Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ - Chương 1
1
Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Tống Chi Chi, cô bị bệnh hả? Cả đêm gọi cho tôi 108 cuộc!”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
Vừa mở miệng, tôi đã nghẹn ngào.
“Chu Hạo Nhiên, cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em rồi…”
“Tống Chi Chi, chúng ta đã chia tay rồi. Ba tôi không thích cô, thà đau một lần còn hơn đau mãi, tôi sẽ không quay lại đâu.”
“Em có gì không tốt? Em thay đổi được không? Chỉ cần thay đổi đến khi ba anh hài lòng là được mà, anh biết em không thể sống thiếu anh mà!”
“Ờm… nhưng tôi hết cảm giác với cô rồi.”
Hết cảm giác rồi.
Làm sao để anh ấy có lại cảm giác đây?
Tôi ôm mặt khóc, nhưng lại vô tình chạm phải cơ bụng tám múi.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên dưới.
“Nếu muốn quay lại với nó, thì trước tiên em có thể rời khỏi người tôi đi không?”
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang đè lên một người đàn ông.
Bộ não tôi đứng hình.
Còn chưa kịp phản ứng xem người này là ai, thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Hạo Nhiên.
“Ba?”
2
Ba?
Người đàn ông dưới tôi là ba anh ấy?
Mẹ nó, tôi tỉnh rượu luôn rồi.
Tôi lập tức dập máy.
“Vẫn chưa xuống sao?”
Người đàn ông liếc tôi một cái.
“Dạ, được ạ, chú.”
Lần đầu gặp phụ huynh bạn trai, tôi muốn thể hiện thật ngoan ngoãn.
Nhưng nghĩ đến việc mình còn chưa mặc quần áo, tôi lại chột dạ.
Chu Hạo Nhiên cũng không nói ba anh ta trẻ và đẹp trai thế này cơ mà.
“Chú? Bây giờ biết ngoan rồi sao?”
“Lúc tối cắn người thì đâu có ngoan như vậy.”
A!
Tôi sợ hãi đến mức ngây ra.
Nhanh chóng lăn xuống giường, luống cuống mặc quần áo.
Trong suốt quá trình đó, ánh mắt anh ta vẫn luôn dán chặt vào tôi.
Kiên nhẫn chờ tôi mặc xong, anh ta mới hỏi.
“Cô là bạn gái của Chu Hạo Nhiên?”
“Trước… trước kia.”
Tôi sửa lại.
“Nhớ chuyện tối qua không?”
“Quên rồi.”
Tôi đứng nghiêm chỉnh bên cạnh giường, như học sinh tiểu học bị giáo viên mắng.
“Ừm, định xử lý thế nào đây?”
Không biết.
Trời đất sụp đổ mất rồi.
Tối qua nghe nói ba Chu Hạo Nhiên bị bệnh, tôi muốn tranh thủ cơ hội này lấy lòng ông ấy, tiện thể nhờ ông ấy khuyên con trai đừng chia tay tôi.
Tôi chỉ uống chút rượu thôi mà.
Ai ngờ lại gây ra chuyện lớn thế này.
“Chú à, chú cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, hôm khác cháu sẽ đến thăm chú sau.”
Anh ta liếc tôi một cái, hời hợt kết luận.
“Hiểu rồi, không muốn chịu trách nhiệm.”
“Không! Ý cháu là…” Tôi cúi đầu, “Cháu sai rồi.”
Anh ta chậm rãi đứng dậy mặc quần áo.
Mặc dù quay lưng lại với tôi, nhưng đường nét cơ bắp trên lưng vẫn khiến mặt tôi nóng bừng.
“Để tài xế đưa cô về. Tôi có chuyến bay sau một tiếng nữa, không còn thời gian…”
“Không cần!”
Tôi vội thu hồi ánh mắt.
Vừa bước ra cửa, tôi vô tình nhìn thấy trong thùng rác có mấy cái bao bì bị xé rách, cảnh tượng có hơi chói mắt.
Vì muốn xóa sạch dấu vết, tôi nhanh chóng cầm túi rác định chuồn lẹ.
Vừa mở cửa, tôi đã đụng ngay Chu Hạo Nhiên.
“Tống Chi Chi? Cô làm gì trong phòng ba tôi vậy?”
3
Anh ta xông vào, mặt tôi đỏ bừng, còn ba anh ta thì đang cài thắt lưng.
Tôi lập tức lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra.
Thì ra bị bắt gian là cảm giác này à…
Tôi nhanh chóng tìm cách ứng phó.
“Nghe nói ba anh bị bệnh, tôi đến thăm thôi.”
Chu Hạo Nhiên quay sang nhìn ba anh ta.
“Ba, cô ta thật sự đến thăm ba? Hay là đến quấy rối ba?”
“Ừm, vừa thăm vừa… quấy rối.”
Ba anh ta cười.
Chu Hạo Nhiên tức giận.
“Tống Chi Chi, tôi biết cô đau lòng vì chia tay, nhưng cứ đến nhà người khác làm loạn thế này thật sự rất phiền phức.”
“Biết rồi!”
“Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây.”
Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
Vừa định bước đi, anh ta lại gọi giật tôi lại.
