Lỡ Yêu Kẻ Thù Của Anh Trai - Chương 2
06
Hôm nay, tôi lại nhìn lén ảnh cơ bụng của Chu Hách Nhiên.
Anh trai tôi lại gần:
“Thần thần bí bí, nhìn cái gì?”
“Không có gì!”
Tôi nhanh chóng bịt điện thoại lại, đuổi anh ấy ra khỏi phòng tôi.
Một lát sau mới phản ứng lại.
Anh tôi lại vào phòng tôi trộm đồ ăn vặt!
“Anh! Trả đồ ăn vặt cho em!”
Tôi đuổi theo, mới phát hiện phòng khách có vài người ngồi.
Là mấy người bạn của anh trai tôi.
Chu Hách Nhiên cũng ở đây.
Nhìn thấy tôi mặc áo ngủ, đầu như ổ gà, bộ dáng dũng mãnh cầm dép lê đuổi theo, hiển nhiên bọn họ kinh ngạc một chút.
Hình ảnh của tôi!
Tôi muốn đánh nổ đầu chó của anh trai tôi, đưa bạn bè về nhà sao không nói trước cho tôi biết!
Anh tôi bắt chéo chân, ngồi trên sô pha cùng các anh em ngữ khí rất đê tiện:
“Không phải chỉ là mấy gói đồ ăn vặt thôi sao? Nha đầu tham ăn.”
“Anh mới là nha đầu tham ăn!”
Ở trước mặt đối tượng yêu qua mạng bày ra một mặt chật vật như thế.
Tôi cảm thấy rất nhục.
“Anh muốn đi siêu thị, có thể mang chút đồ ăn về, em muốn ăn gì?”
Chu Hách Nhiên để điện thoại xuống, đứng lên.
Tôi cúi đầu, run rẩy vì tức giận, có lẽ hắn nghĩ tôi đang khóc.
Đầu mũi tôi chua xót.
Chỉ có người chân chính hiểu rõ Chu Hách Nhiên, mới có thể biết, mặt ngoài hắn lạnh lùng không dễ tiếp cận.
Thật ra là một người rất kiên nhẫn, rất có trách nhiệm.
Nếu không anh trai tôi cuối cùng cũng không thể trở thành anh em tốt với hắn.
“Em, em cùng đi với anh, chờ em một chút, rất nhanh!”
Tôi vội chạy về phòng thu dọn.
Lại là một nàng tiên nhỏ.
Trên đường đi tôi cố gắng biểu hiện một hình tượng tốt, nhưng không nhìn đường, thiếu chút nữa là ngã rồi.
Tôi lại mất mặt, tâm tình chán nản.
Nhưng hiếm khi hắn nhếch môi, nở nụ cười.
Hỏi tôi: “Anh trai em thường xuyên ăn đồ ăn vặt của em?”
Tôi mạnh mẽ giữ hình ảnh:
“Kỳ thật em cũng không ích kỷ như vậy, không thích ăn đồ ăn vặt.”
“Thật sao?”
“Ha!”
Hắn nở nụ cười, không nói nữa.
Đến siêu thị dưới lầu, tôi liền khắc chế cầm mấy chai sữa chua.
Chu Hách Nhiên nhìn chằm chằm siêu thị như có điều suy nghĩ.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn từ hắn.
Một bức ảnh hắn vừa chụp.
[Siêu thị này rất giống trong ảnh lúc trước chị mua đồ gửi qua, chị cũng ở chung cư này sao?]
Tôi căng thẳng đến mức lưng thẳng tắp.
Lén lút trả lời hắn: [Lúc trước có đi ngang qua.]
Hắn trả lời: [Đó chính là ở gần đây.]
Tôi: [… Không có!]
Hắn: [Ngoan, giấu kỹ vào, để em tìm được, chị chạy không thoát đâu.]
Tôi: [!]
07
Trong khoảng thời gian này, Chu Hách Nhiên nhận ra tôi lạnh nhạt với hắn ở trên mạng.
Tin nhắn buổi tối:
[Là lời nói lúc trước của em dọa chị sao, không đúng, không gặp nhau cũng không sao, đừng không để ý tới em là được.]
Tôi nhìn thành tích thi đến nát bét lại soi gương.
Trong gương tôi buồn bã ỉu xìu, bởi vì thức đêm ôn tập không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt khô vàng.
Tôi ủ rũ đánh chữ trả lời:
“Không phải vấn đề của em, là chị cảm thấy mình rất kém cỏi.”
Mà hắn ưu tú như vậy.
Tôi không khỏi có chút tự ti.
“Tâm tình không tốt, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có.”
