Lời Nói Dối Ngọt Ngào - Chương 3
11.
Từ Chu Dã luôn biết cách khiến tinh thần tôi trở nên tốt hơn.
Giống như những gì anh nói.
Sau khi chúng tôi xác nhận quan hệ, anh đối xử với tôi vô cùng tốt.
Người người đều nói tôi đã tìm được một chỗ dựa tốt.
Họ hâm mộ tôi tốt số, có thể quen được Từ Chu Dã, trở thành bạn gái anh, thậm chí còn nhận được tình yêu không giới hạn của anh.
Chuyện đến bây giờ, tôi cũng từng nghĩ rằng bản thân đã gặp được cứu rỗi của đời mình.
Cho đến một tháng trước khi thi một tháng.
Tôi nhận được tin nhắn của Từ Chu Dã, anh nói đã bao một nhà hàng, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.
Vì để tạo bất ngờ cho anh nên tôi đến sớm.
Không ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười rộn rã ở bên trong.
“Vẫn là anh Thiếu của chúng ta biết diễn, nhìn con nhóc đi//ếc kia cảm động kìa, chỉ là mấy lần diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà giờ nó đã xem bản thân là nữ chính truyện chữa lành rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, trận cá cược này chúng ta có chơi có chịu!”
“Anh Từ, tiếp theo anh định làm gì, không phải còn muốn tiếp tục với cô ta đấy chứ?”
“Lần này anh chơi cũng lâu thật đấy, cẩn thận đến lúc muốn bỏ cũng không bỏ được!”
“Đúng, anh Từ, việc này anh tính thế nào?”
“Suỵt… Nói nhỏ chút!”
“Lâm Thi Nguyện đến rồi!”
Có người phát hiện ra tôi đang đứng trước cửa.
Tất cả mọi người đều im lặng quay đầu lại nhìn.
Bao gồm cả Từ Chu Dã.
Giây phút khi nghe thấy tên tôi, anh đột nhiên cứng người rồi lập tức xoay người lại, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.
Anh theo bản năng nhìn về phía tai tôi.
Sau khi thấy tôi không đeo máy trợ thính lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Người nói ban nãy cũng phát hiện, anh ta khoa trương cười nói: “Không phải chứ anh Từ, không phải anh đang sợ cô ta đấy chứ?”
Đối mặt với mấy lời khiêu khích này, Từ Chu Dã cười vẫy tay với tôi, ra hiệu tôi qua đó.
Tôi theo chỉ dẫn đi đến trước mặt anh, anh mỉm cười cầm tay tôi.
Miệng hết đóng lại mở, bình thản trả lời người kia.
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Dù sao cô ta cũng đâu nghe thấy.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh.
Anh không biết, tai tôi, đã nghe được rồi.
12.
Một tuần trước, máy trợ thính của tôi hỏng.
Bác sĩ nói trang bị cần phải chờ ít nhất nửa tháng mới sửa xong.
Tôi lại lần nữa trải qua vài ngày thế giới tĩnh lặng.
Cho đến khuya ngày hôm trước, khi tắm, tôi đột nhiên phát hiện mình có thể nghe loáng thoáng được vài âm thanh.
Sau khi đi kiểm tra tôi mới biết đây là biểu hiện của việc tự lành.
Lúc trước khi bị đ//ánh cho mất thính giác, bố tôi không muốn chữa trị cho tôi nên đã để lỡ khá nhiều thời gian.
Vẫn là chị gái cảnh sát nhận án cảm thấy không chịu được nên mới đưa tôi đi mua một đôi máy trợ thính, nói tôi sau này có năng lực kiếm tiền thì trả lại cho chị ấy.
Không ngờ sau đó chị ấy bị bố tôi l//ừa mất một khoản, chỉ vội vàng để lại cho tôi cách chuyển khoản đã bị người nhà ngăn cấm xóa liên lạc với tôi đi.
Tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ luôn mất đi năng lực nghe những âm thanh trên thế giới này.
Không ngờ lại đột nhiên nhận được bất ngờ như vậy.
Tôi giấu mong chờ trong lòng, yên lặng cảm nhận tiếng gió, tiếng nước cũng như thủy triều vỗ về quanh tai tôi.
Tôi chuẩn bị tặng cho Từ Chu Dã một bất ngờ lớn.
Chỉ là không ngờ lại chứng kiến được cảnh này.
Quả nhiên, cho dù là biến số ngẫu nhiên, quá trình tính toán không đúng, đáp án chắc chắn sẽ sai.
Mà đáp án sai đương nhiên sẽ phải sửa lại cho đúng.
Cho nên tôi nhìn về phía Từ Chu Dã.
Trong ánh mắt khó hiểu của anh, từ từ buông tay anh ra.
Mỉm cười nói: “Đúng là rất vất vả cho anh Từ rồi, diễn với tôi lâu như vậy…”
Khuôn mặt Từ Chu Dã lập tức trắng bệch.
