Lời Nói Dối Ngọt Ngào - Chương 1
1.
Tôi lại bị ác ý nhốt vào trong phòng học vắng tanh.
Trước mặt là mấy nữ sinh đang đứng vui vẻ cười nói.
Tôi sờ lên máy trợ thính trên tai, hình như do vừa rồi xô đẩy nên bị va vào, âm thanh bốn phía bắt đầu chập chờn.
Nữ sinh dẫn đầu vỗ mặt tôi, châm chọc nói: “Lâm Tri Nguyệt, biết mình sai ở đâu chưa?”
“Triệu Hằng mà mày cũng dám trêu vào, anh ấy là bạn trai của Vương Tuyết Tinh tao!”
“Tai đã đ//iếc mà vẫn không quên quyến rũ đàn ông, mày cũng được đấy!”
Tôi bị vỗ cho lảo đảo, cho đến khi va vào giá đỡ sau lưng mới có thể đứng vững được.
Đối mặt với ánh mắt của nữ sinh kia, tôi đưa tay vén phần tóc đang cản trở tầm mắt ra rồi cụp mắt xuống.
Đồng phục ướt nhẹp dính vào người, tiết trời chớm thu lành lạnh khiến tôi không khỏi run rẩy.
Cũng không phải tôi không muốn trả lời cô ta, mà tất cả những gì tôi nói đều không phải đáp án mà cô ta muốn.
Một tuần trước, Triệu Hằng lớp ba đột nhiên đứng ở trước cửa lớp tôi.
Cậu ta muốn hẹn tôi đi ăn cơm, tôi từ chối cậu ta.
Mọi người vây quanh đều ồ lên rồi cười ta. Cậu ta cảm thấy xấu hổ, không ngừng mắng tôi.
Hai ngày sau, Vương Tuyết Tinh đến tìm tôi.
Cô ta viết đầy chữ “đồ kh//ốn” ở trên mặt bàn tôi.
Trong giờ nghỉ trưa lại nhốt tôi trong phòng học cũ không người.
Trên đường tôi về nhà còn tìm một đám lưu manh chặn đường tôi lại.
Tôi từng chống cự, từng phản kháng.
Nhưng hai tay khó chống lại địch bốn tay.
Các cô ấy nói thích nhìn dáng vẻ sợ hãi bất lực của tôi.
Cho nên tôi càng giãy dụa bọn họ càng hưng phấn.
…Một xô nước bẩn lại đổ từ trên đầu tôi xuống.
Vương Tuyết Tinh cười đến mức run người.
Cô ta thỏa mãn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của tôi, vừa xấu xa cười vừa lấy một con d//ao trang trí từ trong túi ra.
“Mày dựa vào khuôn mặt vô tội yếu đuối này đúng không?”
“Mày nói xem, nếu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này bị phá hỏng thì mày còn lấy cái gì ra để d//ụ d//ỗ đàn ông được?”
Cô ta mỉm cười đi về phía tôi, ra hiệu cho nữ sinh khác giữ chặt tôi lại, không cho tôi giãy dụa.
Tôi hoảng sợ nhìn mũi d//ao ngày càng gần mình.
Ngay khi tôi đang nhắm mắt chờ đợi cơn đau xuất hiện.
Cửa phòng học bị ai đó đá mạnh ra.
Từ Chu Dã đã xuất hiện vào lúc đó.
2.
Thật ra tôi không nhớ rõ từng chi tiết một.
Tôi chỉ nhớ bản thân bị đẩy xuống mặt đất, bốn phía là những bàn tay giơ ra.
Nắm lấy tóc, bạt tai.
Tầm nhìn của tôi như mờ đi, một tia sáng chiếu xuyên qua cánh cửa ngăn cách bọn họ với đạo đức của xã hội, cuối cùng xuyên qua bóng cây rồi chiếu xuống mặt đất.
Từ Chu Dã đứng trong tia sáng ấy, dáng vẻ vừa lười biếng vừa kiêu ngạo.
Anh đá văng cửa đi vào, đầu tiên là nhìn thoáng qua tôi đang co quắp trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Vương Tuyết Tinh.
Đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên nhưng trong mắt lại có chút ý cười nào.
Tôi không biết anh đã nói gì với Vương Tuyết Tinh.
