Lời Thề Của Chưởng Môn Ly Ưu - Chương 1
1.
Ta vĩnh viễn nhớ rõ nỗi đau đớn thấu x ương kia. Nguyên thần vỡ tan, tiên mạch bị c ắt đ ứt.
Đại sư huynh nắm thanh thần kiếm tượng trưng cho thân phận chưởng môn, cười ngông cuồng.
“Tiểu sư muội, ngươi ngày ngày mang theo nỗi hận, không thể học được hai chữ ‘khoan thứ’. Nhưng họa không tới con cái, ngươi lại tự tay giet người vô tội. Đã như thế, hôm nay ta vinh đăng chưởng môn, tất nhiên là không thể lại lưu lại một tai hoạ như ngươi!”
Dứt lời, hắn liền lấy tu vi tu luyện nhiều năm của bản thân dẫn dắt. Nguyền rủa ta đời đời kiếp kiếp không nhập luân hồi, vĩnh viễn rơi vào địa ngục A Tỳ, nếm hết muôn vàn khổ sở.
Đây là ký ức cuối cùng của ta khi ý thức tiêu tán.
2.
“Giết cả nhà ngươi chính là cha ta, không liên quan gì đến ta, cầu xin ngươi cho ta một con đường sống, cầu xin ngươi…”
Giọng nói Thẩm Thư Ý cầu xin tha thứ, lại vang lên bên tai ta. Nhưng nàng ta, rõ ràng bị ta giet rồi mà?
Ý thức của ta dần hồi phục, mới ý thức được một sự thật có vẻ hoang đường. Đó chính là……Ta đã trọng sinh, trọng sinh về tới ngày t àn s át Tống gia.
Mười một người Tống gia, trong đó mười người đã thành vong hồn dưới k iếm của ta.
Chỉ có tam tiểu thư Thẩm Thư Ý được Thẩm Nguyên yêu thương, được bọn họ giấu trong ngăn tủ, ý đồ có thể tránh thoát một kiếp.
Nhưng ta nhiều năm tu luyện tiên thuật, cảm quan đã sớm khác với người thường, bởi vậy không cần tốn nhiều sức đã tìm được Thẩm Thư Ý bị giấu đi.
Nàng ta quỳ xuống đất, nhìn m áu tươi đầy đất. Thì ra vẫn có chút cốt khí, mắng ta á c đ ộc t àn nh ẫn.
Nhưng khi nhìn thấy ta cầm trường kiếm trong tay, nhắm ngay ngực nàng ta, lại khom lưng, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin ta buông tha nàng ta.
Kiếp trước, ta không chút do dự cầm k iếm ch ặt đầu nàng ta, đưa nàng đi gặp Diêm Vương.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới – -Đại sư huynh Phương Văn Châu, lại bởi vậy mà nhận định tâm địa ta á c đ ộc, tùy ý giet hại người vô tội, hơn nữa còn s át h ại Thẩm Thư Ý, người mà hắn nhận định là lương thiện từ tận đáy lòng, mới dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đoạt đi tính m ạng của ta.
Sống lại một đời, đối mặt với Thẩm Thư Ý đau khổ cầu xin, ta vẫn không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp dùng k iếm trong tay ch ặt đầu của nàng.
Tiếng thét chói tai chỉ trong nháy mắt đã im bặt. M áu tươi nóng hổi b ắn ra, có một ít b ắn lên mặt ta, nóng bỏng nhưng chưa bao giờ nóng bằng trái tim ta lúc này.
Thù hận nhiều năm cuối cùng đã kết thúc vào ngày này. Trong lòng ta quả nhiên là rất vui sướng.
Mà đầu Thẩm Thư Ý lúc này đang lăn trên mặt đất, nhiễm bụi bậm, không còn xinh đẹp như lúc còn sống, một đường lăn tới dưới chân Phương Văn Châu khoan thai đến chậm.
Hắn cúi xuống nhìn cái đầu kia, khi thấy rõ khuôn mặt kia, đột nhiên mở to hai mắt.
“Tiểu sư muội, ngươi……”
Phương Văn Châu nắm chặt trường k iếm trong tay, như là đang cố gắng khắc chế, nhưng vẫn khó nén rung động cùng tức giận trong lòng.
Ta làm như không nhìn thấy, vẫn chậm rãi lau chùi vết m áu trên k iếm.
Dùng m áu tươi của kẻ thù nuôi dưỡng Đoạn Thủy Kiếm của ta, quả nhiên là có thể làm cho linh khí của nó càng lúc càng dồi dào.