Anh như người mất hồn, cứ như vậy cứng đờ người đứng đó.
13.
Đồng tử anh đột nhiên co lại, mí mắt cũng bắt đầu run rẩy.
Một lúc lâu sau anh mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Em, có thể nghe thấy sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Đúng vậy, nghe thấy.”
“Đáng tiếc không đúng lúc, phải không?”
“Anh…” Từ Chu Dã bối rối, anh nói năng lộn xộn: “Thi Nguyện, anh có thể giải thích, cái gì anh cũng có thể giải thích!”
“Thật xin lỗi Thi Nguyện, anh chỉ là…”
“Chỉ là anh không muốn mất mặt thôi!”
“Em biết đấy, đàn ông tụi anh có sĩ diện, anh chỉ thuận miệng nói thôi, anh không có…”
“Không có cái gì?” Tôi ngắt lời anh, không biết bản thân đang chế giễu hay đang châm chọc: “Không có cố ý giả vờ như cứu tôi, hay là không xem tôi là một thứ trò chơi của mấy người?”
Tôi đã sớm nói với anh rồi.
Tôi không chơi nổi, cũng không muốn mạo hiểm.
Tôi quá mệt mỏi, sống đã rất mệt mỏi rồi, bận bịu đến mệt mỏi, học tập cũng mệt mỏi.
Tôi đã nói với anh: “Từ Chu Dã, em không thể để bất kì sai lầm nào xảy ra trong thời gian này.”
“Em muốn thay đổi vận mệnh của mình, em không muốn giống như mẹ em, trói cả đời của mình trên một người đàn ông.”
“Em phải cố gắng, em muốn thành công, em muốn kiếm tiền, lý tưởng lớn nhất của em là độc lập tài chính.”
“Cho nên thời gian em ở bên cạnh anh rất ít, nếu như anh muốn chơi trò chơi yêu đương, xin anh hãy nói cho em biết, tôn trọng lựa chọn của em, được không?”
Tôi còn nhớ rõ lúc đấy anh uất ức oán trách tôi ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian quan tâm đến anh.
Anh nói: “Nhưng anh có tiền, của anh chính là của em, em cũng có thể độc lập kinh tế như vậy mà, em đừng bài xích việc dùng tiền của anh, có phải em vẫn xem anh là người ngoài không Lâm Thi Nguyện?”
Khi đó tôi đã loáng thoáng cảm thấy có lẽ việc tôi đột nhiên xúc động là lựa chọn sai lầm.
Bây giờ hiện thực nói với tôi rằng, đúng.
Việc ngoài ý muốn duy nhất không nằm trong kế hoạch của tôi.
Chính là sai lầm.
14.
Tôi và Từ Chu Dã chia tay.
Anh nói đây là tôi đơn phương chia tay, không tính.
Anh bắt đầu quấn lấy tôi, đi theo tôi.
Dùng hết tất cả mọi cách.
Chặn tôi lại trên đường về nhà.
Cầu xin tôi, dỗ dành tôi.
Ngay trước mặt toàn trường xin lỗi tôi, nhận lỗi với tôi.
“Thi Nguyện, anh không cần tôn nghiêm nữa, anh biết sai rồi!”
“Xin em, đừng không quan tâm anh như vậy!”
“Anh không nên tham gia vụ cá cược đó, anh không ngờ rằng chuyện sẽ thành như vậy, anh thật sự thích em, Thi Nguyện, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”
“Thi Nguyện, em nhìn đi.” Anh đưa điện thoại ra cho tôi nhìn: “Anh đã chuẩn bị cho em, anh tính thi xong đại học sẽ đưa em đi du học nước ngoài, cuộc sống em muốn trong tương lai anh vẫn nhớ, anh đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn nội dung trong điện thoại, nghe tiếng xì xào bàn tán của những người đang vây quanh nhìn chúng tôi.
Cảm xúc vẫn luôn nín nhịn lần đầu dâng trào: “Từ Chu Dã, mang hoàn cảnh khó khăn và sự đau xót của người khác ra làm tiền cược, biến bản thân thành chúa cứu thế, nhìn người khác thần phục mình có phải rất sung sướng không?”
“Đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong tôi quay người muốn rời đi.
Giây phút tôi nói xong, hai mắt đỏ bừng ngập nước của Từ Chu Dã như đê vỡ.
Hai tay anh run rẩy, đưa tay ra giữ tôi lại, trong mắt là sự sợ hãi không thể ngăn cản, khóc lóc cầu xin tôi:
“Đừng như vậy Thi Nguyện, xin lỗi em, anh sai rồi!”
“Xin em, xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ đền bù sai lầm của mình!”
“Xin em, Lâm Thi Nguyện…”
Anh khóc rất đau lòng, giống như đứa trẻ vậy, tay đè chặt lên vị trí trái tim, dường như đang phải chịu nỗi đau xé lòng.
Nhưng tôi.