Tôi chỉ thấy miệng anh hết đóng lại mở, sắc mặt Vương Tuyết Tinh cũng lập tức tái mét lại.
Cô ta run rẩy vừa cúi vừa gật đầu với Từ Chu Dã, giống như đang xin lỗi, lại giống như đang cầu xin tha thứ.
Từ Chu Dã chỉ mới liếc mắt nhìn cô ta một cái thôi, cô ta như cạn kiệt sức lực, gánh nặng trên vai được gỡ xuống, mang theo đám chị em của mình chạy như bay.
Để lại một mình tôi nằm rạp trên mặt đất, trong lòng thấp thỏm lo âu, cứ như vậy mắt đối mắt với anh.
Dáng người Từ Chu Dã cao lớn, rất có cảm giác đè ép.
Trong phòng học trống rỗng, vô cùng yên tĩnh.
Dường như anh nói gì đó với tôi.
Nhưng do ban nãy xô đẩy nên máy trợ thính của tôi đã rơi mất.
Tôi không thể làm gì khác là nhìn khẩu hình mà đoán.
Nhưng tôi không thể đoán ra được anh đang nói gì nên có hơi sốt ruột.
Cho đến khi Từ Chu Dã đi đến trước mặt tôi rồi cúi người ngồi xuống, sau đó anh vươn tay về phía tôi.
Lúc đó tôi mới lấy lại tinh thần, theo phản xạ mà co người lại.
Bàn tay anh dừng giữa không trung.
Chỉ dừng lại một chút.
Sau đó lại tiếp tục hướng về phía trước, lướt qua tôi, nhặt máy trợ thính rơi phía sau lưng tôi lên, trong lúc tôi đang ngơ ngác, anh vụng về đeo lên giúp tôi.
Tiếng dòng điện yếu ớt vang lên.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười của anh:
“Cậu… đang sợ tôi?”
3.
Đây không phải là một câu hỏi.
Thậm chí còn có thể nói là một câu nói dịu dàng.
Nhưng đáp án thì không thể nghi ngờ, tôi đang sợ anh.
Vì Từ Chu Dã là người không dễ chọc đã in sâu vào trong tâm trí tất cả mọi người ở trung học cơ sở số 1 thành phố Yến.
Tôi sợ mình sẽ đắc tội với anh, sẽ gặp càng nhiều phiền phức hơn.
Tôi sợ, dù cho chúng tôi là bạn cùng lớp, là bạn học hai năm rồi nhưng tôi và anh hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.
Anh đẹp trai, gia thế tốt, bạn bè nhiều.
Từ khi nhập học anh đã là nhân vật nổi danh khắp trường.
Còn tôi, lại là một trò cười nổi danh.
Tôi bị bố tìm đến tận trường học xé r//ách áo mắng là con hoang, ông ta nói thay vì đi học thì tôi nên về nhà giang chân giúp ông ta kiếm tiền sống còn hơn.
Từ Chu Dã kiêu ngạo khó kiểm soát, phách lối tùy ý.
Tôi nhát gan tự tin, quái gở khác người.
Ba tháng trước, vì một tát của bố mà hai tai tôi không nghe được, bị toàn lớp xa lánh.
Đối với học sinh cấp ba chưa từng tiếp xúc với xã hội mà nói, bọn họ chưa từng thấy người đàn ông trung niên nào vừa mặt dày vừa đáng sợ như bố tôi, cho nên bọn họ sợ liên quan đến tôi.
Người hiền lành đến đâu cũng sẽ sợ người đ//iên lúc nào cũng có thể cắn lại, tôi hiểu chuyện này.
Nhưng khi ngón tay Từ Chu Dã lướt qua mặt tôi, khi anh nhíu mày hỏi tôi “vì sao lại không đánh trả”.
Tôi kinh ngạc vì bản thân lại dám trả lời lại anh: “Không phải ai sinh ra cũng là thiếu gia ngậm thìa vàng.”
Nói xong tôi im lặng.
Bình thường tôi luôn nghe người khác bàn tán tính Từ Chu Dã không tốt, không đ//ánh g//ãy tay ai thì cũng là đạp g//ãy x//ương sườn của ai đó.
Tôi cho rằng anh sẽ tức giận.
Tôi cũng đã làm xong công tác chuẩn bị để nhận đòn.
Dù sao tôi cũng đã quen rồi.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh chỉ nhìn qua tôi một cái.
