Lời Nguyền Song Sinh - Chương 4
12.
Nguyễn Tịch Dao nhõng nhẽo cầu xin phụ thân, trước mặt bài vị của tổ tiên thề rằng sau này sẽ không tái phạm, phụ thân mới thả Nguyễn Tịch Dao ra khỏi từ đường.
Sau khi ra ngoài, Nguyễn Tịch Dao thay đổi tính cách kiêu căng, ngang ngược của mình khi xưa.
Luôn dính lấy bên người ta, như sợ rằng sau này ta xuất giá sẽ không bao giờ gặp lại được vậy, diễn vai tỷ muội tình thâm cực kỳ giỏi.
Khi riêng tư không có người, bọn ta lại như kẻ thù.
Mỗi ngày Nguyễn Tịch Dao đều lấy cớ đọc sách rồi vào thư phòng của phụ thân ngồi một lúc.
Phụ thân cùng mẫu thân vui mừng vì sự thay đổi của nàng ta.
Chỉ có ta biết, Nguyễn Tịch Dao đang giả vờ.
Chắc hẳn nàng ta đang tìm nửa miếng hổ phù kia của phụ thân.
Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị để ta xuất giá.
Mẫu thân chuẩn bị của hồi môn phong phú hệt như kiếp trước.
Đợi đến khi mẫu thân cất bộ trang sức vàng ròng đính ngọc thạch vào rương gỗ lim, bỗng nhiên Nguyễn Tịch Dao không vui vẻ nữa.
“Tại sao khi con xuất giá không có bộ trang sức này?”
“Con cũng sẽ có.”
“Mẫu thân lừa con! Rõ ràng mẫu thân thiên vị trưởng tỷ, cảm thấy tỷ ấy là đích nữ nên đáng có những thứ này, mà con chỉ có một bộ đồ trang sức mạ bạc điểm phỉ thúy chẳng đáng tiền mà thôi.”
Đột nhiên, Nguyễn Tịch Dao xoay người làu bàu.
“Bỏ đi, mẫu thân không cho con thì con đi tìm người khác đòi.”
Mẫu thân hơi ngẩn ra, chẳng hiểu lý do tại sao.
Nguyễn Tịch Dao không nhớ hai bộ đồ trang sức này đều từng là của hồi môn của mẫu thân, là lúc bọn ta còn nhỏ mẫu thân để bọn ta tự chọn, đương nhiên là do nàng ta tự chọn bộ trang sức mạ bạc điểm phỉ thúy, bộ còn lại tự nhiên sẽ thành của ta.
Ngày hôm sau, đồ cưới phủ Nội vụ đưa đến khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Chỉ là một bộ áo cưới màu đỏ nhạt, phía trên không điểm xuyết bất cứ thứ gì.
Đơn giản hơn so với trang phục của Nguyễn Tịch Dao kiếp trước rất nhiều.
Bên phía hoàng cung lấy lí do thoái thác lại là “Phía Tây Bắc có nạn đói, hôn lễ đơn giản tiết kiệm.”
Mẫu thân thấy vậy, đang muốn an ủi ta.
Nhưng lại nhìn thấy từng rương, tưng rương châu báu, trang sức được đưa vào.
Tô công công nịnh nọt Nguyễn Tịch Dao, nói.
“Tất cả những thứ này đều là do Hoàng thượng nhung nhớ nhị tiểu thư, đặc biệt phái nô tài đến nhà kho chọn đấy.”
Nguyễn Tịch Dao xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại ưỡn ngực, hóp eo, nâng cằm.
Giọng điệu không phải đang khoe khoang.
“Cảm tạ Hoàng thượng xót thương thần nữ.”
Nguyễn Tịch Dao yêu thích tướng mạo anh tuấn của Hoàng thượng, nhưng không màng đến lòng dạ ác độc của hắn.
Điều quan trọng là —
Nàng ta với ta giống nhau, từ lâu đã biết Hoàng thượng không khoan dung cho phủ Tướng quân.
Thế nên để sống sót, nàng ta lựa chọn bỏ cả gia quyến tự mình trốn thoát.
Nguyễn Tịch Dao nhận việc tiễn Tô công công rời phủ, hai người ngầm hiểu trong lòng.
