ ấy lại muốn từ hôn?”
“Có lẽ sư tỷ cảm thấy mình là đệ tử chân truyền duy nhất của chưởng môn, tính tình có hơi kiêu căng một chút, muốn lựa chọn kỹ phu quân tương lai.”
“Nói cũng có lý…… Dù sao đại sư huynh ôn nhu thiện tâm như vậy, lại chỉ đối tốt với một mình sư tỷ. Nếu đổi lại là ta, đã sớm cảm động đến rơi lệ rồi.”
Đệ tử mới nhập môn, chỉ nhìn thấy Phương Văn Châu đối xử tốt với ta, càng cảm thấy ta là một người kiêu căng.
Trong đó một vị nữ đệ tử, vừa dứt lời là lấy tay lau lau nước mắt vốn không tồn tại.
Ta bất ngờ xuất hiện bên cạnh nàng, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên mở miệng: “Đã vào tông môn ta, thì phải lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, che chở thương sinh thiên hạ. Chuyện nhi nữ tình trường, vốn dễ gây nhiễu loạn lý trí. Nếu sư muội dễ dàng bị cảm động như vậy, không bằng sớm xuống núi, tìm một nam nhân gả đi?”
Nàng nghe ra được lời nói trào phúng của ta. Nhưng ngại thân phận sư tỷ của ta, đỏ mắt, bộ dáng ấm ức.
Phương Văn Châu “trùng hợp” đi ngang qua, ôn nhu mở miệng: “Vị tiểu sư muội này chỉ là cảm thán giữa chúng ta tình nghĩa thâm hậu, A Ưu, muội cần gì phải trách móc nặng nề như vậy chứ?”
Nữ đệ tử kia vừa nghe lời này, liền lộ vẻ mặt cảm kích đối với Phương Văn Châu.
Ta ôm trường kiếm trong tay, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa hai người: “Tình nghĩa thâm hậu? Các sư đệ sư muội đều nói tính tình ta lãnh đạm, không bằng hai người các ngươi một đôi, một người tràn ngập nhu tình, một người lại dễ dàng bị cảm động. Với lại ngươi không phải muốn có một thê tử ôn nhu hiền thục sao? Ta thấy vị tiểu sư muội này rất thích hợp, không bằng hai người các ngươi vui vẻ kết giao, thế nào hả?”
Ta cố ý mở miệng trêu ghẹo. Sắc mặt Phương Văn Châu thay đổi, không còn bộ dáng hiền lành lúc trước, nhanh chóng nói: “Nàng ta cùng lắm chỉ là một nữ đệ tử mới nhập môn, làm sao có thể so sánh với muội? A Ưu, trong lòng ta chỉ có một mình muội mà thôi.”
Không ai muốn làm nền cho người khác. Bởi vậy khi Phương Văn Châu nói những lời này ra khỏi miệng, vẻ mặt cảm động của nữ đệ tử kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy phẫn nộ.
“Đại sư huynh muốn dỗ sư tỷ thì dỗ đi, tội gì phải lấy những sư đệ sư muội mới nhập môn như chúng ta làm nền?”
“Sao lại không thể so sánh? Đều là đệ tử tông môn, còn phải phân ba bảy đẳng? Hay là sư huynh cảm thấy, chỉ có sư tỷ bái nhập môn hạ của chưởng môn, mới xứng lọt vào mắt huynh?”
Lời nói của nữ đệ tử này thật sự rất sắc bén. Ta thích rồi đó!
Mấy sư đệ sư muội nhập môn khác cũng đều ngầm hiểu mà trầm mặc, xem như ngầm thừa nhận lời của nữ đệ tử kia.
“Ta, ta không có ý đó…” Sắc mặt Phương Văn Châu càng lúc càng khó coi.
Ngậm miệng lại, mặt mày đầy vẻ do dự. Vừa muốn lấy lòng ta, lại muốn tạo hình tượng tốt trong đám đệ tử mới nhập môn.
Nhưng ta càng muốn làm bọn họ đối đầu nhau, làm cho hắn chỉ có thể chọn một trong hai, x é n át bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của hắn! Nhưng…… như vậy còn lâu mới đủ.
Ta bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước lúc động phòng hoa chúc, Phương Văn Châu từng lấy ra một chiếc khăn, trên khăn thêu một chữ “Ý” nho nhỏ, là Thẩm Thư Ý lúc trước quen biết tặng.
Khi đó hắn đã nói, bởi vì ghi hận ta giet Thẩm Thư Ý nên mỗi ngày đều mang chiếc khăn này trên người, nhắc nhở bản thân mình rằng khi vinh đăng chưởng môn vị, sẽ giet ta báo thù cho Thẩm Thư Ý.
Ta hơi ngẩng đầu, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, vừa hay để cho người ta nhìn thấy hình dáng của chiếc khăn kia, cũng phải để cho các sư huynh đệ tỷ muội này nhìn xem, đại sư huynh đối với ta tình thâm nghĩa trọng, lại ngày đêm cất giấu đồ vật thiếp thân của một nữ tử khác là như thế nào?
Tay ta giấu ở phía sau, len lén kết ấn. Lại giả bộ đứng không vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Phương Văn Châu vốn muốn lấy được hảo cảm của ta, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Lúc hắn đưa tay đỡ ta, ta liền nhanh chóng dùng pháp thuật lấy được chiếc khăn kia.
“Đây là cái gì?” Ta cầm khăn trong tay, vờ như trong lúc hoảng loạn không cẩn thận đụng phải.
Mà đại sư huynh thuở nhỏ đã không cha không mẹ, sau khi được sư phụ nhặt được liền mang về tông môn giao cho trưởng lão nuôi nấng, thêm vào đó làm chất liệu của chiếc khăn này cũng là loại vải mới có khoảng hai năm nay, tuyệt đối không thể là đồ vật mẫu thân hắn để lại.
“Chiếc khăn này, thoạt nhìn có vẻ là vật của nữ tử, chẳng lẽ không phải sư tỷ tặng sao?” Một nữ đệ tử khác đúng lúc mở miệng.
“A Ưu, trả lại cho ta!” Sắc mặt Phương Văn Châu thay đổi, ý đồ đoạt lấy khăn từ trong tay ta.
Nhưng ta vốn đã có phòng bị, đương nhiên không để cho hắn thực hiện được, thậm chí còn cố ý làm như trượt tay, ném khăn cho một vị sư muội gần đó.
Tiểu sư muội cầm khăn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ “Ý” thêu phía dưới.
“Trên khăn thêu chữ “Ý”, cũng không phải tên của đại sư tỷ mà?”
Chỉ một câu, đám người bọn họ lập tức n ổ tung. Lúc trước những đệ tử nói ta tính cách lãnh đạm, gi ẫm đ ạp lên tâm ý của đại sư huynh, đột nhiên ý thức được —
Cũng không phải sư tỷ lạnh lùng, mà là sư huynh hiểu rõ tâm tư mình, lại còn muốn giả bộ ái mộ sư tỷ.
“A, thì ra tâm đại sư huynh đã có người! Trong lòng có nữ tử khác, sao còn không chịu đồng ý từ hôn với sư tỷ?”
Nữ đệ tử lúc trước bị Phương Văn Châu làm mất mặt, giờ nhìn thấy chiếc khăn kia đương nhiên sẽ không buông tha cho Phương Văn Châu.
Bởi vậy sau một hồi chuyện, ấn tượng của mọi người đối với Phương Văn Châu trong nháy mắt đã thay đổi lớn.
Hình tượng tốt đẹp mà hắn muốn tạo ra trước mặt các sư đệ sư muội, xem như đã bị hủy hết.