Sau đó tức giận đánh giá: “Cũng nóng nảy đấy, nhưng mà cậu không đúng lúc.”
“Đây là ví dụ cho câu con thỏ tức giận cũng cắn người sao?”
Tôi: “…”
4.
Từ Chu Dã nói, tôi là một người tiêu chuẩn kép, chuyên chọn quả hồng mềm để bắt nạt.
“Lâm Thi Nguyện, cậu cứ ỷ vào việc tôi thích cậu rồi ngày nào cũng phát cáu với tôi đi, nếu như có ngày tôi không để ý đến cậu nữa, cậu chắc chắn sẽ khóc cho xem.”
Đây là những gì anh nói khi theo đuổi tôi được ba tháng.
…
Bình thường Từ Chu Dã rất ít khi đến trường học.
Trong nhà anh có gia sư riêng, đến trường học cũng chỉ để tạo dựng tên tuổi cho mình.
Ngày đó, sau khi anh cứu tôi, tôi cho rằng chúng tôi sẽ không còn liên hệ gì đến nhau nữa nên giấu kín chuyện này, chưa từng nói với ai khác.
Đương nhiên cũng vì tôi không có ai để nói.
Cho đến khi thu bài tập ba ngày sau.
Khi anh xuất hiện ở phòng học, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của tôi đã nhíu mày hỏi: “Sao vết thương trên mặt cậu vẫn chưa hết?”
Thành công khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.
Có lẽ Từ Chu Dã đã sớm quen với việc ánh mắt của mọi người đều tập trung về mình.
Nhưng tôi không quen, thậm chí còn cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Cảm giác bất an này xuất hiện từ khi tôi nhận ra Từ Chu Dã đến lớp học hàng ngày, khi thấy anh thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt tôi thì cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.
Tôi phát hiện anh đi theo tôi.
Cho dù tôi đi đâu anh cũng sẽ như đi dạo mà đi phía sau tôi, cùng tôi duy trì một khoảng cách không gần không xa.
Bước chân của tôi nhỏ, bước chân của anh lớn nên nhìn có vẻ uể oải.
Nhưng cảm giác tồn tại của anh lại rất mạnh.
Khiến tôi không thể đoán ra anh muốn làm gì.
Tôi lại không dám đến hỏi anh.
Chỉ cần nhớ đến cảnh anh đeo máy trợ thính cho tôi, khi tay anh chạm vào vành tai tôi và tiếng cười nhẹ trêu chọc, bước chân đang đưa ra của tôi lập tức rút về.
Được rồi được rồi, chủ động cái gì chứ, tôi mắc chứng sợ xã hội!
Tôi cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt dò xét khắp nơi đâm nát rồi.
Buổi tối trên đường về nhà, tôi bị người ta chặn lại trên đường.
Khi thấy vẻ mặt bình thản của Từ Chu Dã khi nhìn đám lưu manh kia cùng sự hưng phấn không thể kiềm chế trong ánh mắt anh.
Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại kịp, hình như anh đang… bảo vệ tôi?
Ôi…
Cứu mạng, chuyện này càng đáng sợ hơn, làm sao bây giờ?
5.
Tôi sợ Từ Chu Dã tìm thấy thú vui mới từ mình.
Trong trường học từ lâu đã có tin đồn rằng những cậu ấm cô chiêu đời thứ hai có gia thế giàu có như họ vì chán chường với cuộc sống dễ dàng mà hay tìm những thú vui kì lạ.
Gì mà đánh cược theo đuổi nữ sinh, gì mà đổi bạn gái lấy xe đua.
Tôi chỉ muốn lặng lẽ học để sớm ngày thoát khỏi mọi thứ ở hiện tại.
Cho nên tôi sợ Từ Chu Dã biến tôi thành trò vui.
Cho nên tôi bắt đầu không ngừng trốn tránh anh.
Nhưng tôi không ngờ sự trốn tránh này của mình lại khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Giờ nghỉ trưa, Chu Oánh ngồi cùng bàn đột nhiên ra vẻ lén lút hỏi tôi: “Lâm Thi Nguyện, có phải Từ Chu Dã đang theo đuổi cậu không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ phủ nhận.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng giải thích cô ta đã tối mặt, kì quái nói: “Không muốn nói thì thôi, ai thèm hỏi cậu cơ chứ!”