Đợi đến khi Nguyễn Tịch Dao quay lại, hồng bao vốn phồng lên đã xẹp xuống rồi.
13.
Hai ngày nay Nguyễn Tịch Dao luôn nhìn chằm chằm vào ta.
Sợ ta lại vào phút chót gây ra chuyện gì đó.
Ăn cơm, đi ngủ, tiểu tiện đều muốn đi cùng ta, nửa tấc không rời.
Đến cả mỗi lần Tiểu Thúy ra ngoài đều bị hai tên đầy tớ theo sát.
Ta thực sự không dễ làm việc, nhưng mắt thấy tình tình bệnh dịch Tây Bắc sắp hoành hành khắp nơi.
Thì đúng lúc Phong Khinh Tuân đưa thiệp mời đến phủ Tướng quân.
Vị vương gia rảnh rỗi không có chuyện là như Phong Khinh Tuân, thay Hoàng thượng đến phủ Tướng quân làm giám công.
Có tin tức ngoài lề nói, mấy ngày trước Phong Khinh Tuân nói lời chào từ biệt với Hoàng thượng.
Vừa đúng lúc muốn đến Giang Nam chơi một chuyến, mấy ngày gần đây đang chuẩn bị lên đường.
Khi ta với Phong Khinh Tuần đưa mắt nhìn nhau, nam tử tiêu sái trước mặt mang theo ý cười gật đầu với ta.
“Tại hạ xin chúc mừng Nguyễn đại tiểu thư trước, có được mong muốn.”
Ta liền biết, hiện nay bệnh dịch bên phía Tây Bắc đã lan rộng rồi.
Chắc hẳn vị kia ở hoàng cung cũng đã nhận được tin tức, lại không cho là vậy, chỉ dồn sức ép lên quan viên địa phương.
Hai ngày gần đây phụ thân luôn bôn ba đi lại giữa hoàng cung với phủ tướng, sầu não không thôi.
Ta cùng Nguyễn Tịch Dao cùng dạo một vòng với Phong Khinh Tuần trong phủ.
Khi ngang qua viện tử của ta, Tiểu Thúy vội vã chạy ra ngoài, không cẩn thận va phải Phong Khinh Tuân, đơn thuốc trong tay rơi xuống đất.
Phong Khinh Tuân nhặt đơn thuốc lên, liếc thấy tên dược liệu trên đó.
“Ô dược, thạch hộc, kinh cúc giới, xuyên đương quy…”
Tiểu Thúy vội vàng hành lễ xin Vương gia thứ lỗi.
“Dạo gần đây trong người đại tiểu thư vị nhiệt, đây là đơn thuốc đại phu kê cho đại tiểu thư, nô tì ngủ say quá, quên mất thời gian, mong tiểu thư tha tội.”
Phong Khinh Tuần vung tay, vo tròn đơn thuốc ném cho Tiểu Thúy.”
“Bỏ đi, lần sau không được hấp tấp như vậy nữa.”
Một hồi lâu nhưng phụ thân vẫn chưa về, Phong Khinh Tuần thấy nữ nhi bọn ta kể chuyện thực sự quá vô vị, tùy tiện tìm một cái cớ rồi rời đi.
Ta nhìn xe ngựa Phong Khinh Tuần đi xa, trong lòng thầm cầu khấn y của thể hiểu được ý của ta.
Nguyễn Tịch Dao thấy ta lề mề không chịu đi, khinh miệt nói:
“Không ngờ ngươi lại thích loại người này.”
“Gì cơ?”
“Như tên ngu ngốc cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa, định sẵn là không làm lên trò trống gì.”
Lúc này ta mới biết, nàng ta đang nói ta với Phong Khinh Tuần.
Đang định mở miệng cãi lại, đúng lúc Tiểu Thúy bưng thuốc xuất hiện ở cửa.
“Đại tiểu thư, nên uống thuốc rồi.”
“Làm sao? Thành hôn với Hoàng thượng khiến ngươi sợ rồi? Thứ không lên nổi mặt bàn, đi ra ngoài đừng có nói với người khác mình là thiên kim phủ tướng quân.”
“Chắc là muội muội không biết nhỉ.”
Ta cố ý dừng lại, sau đó giả bộ ngượng ngùng.
“Thuốc này là ta cố ý chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc đấy.”