Ta quay đầu nhìn hắn, cười: “Đại sư huynh, ta vừa báo xong thù lớn, chẳng lẽ ngươi không thấy vui thay ta sao?”
Phương Văn Châu lại mím môi, như là đang cân nhắc dùng từ. Hắn kiêng kỵ ta, hiện giờ lại càng càng căm hận ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể không lấy lòng ta.
Sau một lúc rối rắm, hắn cuối cùng……vẫn giống như kiếp trước, lộ ra tâm tình tức giận.
“Tiểu sư muội, ta biết ngươi tâm tâm niệm niệm báo thù. Nhưng người giet cả nhà ngươi là Thẩm Nguyên, ngươi cũng chỉ cần giet một mình Thẩm Nguyên là được, cần gì phải liên lụy người vô tội?”
Kiếp trước, ta bởi vì thù lớn được báo, vui buồn thất thường nên lao lực quá độ.
Bởi vậy cũng không muốn cùng đại sư huynh tranh luận quá nhiều. Chỉ thản nhiên bỏ lại một câu: “Bọn họ đều đáng chet.”
Những lời này, căn bản cũng không có gì sai. Nhưng lúc trước Thẩm Nguyên chẳng qua chỉ là một tên ăn mày, không chỉ không có vật gì trên người, còn mắc bệnh nặng, vốn là chịu không nổi qua mùa đông kia.
Là phụ mẫu ta quá mức thiện lương, không nhìn ra tâm địa đ ộc á c của hắn, thậm chí còn hảo tâm cho hắn cơm ăn và áo mặc.
Nhưng Thẩm Nguyên lại nổi lòng tham, giet mười một người Tống gia ta!
Vô tội? Cái gì gọi là vô tội? Ai mà không vô tội chứ?
Khi đó, tiểu muội ta chỉ mới ba tuổi, là một đứa bé ngây thơ đáng yêu. Muội ấy đem bánh ngọt trong tay đưa cho Thẩm Nguyên, nhưng Thẩm Nguyên lại dùng trường thương đ âm muội ấy, đ âm thủng bụng, khiến muội ấy m ất m áu đến chet!
Tiểu muội ta chẳng lẽ không vô tội sao?
Mẫu thân ta đang mang thai sáu tháng, đệ đệ trong bụng đã đủ tháng, cả nhà chúng ta đều chờ đợi đệ ấy ra đời.
Nhưng Thẩm Nguyên lại dùng lưỡi dao trong tay, r ạch bụng mẫu thân ra, hết sức tàn nhẫn!
Mẫu thân tôi không vô tội sao?
Người thân của ta đều chet thê thảm như thế, chẳng lẽ bọn họ không vô tội sao?
Mà Thẩm Nguyên……Lại dùng tiền tài c ướp được từ nhà ta, cưới vợ nạp thiếp, kéo dài dòng dõi.
Có lẽ, trong những năm tháng sau này, hắn cũng từng dùng tiền bạc của nhà ta cứu trợ dân chúng nghèo khổ, cũng từng ra đường phát cháo, cũng từng được mọi người gọi là đại thiện nhân.
Nhưng, vậy thì sao? Phụ mẫu ta trời sinh tính tình lương thiện, hàng năm không biết đã cứu bao nhiêu người, nhưng vẫn chịu đủ tra tấn mà chet.
Dựa vào cái gì hung thủ chỉ làm chuyện tốt hai năm đã được nhận định là cải tà quy chính, nên cho bọn họ một con đường sống, nên để cho cha mẹ ta chet vô ích!
Không, ta không đồng ý! Cho nên- -Thẩm Thư Ý được phụ mẫu giáo dưỡng vô cùng tốt, đương nhiên cũng phải gánh chịu tội nghiệt do phụ mẫu nàng mang đến.
Điều kiện tiên quyết họa không tới con cái, là con cái không nhận lợi ích gì!
Bạc nhiễm m áu tươi Tống gia ta, toàn bộ đều bị Thẩm Nguyên c ướp đi mới có thể nuôi dưỡng kim tôn ngọc quý của mười mấy người Thẩm gia này.
Mà nếu đã trả thù thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, một người cũng không để lại!
Nếu không, không phải là lưu lại tai họa ngầm cho mình sao? Ta cũng không ngốc như vậy.
Thẩm Nguyên cũng hiểu đạo lý này, cho nên nhiều năm qua đều phái cao thủ giang hồ truy sát ta.