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng mình trả lời sai gì đó.
Sau này tôi mới biết, cô ta cũng không phải cần đáp án tôi đưa ra mà dùng cách này để nắm bắt điều mình muốn.
Đây là câu nói thứ ba của tôi và cô ta từ khi chúng tôi trở thành bạn cùng bàn.
Câu đầu tiên: “Tại sao lại là cậu?”
Câu thứ hai: “Thật buồn nôn, tránh xa tôi ra chút, không có việc gì thì đừng đụng vào tôi.”
Bây giờ cô ta lại làm như tôi không nói quan hệ của mình và Từ Chu Dã cho cô ta biết là đang việc có lỗi với cô ta vậy.
Chu Oánh thích Từ Chu Dã.
Nhưng cô ta sợ tâm tình thiếu nữ của mình lộ rồi sẽ bị mọi người trêu chọc nên vẫn luôn giấu trong lòng.
Càng giả vờ không thèm để ý thì càng muốn làm ngược lại.
Cho nên bình thường như chuyện ai thích Từ Chu Dã, ai bị Từ Chu Dã từ chối cô ta đều luôn nắm bắt sau đó ngồi chế nhạo họ chỉ biết yêu đương, thuận tiện tự tìm lí do để tẩy não bản thân mình.
Đương nhiên tôi cũng không phải ngoại lệ.
Cô ta kể chuyện khiến “người nghe phẫn nộ” này cho tất cả mọi người nghe.
Chỉ cần có người vừa hỏi: “Sao vậy Chu Oánh, ai chọc gì cậu à?”
Cô ta sẽ bắt đầu thuật lại từ đầu đến cuối vô cùng sinh động.
Cho đến khi tin đồn càng ngày càng lan rộng, có người hóng hớt còn chạy đến trước mặt Từ Chu Dã hỏi han.
“Không phải chứ anh Từ, nghe nói anh đang theo đuổi con nhóc quái dị Lâm Thi Nguyện?”
“Thật đấy à?”
Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi dựng tai lên nghe.
Vẻ mặt Chu Oánh như đang xem kịch vui, cô ta hả hê nhìn tôi chuẩn bị làm trò cười cho thiên hạ.
Dù sao ngày trước chuyện này cũng đã xảy ra rất nhiều lần.
Mỗi lần có nam sinh muốn tỏ tình với tôi đều sẽ từ bỏ trong những trận cười vang dội.
Từ trước đến nay chưa từng có ai nghiêng về phía tôi.
Từ trước đến nay cũng chưa từng có ai kiên định chọn tôi.
Nhưng Chu Oánh không ngờ, tôi lại càng bất ngờ hơn, Từ Chu Dã lạnh lùng đứng trước bàn tôi gõ xuống phần bàn của cô ta nói: “Cầm đồ của cậu rồi cút đi cho tôi.”
Hoàn toàn không quan tâm đến hai mắt đỏ bừng vì khóc và sắc mặt tái nhợt do bị dọa sợ của cô ta.
Sau khi cô ta rời đi, Từ Chu Dã ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh nhìn tất cả những người đang vây xem, ánh mắt mang theo sự hung ác rồi cảnh cáo: “Sau này chuyện của Lâm Thi Nguyện do tôi quản.”
“Mấy người có việc tìm cô ấy thì đến hỏi tôi trước.”
Yên tĩnh…
Giống như ngày tôi mất thính giác, thế giới đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ba giây sau, lớp học như bùng nổ.
Tiếng huýt sáo, tiếng thét chói toi, âm thanh ồn ào thiếu chút nữa lật mái trường.
m thanh quá lớn khiến máy trợ thính của tôi cũng vang lên tiếng rè rè.
Tôi đau đớn, vô thức muốn che tai lại.
Một đôi bàn tay thon dài che tai tôi lại trước khi tôi đưa tay lên.
Đôi tay to lớn khô ráo mang theo sự ấm áp không nói thành lời.
Từ Chu Dã thay tôi lấy máy trợ thính xuống.
Tôi thấy đôi môi anh hết đóng lại mở.
Nếu nhìn khẩu hình tôi thật sự rất khó để đoán ra anh đang nói gì.
Chỉ là khi đối mặt với nhau, tôi phát hiện trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia có một bóng hình nho nhỏ.
Là bóng của tôi phản chiếu lại.