Nghĩ cả nửa ngày cuối cùng Nguyễn Tịch Dao mới hiểu, tức đỏ cả mặt, dậm chân rời đi.
Trong khi nàng rời đi, Tiểu Thúy lén đưa thuốc Phong Khinh Tuân giấu vào trong tờ giấy, nhét vào lòng bàn tay ta.
14.
Trăng đêm nay rất sáng.
Kế hoạch của ta với Phong Khinh Tuần đang được thực hiện từng bước một.
Ngày đó, sau khi rời khỏi vương phủ, nửa đêm ta lén lút chạy ra ngoài, tự mình mang tín vật đến dược cốc mời dược sư xuống núi.
Khi gia gia còn tại thế, từng vô tình cứu được dược sư, trước lúc rời đi dược sư đã để lại tín vật cho gia gia.
Kèm theo bản đồ của dược cốc.
Mà Kinh Quy, sau khi cảm kích ơn tri ngộ của ta, chắc hẳn bây giờ đang mang theo thánh chỉ Phong Khinh Tuần làm giả, đã đang trên đường cùng dược sư đi đến Khương thành.
Đây cũng coi như một loại rèn luyện với hắn.
Còn có thuốc giải ta bảo dược sư phối trước cho ta.
Còn về phần Phong Khinh Tuân —
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của ta.
Tiểu Thúy dẫn theo một đám thị nữ bước vào phòng.
“Tiểu thư, nên trang điểm rồi.”
15.
Nữ nhi phủ Tướng quân xuất giá rồi.
Mười dặm hồng trang trải dài khắp phố.
Đồng liêu thân thiết với phụ thân nhộn nhịp tới tiễn ta.
Hoàng thượng yêu cầu mọi thứ giản lược, thế nên ta chỉ cần lên kiệu vào cung là được.
Khi mẫu thân rưng rưng nước mắt đội khăn che đầu cho ta, Nguyễn Tịch Dao tới muộn gọi một tiếng.
“Trưởng tỷ.”
Ta quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy trên đầu Nguyễn Tịch Dao cài trọn bộ trâm thoa tơ vàng mẫu đơn, mặc một bộ váy dài màu đỏ thuê hoa giá ngàn vàng được may riêng, nước da trắng như tuyết, răng trắng môi đỏ.
Người không biết còn tưởng rằng hẳn là Nguyễn Tịch Dao là tân nương.
Nguyễn Tịch Dao vui vẻ túm lấy cánh tay ta.
Nô tì sau lưng bê một bình rượu bước tới, rượu trong bình tỏa ra hương thơm thấu tận lòng người.
“Muội muội mong trưởng tỷ, vu quy đại cát.”
Ta đưa mắt ra hiệu với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy gật đầu rời đi, rất nhanh đã mang hũ rượu dùng để tiếp đãi khách khứa tới.
Vén ống tay áo, ta đội mũ phượng đích thân rót rượu cho Nguyễn Tịch Dao.
Sau đó giơ chén rượu ngỏ ý, một hơi uống cạn.
“Phong thuận nhi lợi, nhân hành chi hĩ.” *
*Ý nghĩa tương đương với câu đi đường bình an.
Phụ mẫu và những vị trưởng bối khác đều có mặt ở đây, Nguyễn Tịch Dao không dám từ chối, chỉ đành cắn răng uống một ngụm.
Suy cho cùng trong thời khắc quan trọng này, ta cũng không gây lên được sóng gió gì.
Dưới sự tiễn biệt của người thân, ta ngồi lên kiệu hoa.
Nàng về mãi mãi cách vời.
n cần đưa tiễn ra ngoài đồng hoang.*
*Câu gốc: Chi tử vu quy, viễn tống vu dã. Trích từ bài thơ Yến Yến 1 của Khổng Tử, bản dịch trên của Tạ Quang Phát.
Phụ mẫu dừng lại ở cửa rất lâu.
Cuối cùng, lúc tất cả mọi người đang chuẩn bị rời đi.
Tiểu Thúy ở lại một mình ghé sát lại trước người Nguyễn Tịch Dao, thì thầm bên tai nàng ta.
“Rượu ở trong vò rượu là đổ từ trong bình rượu kia của tiểu thư vào đấy.”
Bỗng chốc, vẻ mặt Nguyễn Tịch Dao tái xanh.