Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ - Chương 10
35
Chúng tôi ở Mỹ hai, ba ngày, Chu Kế Nghiệp vẫn bận rộn với công việc.
Dù đi đâu anh ấy cũng dẫn tôi theo, bảo tôi học hỏi.
Nói rằng hy vọng có một ngày tôi có thể tự mình đảm đương công việc.
“Tôi thật ra…”
“Thật ra em không muốn đi làm.”
“Đúng vậy.”
“Không muốn làm công thì cũng phải có năng lực quản lý chứ.”
“Ồ.”
Anh ta đúng là đồ biến thái, một kẻ tư bản đáng ghét.
Còn đưa cho tôi một đống tài liệu kinh doanh bắt tôi học.
Trên giường, thậm chí còn kiểm tra tôi nữa…
Không phải chứ, anh có sở thích đặc biệt gì à?
“Sao lại khóc nữa?”
“Đau.”
“Sao yếu ớt vậy? Được rồi, tôi nhẹ chút.”
Tôi…
Thật ra là sung sướng đến phát khóc.
Nhưng tôi không nói.
Cứ để anh ta tự hoài nghi nhân sinh đi.
Ngày cuối cùng ở Mỹ, chúng tôi vẫn đến nhà ba tôi ăn cơm.
Ăn xong, mẹ tôi đẩy ra một chiếc bánh sinh nhật.
Tôi sững sờ.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ đến thăm con trai mẹ, còn vì gì nữa?”
Tôi biết, đây lại là do Chu Kế Nghiệp sắp xếp.
Anh ấy luôn âm thầm làm rất nhiều điều vì tôi.
Cả gia đình cùng nhau chúc mừng sinh nhật tuổi 22 của tôi.
Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất tôi từng có.
Khi ăn bánh, mọi người đều dõi mắt nhìn tôi, cho đến khi tôi cắn phải một vật cứng, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì đây?”
“Hình như là nhẫn.” Chu Kế Nghiệp nhìn tôi, cười nhẹ.
“Là ý gì?”
“Chắc chủ tiệm bánh làm rơi vào đấy, nhìn cũng đáng giá, hay là em bán đi? Hoặc là… để tôi đeo cho em?”
“Đeo đi!”
“Đeo đi!”
Tôi?!
Họ có vẻ đã bàn bạc với nhau từ trước rồi.
“Được rồi, không đùa em nữa.”
Anh ấy lấy ra một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống.
“Nhẫn là tôi mua, hoa cũng là tôi mua. Tôi muốn chăm sóc em cả đời này, em có thể cho tôi cơ hội đó không?”
Nói không cảm động là nói dối.
Tất cả những gì anh ấy làm cho tôi, tôi đều thấy hết.
Anh ấy rất giàu, nhưng chưa từng dùng tiền bạc để đo đếm mối quan hệ của chúng tôi.
Anh ấy vẫn luôn dùng cách của mình để dẫn dắt tôi tiến bộ.
Dẫn dắt cả gia đình tôi hướng đến một tương lai tốt hơn.
Anh ấy tôn trọng tôi, cũng tôn trọng người thân của tôi.
Tôi không có lý do gì để từ chối.
Giọng tôi nghẹn lại, nói ra hai chữ:
“Em đồng ý.”
“Anh yêu em, Tống Chi Chi.”
“Em cũng vậy.”
Khi mặt trời lặn, dưới sự chứng kiến của người thân, chúng tôi trao nhau một nụ hôn.
Cuối cùng, hai người dựa vào nhau, cùng ngắm biển, ngắm hoàng hôn.
Chỉ một lần nhìn này, là cả một đời.
(Hoàn)