Lời Nguyền Song Sinh - Chương 2
5.
Sau khi Nguyễn Tịch Dao tới Túy Hương lâu liền đi thẳng vào trong.
Tú bà còn muốn ngăn cản nàng ta, nhưng nhìn thấy tấm ngân phiếu một nghìn lượng thì cười đến không ngậm được miệng, tự mình dẫn Nguyễn Tịch Dao lên lầu, cẩn thận giới thiệu thân phận khách nhân ở mỗi tầng.
Người gặp được vô số người như tú bà, vừa nhìn đã biết Nguyễn Tịch Dao tới bắt gian nam nhân nhà mình.
Nhưng điều bà ta không ngờ được là, Nguyễn Tịch Dao đến tìm nam nhân, lại không phải đến bắt gian.
Mà là hiến thân.
Sau khi đuổi tú bà đi, Nguyễn Tịch Dao thành công moi ra được phòng bao của Hoàng thượng từ trong lời tú bà nói.
Trong phòng bao không có người, nhưng áo khoác màu đỏ vuốt rồng của Hoàng thượng vẫn ở đây.
Trong trí nhớ, khi phụ thân về phủ có nhắc đến Hoàng thượng qua đêm ở Túy Hương lâu, vậy thì nhất định hắn sẽ quay lại.
Nguyễn Tịch Dao dứt khoát cởi áo choàng, năm lên giường đợi, vì để thành công hiến thân, nàng ta đặc biệt mua thuốc bí mật từ chỗ tú bà kia.
Bây giờ chỉ đợi con mồi rơi vào lưới.
Một nén hương sau, cửa phòng được đẩy ra.
Nguyễn Tịch Dao trực tiếp nhào vào lòng người tới, giọng nói yêu mị: “Hoàng thượng, người để thiếp đợi chờ khổ quá ~~”
Đang cảm nhận người trước mặt giơ tay ôm lấy eo nàng ta, bàn tay từng chút một vuốt ve da thịt mềm mại trên eo.
Nguyễn Tịch Dao cong môi, khi đang muốn tiếp tục một bước.
Lại nghe thấy tiếng cười nhạo không lớn không nhỏ ngoài cửa.
“Nguyễn tướng quân, không biết vị này là tiểu thư thứ mấy nhỉ”
Nguyễn Tịch Dao ngẩng đầu nhìn ra sau, ngoại trừ Nhị vương gia phe phẩy quạt xem kịch, còn có khuôn mặt tái mét của Nguyễn tướng quân.
“Làm càn! Còn không mau xuống khỏi người Bệ hạ!”
“Bụp” một tiếng quỳ gối hành lễ:
“Thần nữ Nguyễn Tịch Nhan tham kiến Bệ hạ.”
Còn chưa đợi Hoàng thượng có động tác gì, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói:
“Không phải là đầu óc muội muội hồ đồ rồi chứ, sao đến tên của bản thân mình cũng nói sai thế?”
6.
Ánh mắt Hoàng thượng dừng lại trên người Nguyễn Tịch Dao một lúc rồi lại chuyển đến lên người ta.
Ánh mắt trở nên nguy hiểm.
“Nguyễn khanh, sao Cô không biết, cũng hẹn hai nữ nhi của khanh?”
Khắp cả kinh thành đều biết, Nguyễn tướng quân với Nguyễn phu nhân vô cùng ân ái.
Đến việc yến ẩm cùng đồng liêu cũng phải sai đầy tớ về báo lại một câu.
Chiếu theo thường lệ, Nguyễn tướng quân tận trung với nước sẽ chỉ sai người báo một tiếng bình an với phu nhân là được.
Nhưng chuyện cơ mật thế này, nhưng Nguyễn Tịch Dao lại có thể chuẩn xác mò tới được phong bao của Hoàng thượng, mà Nguyễn Tịch Nhan cũng theo tới sau.
Có thể thấy, Nguyễn gia có suy nghĩ khác.