“Nói dối, chị không vui em có thể cảm nhận được, nói cho em biết, không cần một mình giấu ở trong lòng.”
Hắn luôn có thể lập tức nhận ra bất an trong lòng tôi.
Ánh mắt của tôi có chút chua xót, vốn lần này thi không tốt, chỉ là có chút mất mát, nhưng hắn vừa nói như thế, uất ức trong lòng tôi giống như là bị phóng đại.
Trên mạng chúng tôi thân thiết khăng khít.
Nhưng trên thực tế, trong mắt hắn, tôi chỉ là em gái của bạn hắn.
Hắn không thích tôi.
Hắn thích là tôi ở trên mạng khoác một tầng ngụy trang.
Chúng tôi không phải là người của một thế giới.
Nếu không phải anh trai tôi, tôi thậm chí sẽ không tiếp xúc với hắn.
Đáng giận!
Anh trai tôi đang làm cơm liền hắt xì một cái:
“Đậu má ai mắng tôi đây!”
Tôi lại gần: “Anh, anh gọi nhiều bạn bè đến nhà chơi đi.”
Anh ấy hoài nghi liếc tôi một cái: “Lại có chủ ý quỷ quái gì đây?”
“Ba mẹ thì luôn đi công tác, em lại luôn ra ngoài, trong nhà chỉ có một mình anh, sẽ rất cô đơn đó.”
Hắn nhướng mày: “Vậy đồ ăn vặt của em…”
Tôi đau lòng: “Đều cho các anh ăn!”
“Giao kèo thế nhé, nhất định sẽ náo nhiệt!”
Bởi vì có anh trai tôi giúp sức, số lần Chu Hách Nhiên tới nhà tôi cũng nhiều hơn.
Gặp mặt nhiều cũng quen thuộc rất nhiều.
Tôi thực sự thích dành thời gian với hắn.
Cảm giác tim đập nhanh.
Tôi rửa hoa quả cho hắn ăn, hắn cũng sẽ thỉnh thoảng giúp tôi phụ đạo bài tập.
Không hổ là học bá, hắn nói dễ hiểu, rất nhiều kiến thức tôi còn khó hiểu, khi hắn nói xong dĩ nhiên đều hiểu ra.
Trong quá trình đó cũng không thiếu thời khắc xuất hiện sự sợ hãi.
Có lần hắn gửi tin nhắn, tôi quên tắt âm lượng, điện thoại di động vừa vặn vang lên.
Hắn nhìn qua.
Tôi chột dạ: “Bạn bè thôi.”
Hắn thản nhiên nói: “Lớp mười hai phải lấy học tập làm trọng, làm xong bài tập trước rồi mới trả lời tin nhắn.”
Tôi: “Được.”
Tôi đã viết và viết.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền thấy hắn nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhíu mày khổ sở chờ tin nhắn của bạn gái.
08
Hôm nay hắn bất ngờ tới nhà tôi còn mang theo đồ ăn vặt.
Đều là món tôi thích ăn.
Hắn nói: “Bạn gái anh cũng thích ăn những thứ này, khẩu vị của hai người rất giống nhau.”
“Thật sao, ha ha thật trùng hợp nha.” Tôi điên cuồng chột dạ.
Anh trai tôi và mấy nam sinh làm ổ ở phòng khách chơi game, bảo Chu Hách Nhiên đi qua chơi.
Hắn lạnh nhạt nói: “Tài khoản bị em họ mượn chơi rồi.”
“Không sao, em gái tôi có acc phụ, bậc hạng vừa hợp, bình thường nó cũng không chơi, nha đầu đưa acc phụ của em cho Chu Hách Nhiên chơi trước đi.”
Tôi trừng to mắt, nói đùa cái gì thế này!
Acc phụ của tôi, không phải là acc mà tôi dùng để quyến rũ Chu Hách Nhiên sao!
Tôi muốn từ chối.
Anh trai tôi cũng đã đưa tên ID trò chơi của tôi nói ra.
“Một cô gái lớn như vậy, tên game còn gọi là Disney đang lẩn trốn công chúa, thật là trẻ con.”
Trong nháy mắt cảm giác một đạo tầm mắt thật sâu, rơi vào trên người tôi.
Giống như muốn nhìn ra một lỗ hổng.
Xong rồi.
“Em, em còn có bài tập chưa làm xong, về phòng trước!”
Tôi muốn chạy trốn.
Chu Hách Nhiên lại đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
Khi hắn xem acc phụ của tôi, áp suất bên người rất thấp.
Giọng hắn nghe không ra cảm xúc: “Chiến tích không tệ.”
Đầu tôi thấp hơn.