Đã không tin nữa.
Tôi đẩy bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Từ Chu Dã, dừng trò chơi của anh ở đây đi, để lại cho nhau chút mặt mũi đi.”
Từ Chu Dã vẫn không từ bỏ như cũ.
Anh vẫn luôn hèn mọn cầu xin tôi làm lành.
Anh là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Mọi người đều nói anh là lãng tử quay đầu, hơn nữa còn quay đầu về phía tôi.
Mỗi ngày anh đều đứng chờ dưới nhà tôi.
Vì anh nói muốn gặp tôi một lần.
Tôi nhắm mắt làm ngơ, mỗi ngày đều tranh thủ từng giây để học tập.
Về sau, Từ Chu Dã phát hiện cách này không hiệu quả.
Anh bắt đầu đổi cách khác đến tìm tôi.
Một lần, sau khi uống say.
Anh lảo đảo đi đến, muốn đưa tay kéo tôi lại nhưng lại bị tôi tránh đi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh nói: “Có thể đừng đến đây khiến tôi buồn nôn không?”
Anh bị lời của tôi làm cho giật mình, tay chân luống cuống thả xuống rồi lại nâng lên xoa mặt, khàn giọng nói.
“Thi Nguyện, rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
“Có thể đừng chia tay không?”
Anh khóc như đứa nhỏ mắc lỗi sai, lặp đi lặp lại hai câu nói tôi.
Mà tôi, đối diện với đôi mắt ướt đẫm của anh, lạnh giọng trả lời: “Từ Chu Dã, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng để tôi hận anh.”
Nhưng anh vẫn không từ bỏ như cũ.
Anh bắt đầu uy h//iếp tôi.
Lúc thì nói muốn c//ắt cổ tay, lúc thì nói muốn nh//ảy lầu.
Tôi vẫn mặc kệ như cũ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh chơi bời nhưng lại bị người khác vạch trần bộ mặt thật của mình nên mới cảm thấy mất mặt mà làm đến mức này.
Một tuần trước khi thi đại học.
Anh đứng trước bàn tôi nói: “Lâm Thi Nguyện, anh hỏi em một lần cuối cùng, em thật sự không cần anh nữa sao?”
Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe nói ngày đó khi Từ Chu Dã rời đi, hai mắt đỏ bừng, tinh thần sa sút chán nản chưa từng thấy.
Ngòi bút trong tay tôi hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
15.
Kì thi đại học trôi qua.
Trong tiệc tốt nghiệp, tất cả như đều ngầm thừa nhận mọi hiềm khích lúc trước đã tiêu tan.
Bạn học đã từng không thích tiếp xúc với tôi đột nhiên trở nên vừa khách sáo vừa xa cách.
Nói đến Từ Chu Dã.
Có người khuyên tôi: “Anh Từ thật sự rất thích cậu, cho dù xuất phát điểm của anh ấy không đúng nhưng cậu cũng không cần phải nhẫn tâm như vậy chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, đó chính là Từ Chu Dã đó, bao nhiêu cô gái hâm mộ còn không đến lượt đâu!”
“Cậu thật sự không cho anh ấy một cơ hội nữa sao?”
Tôi cười cụng chén với họ, không trả lời.
Thật ra tôi đã cho anh cơ hội.
Không phải tha thứ sau khi phạm sai lầm mới là cơ hội cho thêm.
Trước khi anh bắt đầu diễn tiết mục cứu rỗi tôi.
Anh có vô số cơ hội có thể nói cho tôi biết, nhưng anh vẫn chọn quyết định sai lầm như cũ.
Vì anh cảm thấy anh là Từ Chu Dã.
Anh có gia thế tốt, có vô số khả năng trong tương lai.
Anh có vẻ ngoài xuất sắc, anh có bạn bè, anh có cuộc đời thoải mái.
Một cạm bẫy dối trá chưa đến mức để anh phải hạ thấp sự cao quý của mình xuống.
Anh thích tôi, tôi không phủ nhận điều này.
Trong khoảnh khắc yêu thương, ai rung động cũng đều là thật.
Nhưng qua những khoảnh khắc đó thì khó có sự tôn trọng và sự kiên trì.
Chân tình của lãng tử cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
Bây giờ anh có thể quay đầu vì tôi thì trong tương lai cũng có thể quay đầu vì người khác.
Chỉ là ngày đó tôi đột nhiên nghe được nên đã chọc thủng lời dối trá mà anh muốn kéo dài.
Ngay cả tôn trọng cũng không có thì sao có thể nói đến chuyện thích hay không thích được?
Cho dù chúng tôi không chia tay thì một ngày nào đó trong tương lai kết cục vẫn là như vậy.
Không ai thích bị lừa gạt.
Giây phút anh tự nguyện tham gia vụ cá cược này, định nghĩa về một tình yêu sạch sẽ của tôi cũng không cho phép tôi có thứ gọi là sau này với anh.