Trong nháy mắt, phòng bao yên tĩnh.
Tùy tùng bên cạnh nhao nhao cúi đầu quỳ xuống, đến thở mạnh cũng không dám.
Tuy Nguyễn tướng quân là võ tướng, không có miệng lưỡi như đám quan văn.
Nhưng ông cũng biết nói nhiều tất sai, đang định quỳ xuống gánh trách nhiệm cho hai nữ nhi.
Lại nghe thấy giọng nói thanh thúy của đại nữ nhi đứng sau lưng.
“Bệ hạ nhân từ, tuyết xuân vừa tan, thời tiết rét lạnh. Mẫu thân đặc biệt sai ta và muội muội đến tay đưa áo khoác cho phụ thân với Hoàng thượng, tính tình người muội kia của ta có hơi hấp tấp, chạy đi trước, sợ là được chân long khí của Bệ hạ thu hút tới chỗ này.”
Ta cung kính quỳ xuống, khuôn mặt cúi thấp, vô cùng ngoan ngoãn.
Mà tì nữ Tiểu Tước sau lưng đang ôm hai chiếc áo choàng tới.
Một cái trong đó được dệt từ thếp vàng se thành sợi tơ, năm vuốt kim long uốn lượn bên trên.
Đó chính là chiếc áo choàng khi Tiên đế còn sống ban cho phụ thân ta, nay được mẫu thân giữ gìn cẩn thận.
“Vậy nhị tiểu thư thế này là đang đóng giả –”
Quả nhiên, Hoàng thượng chuyển mâu thuẫn lên người Nguyễn Tịch Dao.
Ngôi vị Hoàng hậu chưa định, nay Nguyễn Tịch Dao vẫn là nữ nhi của Nguyễn gia, lời nói cử chỉ có chút sai sót liền trở thành lý do Hoàng thượng trách tội Nguyễn gia.
Ta không muốn lòng ích kỷ không đáy của nàng ta làm hại phụ thân.
Ta hít một hơi thật sâu, đang muốn tiếp tục, Nguyễn Tịch Dao dành trước một bước bày tỏ sự trung thành:
“Thần nữ ngưỡng mộ Bệ hạ đã lâu, cam nguyện vì Bệ hạ, có chết cũng không nề hà.”
“Phụt.”
Phong Khinh Tuân ở bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng.
Hoàng thượng không hề để ý, chỉ nâng cằm Nguyễn Tịch Dao lên, ép buộc nàng ta nhìn thẳng vào mình.
Cuối cùng, lộ ra một nụ cười gần như hài lòng như trào phúng.
“Nếu đã vậy thì tốt lắm.”
Ai ngờ Nguyễn Tịch Dao lại được đà tiến tới, một tay cướp lấy áo choàng kim long trong tay Tiểu Tước, tự mình khoác lên cho Hoàng thượng.
“Bệ hạ lo lắng chuyện quốc gia, nhưng phải cẩn thận vết thương cũ trên eo đấy.”
Trước khi xe ngựa rời đi, Hoàng thượng vén rèm xe nhìn vẻ mặt tràn ngập ngưỡng mộ của Nguyễn Tịch Dao một cái.
“Đều nói Nguyễn nhị tiểu thư thanh khiết thông minh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không khác lời đồn.”
Nói rồi, xe ngựa vững càng chạy về nơi phồn hoa nhất của kinh thành.
Lại không để ý tới dân chúng Tây Bắc vì mất mùa mà nay đây mai đó.
Nhưng toàn bộ quá trình Phong Kinh Tuân đều đưa mắt nhìn sang ta.
Chưa hề dời đi.
7.
Phụ thân vốn bị đình chức ở nhà kiểm điểm tối nay rút lui an toàn trở về phủ Tướng quân.
Tối nay mẫu thân bị ta đột ngột tới làm phiền khiến trong lòng bất an, thấy cha con ta về nhà an toàn mới thở phào yên tâm.
Kiếp trước ta không hề tới Túy Hương lâu.