Những chiến tích này đều là tôi cùng hắn thức đêm ngọt ngào cùng nhau đánh.
Thật sự không nghĩ tới, sao lại tới đột ngột như vậy.
Càng không nghĩ tới, có một ngày Chu Hách Nhiên sẽ cùng acc phụ của tôi để hắn chơi game.
Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn ở trên giao diện trò chơi.
Áp suất không khí rất thấp.
Tôi biết hắn đang tức giận.
Mặt hắn không chút thay đổi, gửi cho tôi một tin nhắn trên wechat.
[Còn định giấu anh bao lâu?]
Tôi không dám nhìn hắn.
[Nói chuyện.]
Dưới ánh mắt của hắn, tôi run rẩy mở wechat, đổi sang acc phụ.
[Hiểu lầm, một hiểu lầm xinh đẹp.]
[Xinh đẹp?]
[Không không không, là một hiểu lầm không dễ giải thích!]
Hai chúng tôi ở trên wechat sóng ngầm mãnh liệt.
Anh tôi thúc giục: “Chu Hách Nhiên cậu làm gì vậy, mau vào phòng, bốn người đang chờ một mình cậu, em gái tôi không tệ chứ, cũng đều là tôi dạy ra, thông minh giống tôi.”
“Đủ rồi anh đừng nói nữa.”
Chu Hách Nhiên cười lạnh: “Đúng vậy.”
Sau khi trò chơi của họ bắt đầu tôi xám xịt trở về phòng mình.
Tưởng hôm nay có thể tránh được.
Ai mà biết được buổi tối có người tổ chức sinh nhật.
Anh trai tôi muốn ra ngoài hát.
Sinh nhật là một nam sinh mập mạp, nhà hắn cách nhà tôi rất gần, cũng cùng tôi lớn lên.
Hắn cũng mời tôi đi chơi cùng.
Tôi muốn kiếm cớ từ chối, lại phát hiện Chu Hách Nhiên đang nhìn chằm chằm tôi.
Lời từ chối cuối cùng không thể nói ra miệng.
Cũng không biết phân chia như thế nào, trên đường anh tôi cùng những người khác đi một chiếc xe.
Tôi và Chu Hách Nhiên còn có một nam sinh khác ngồi cùng một chiếc xe.
Nam sinh cười ha hả nói: “Tiểu An, học cấp ba mệt chết đi được, chờ lên đại học sẽ thoải mái hơn.”
Tôi gật đầu ánh mắt lại nhìn lén Chu Hách Nhiên đang lái xe phía trước.
Lúc hắn lái xe, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, bàn tay thon dài đặt trên tay lái.
Tập trung lái xe, hoàn toàn không quan tâm đến chủ đề của chúng tôi.
Đến quán bar, một đám người uống say.
Mọi người cười nói: “Tiểu An có muốn uống một ly không?”
“Không được.”
“Em ấy không thể uống rượu.”
Hai giọng nói.
Anh tôi, còn có Chu Hách Nhiên ngồi ở góc hôm nay đặc biệt trầm mặc.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Anh tôi vui mừng: “Không hổ là bạn tốt của tôi, em gái tôi là một tiểu nha đầu, uống rượu gì chứ.”
Vốn sinh nhật chỉ là nói đùa không có ý định cho tôi uống rượu.
Mọi người cười cười tiếp tục rót rượu mừng thọ.
“Uống cái này.”
Trước mắt bỗng nhiên đưa tới một ly nước cam.
Không biết từ lúc nào hắn đã ngồi xuống và rót cho tôi một ly nước cam.
Tôi căng thẳng quay đầu nhìn những người khác.
Những người khác đều đang lắc xúc xắc cạn ly, anh tôi lại càng chơi vui vẻ, căn bản không để ý tới tôi.
Không ai chú ý đến phía chúng tôi.
Ngón tay bị người nắm lấy.
Mà chủ nhân của bàn tay, cũng rót cho mình một ly nước chanh, nhấp một ngụm.
Tôi không dám cử động.
Muốn rút tay lại.
Không rút lại được.
Động tác ôm lấy tay tôi của đối phương rất nhẹ, nhưng lại giống như một con rắn khó chơi.
“…… Anh Hách Nhiên.” Tim tôi đập nhanh hơn.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt kia đen như vậy giống như hắc thạch trong suốt, nguy hiểm lại làm cho người ta lún sâu hơn.
Lại giả vờ vô tội ghé sát vào: “Hửm?”
“Anh có phải là đang, tức giận?”
Không gian tối tăm, khoảng cách gần trong gang tấc.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai tôi.
“Em cảm thấy thế nào?”