Nhưng hắn không biết…Ta đã sớm bái nhập tiên môn, tu tập tiên thuật, trở thành đệ tử tiên môn.
Ta cũng hiểu đạo lý này. Cho nên đối với Thẩm Thư Ý đau khổ cầu xin, ta không có chút dao động, quyết đoán ra tay kết liễu nàng ta.
Chỉ là đời này, sau khi đại sư huynh nói xong lời khiển trách kia, ta cũng không lập tức đáp lại, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt hắn, dùng mũi kiếm chỉ vào đầu Thẩm Thư Ý trên mặt đất, cố ý khiêu khích hắn.
“Thâm thù đại hận của Tống gia ta, ngay cả sư phụ cũng chưa từng can thiệp, chỉ nói nhân quả luân hồi, báo ứng khó tránh.”
Ta dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Chẳng lẽ…..Sư huynh cảm thấy, sư phụ cũng là người quá mức á c đ ộc mới có thể dung túng đệ tử duy nhất là ta, trên tay nhiễm m áu tươi của nhiều người như vậy sao?”
Sau khi rời khỏi sư phụ, Phương Văn Châu lòng đầy lửa giận, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Kiếp trước, ta cũng là đến trước khi chet mới biết được.
Phương Văn Châu từng xuống núi trừ yêu, và có duyên gặp Thẩm Thư Ý vài lần, gặp qua một nữ tử “vô tội lương thiện” như vậy, có lẽ hắn đã phát sinh tình cảm.
Nhưng hôn ước giữa ta và hắn, là sư phụ đã định ra từ sớm. Hắn nằm mơ cũng muốn kế thừa chức chưởng môn.
Nhưng hắn chỉ là đệ tử của trưởng lão, làm đệ tử chân truyền của trưởng lão. Mà K iếm Tông có chín vị trưởng lão, mỗi vị trưởng lão đều có đệ tử chân truyền của mình, cũng dốc hết tất cả truyền thụ cho nhau.
Bởi vậy, còn lại mấy vị sư huynh kia, tư chất tiên thuật đều không thua kém hắn, thậm chí có người còn giỏi hơn hắn, Phương Văn Châu làm đại sư huynh cũng không có quá nhiều ưu thế.
Mà đệ tử chân truyền duy nhất của chưởng môn chính là ta. Cho nên chỉ có cưới ta, được sư phụ ta ủng hộ, Phương Văn Châu mới có khả năng lớn trở thành chưởng môn mà hắn luôn mơ ước.
Bởi vậy lễ thành thân chưa tới, cho dù trong lòng hắn có bất mãn với ta nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Ly Ưu, ngươi đã báo thù xong, vậy mau theo ta về Linh Sơn, chưởng môn muốn gặp ngươi.”
Giọng điệu của Phương Văn Châu nghe không ra vui buồn, nhưng hẳn vẫn còn tràn ngập oán khí đối với ta, nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, bởi vậy cũng không còn thân thiết gọi ta là tiểu sư muội như trước nữa, mà là gọi tên sư phụ đặt lại cho ta.
Ly Ưu, thoát khỏi thù hận và muộn phiền, đây là lời chúc phúc lớn nhất của sư phụ dành cho ta.
Về phần cái tên lúc trước, đã sớm cùng sự thù hận này chôn vùi trong hận ý.
Mà lần này trở về Linh Sơn, bởi vì thù lớn của ta đã được báo, không còn tâm ma nữa.
Sư phụ cũng sắp phi thăng, cần phải truyền thừa vị trí chưởng môn, và cũng muốn tận mắt nhìn thấy ta lập gia đình.
Lần này sẽ nhắc lại hôn ước của ta với Phương Văn Châu.
Đây cũng là mưu kế của Phương Văn Châu, hắn không thể chờ được nữa, cho nên tự mình tới xin mệnh lệnh của sư phụ mệnh lệnh, đón ta trở về Linh Sơn.
Ai ngờ rằng lại để cho hắn tận mắt thấy cảnh này, khiến hắn nghĩ ta vô cùng đ ộc á c.
Ta lau khô máu tươi trên k iếm, lộ ra nụ cười không khác biệt gì so với trước kia, sau đó cùng hắn sóng vai mà đi.
“Được, đại sư huynh, chúng ta về Linh Sơn.”
Chỉ là lúc này đây – –
Mạng đại sư huynh, ta muốn.
Vị trí chưởng môn, ta cũng muốn!