Mà hôm nay bởi Nguyễn Tịch Dao tới đó một chuyến, trùng hợp có được phúc báo.
Rõ ràng Nguyễn Tịch Dao cũng nghĩ tới điểm này.
Đương lúc dương dương tự đắc, muốn phụ thân khen ngợi rồi đưa ngôi vị Hoàng hậu cho nàng ta.
Nhưng việc đầu tiên khi phụ thân về phủ, chính là bảo Nguyễn Tịch Dao vào từ đường phạt quỳ.
Nguyễn Tịch Dao sững người, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Mẫu thân đang muốn đi lên cầu xin, nhưng phụ thân đột nhiên ném ly trà, tức giận nói:
“Tự ý quấy rầy Thánh thượng bàn chuyện cơ mật, đây là điều thứ nhất. Quý nữ Kinh thành lại ăn diện bất nhã như vậy, đây là điều thứ hai. Chưa định rõ ai là người xuất giá lại không màng đến thể diện của trưởng tỷ ăn nói ngông cuồng, đây là điều thứ ba, ngươi còn có điều gì muốn nói!”
Nguyễn Tịch Dao bĩu môi không phục.
“Nhưng trưởng tỷ cũng trốn ra ngoài, tỷ ấy cũng nên bị phạt cùng.”
Từ sau khi sống lại, Nguyễn Tịch Dao luôn nghĩ đủ mọi cách hãm hại ta để báo thù chiếc trâm ngày đó ta đâm chết nàng ta.
Phụ thân chỉ coi như Nguyễn Tịch Dao giở tính trẻ con.
Trước kia, mỗi lần Nguyễn Tịch Dao phạm sai lầm bị phát hiện, nàng ta luôn cầu xin ta chịu phạt cùng nàng ta.
Phụ thân luôn xoa đầu ta nói rằng ta là trưởng tỷ, nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc muội muội cùng mẫu thân.
Huống chi, từ nhỏ ta với Nguyễn Tịch Dao lớn lên bên nhau, tình nghĩa đậm sâu.
Thế nên mỗi lần ta đều lấy lý do trưởng tỷ không biết cách dạy dỗ, tự nguyện chịu phạt.
Nhưng ta chưa từng nghĩ, tình nghĩa người thân bao năm trong ranh giới sống chết lại không đáng một xu!
Ta xoay đầu qua một bên, hiếm khi không chen miệng xin xỏ giúp Nguyễn Tịch Dao.
“Ngươi!” Phụ thân vô cùng tức giận.
“Ngươi còn không biết xấu hổ, nếu không phải trưởng tỷ ngươi thì ngày mai chuyện đêm nay ngươi ăn mặc khiếm nhã xuất hiện ở Túy Hương lâu đã lan truyền khắp kinh thành rồi!”
Nguyễn Tịch Dao vẫn muốn ngụy biện với phụ thân điều gì đó, nhưng thấy phụ thân phất tay, hai tên nô bộc cường tráng che miệng nàng ta lại, đang định kéo nàng ta đi.
Khi đi ngang qua ta, Nguyễn Tịch Dao nhíu chặt mày, trong đáy mắt ngưng lại ý hận đè nén.
Giống như rắn độc trong miệng chứa đầy kịch độc vậy.
Ta đang định lui xuống.
Hạ nhân đột nhiên tới báo, nói Tô công công bên cạnh Hoàng thượng tới thăm.
Phụ thân vội vàng mời Tô công công vào trong.
Tô công công nhận lấy ly trà, vui mừng phất tay:
“Chúc mừng Nguyễn tướng quân, chúc mừng Nguyễn tướng quân. Hoàng thượng phái bọn ta tới nói, nếu trong lòng Nguyễn đại nhân luyến tiếc hai vị tiểu thư, vậy Hoàng thượng chỉ có thể làm một người cầm ngang đao đoạt ái tình, muốn mang Nguyễn đại tiểu thư vào cung rồi.”