“Đợi đã, cô đang cầm gì trong tay vậy?”
“Túi rác.”
Tôi lập tức giấu túi rác ra sau.
Chu Hạo Nhiên nhíu mày, vẻ mặt đầy bất lực.
“Tống Chi Chi, cô không cần vừa đến thăm ba tôi, vừa giúp ba tôi đổ rác, hết lòng lấy lòng như thế đâu.”
“Thật ra, tất cả đều vô ích.”
“Tôi không muốn làm tổn thương cô, nhưng rất tiếc, nếu cô xinh đẹp hơn một chút thì tốt rồi.”
Tôi?
Ba năm yêu nhau, lúc nào anh ta cũng nói tôi đáng yêu, bây giờ lại chê tôi không đủ đẹp?
Tôi lập tức bùng nổ.
Xách túi rác lên, trùm thẳng lên đầu anh ta.
“Đống rác này còn chưa đầy bằng anh đâu.”
“Tôi đến đây là để chia tay anh, lý do là vì anh… không được.”
Chu Hạo Nhiên đứng hình ngay lập tức.
“Ai không được? Nói rõ ràng!”
“Chó.”
Tôi lười đôi co, xoay người rời đi.
“Khoan đã! Sao trong túi rác lại có bao… mà còn là ba cái?”
Vừa bước tới cửa, tim tôi giật thót.
Rốt cuộc vẫn bị phát hiện rồi sao?
“Ba, ba đưa phụ nữ về nhà còn xài cả loại con con mà con mua?”
4
Ba anh ta cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, liếc nhìn con trai.
“Sao thế?”
“Ba cứ lo mà giải quyết chuyện của mình đi.”
“Chứ nếu cứ làm ầm lên lần nữa, tôi chịu không nổi đâu.”
Chịu không nổi?
Nghe đến đây, tim tôi khẽ run lên, lập tức đóng cửa, chuồn lẹ.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là xóa sạch mọi thứ liên quan đến Chu Hạo Nhiên.
Sau đó gom hết quà cáp anh ta tặng, dùng dịch vụ chuyển phát nhanh gửi trả ngay lập tức.
Làm xong tất cả, tôi bỗng cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ.
Tôi gọi cho Tiểu Tiểu, rủ cô ấy cùng đi khám gấp.
Kết quả kiểm tra cho thấy có chút rách nhẹ và hoàng thể hơi bị tổn thương.
Tiểu Tiểu đứng bên giường, trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Trời má, dữ dội vậy? Hai người quay lại với nhau rồi hả?”
“Không.”
“Không?! Tống Chi Chi, tôi chẳng biết nói sao với cô nữa, não toàn yêu đương thế này thì tiêu rồi!”
“Anh ta còn chặn luôn cả story của cô, cô biết không? Tối qua, anh ta vừa công khai bạn gái mới – cái con hồ ly tinh đó.”
Vừa nói, Tiểu Tiểu vừa lấy điện thoại ra, chìa cho tôi xem ảnh hai người họ ôm nhau chụp hình trái tim.
Tôi sững người.
Cô gái kia từng giúp tôi và Chu Hạo Nhiên chụp ảnh couple.
Sau đó còn kết bạn với tôi, thỉnh thoảng cùng nhau chơi game.
Tôi hoàn toàn không biết hai người đó vẫn giữ liên lạc, thậm chí, chưa đầy hai ngày sau khi chia tay tôi, anh ta đã công khai yêu cô ta.
Cảm giác bản thân suốt thời gian qua cố gắng tìm lỗi sai của mình, cầu xin quay lại, thật đúng là một trò cười.
“Thế mà cô còn chạy tới tìm anh ta làm gì?”
Tiểu Tiểu nhìn tôi đầy thất vọng.
“Tối qua không phải anh ta.”
“Không phải anh ta?!” Cô ấy trợn tròn mắt, rồi vỗ tay cái bốp. “Làm tốt lắm!”
“Không phải anh ta thì tôi yên tâm rồi.”
“Thế là ai? Soái ca nào mà chiến dữ vậy?”
“Ba anh ta.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Tiểu lập tức đông cứng, mất nguyên một phút mới phản ứng lại.
“Tống Chi Chi, cô chơi lớn quá rồi đấy?”
5
Đúng lúc đó, bác sĩ cấp cứu bước vào.
Là một bác sĩ trẻ, lúc đi vào còn đẩy gọng kính lên, trông có vẻ bị lời thoại của chúng tôi làm sốc.
“Không có gì kiêng cữ quá nhiều, nhớ giữ gìn vệ sinh, trong vòng một tháng không được quan hệ.”
“Hiểu là các bạn trẻ tràn đầy năng lượng, nhưng sau này khi ở bên bạn trai cũng đừng vì thích cảm giác kích thích mà hành động quá đà.”
Hành động quá đà.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi thật sự không nhớ nổi tối qua mình đã làm cái gì quá đà nữa.
Sau khi bác sĩ rời đi, Tiểu Tiểu liền quay sang truy hỏi tôi.
“Vậy rốt cuộc là, cô chạy đi tìm người yêu cũ để cầu xin quay lại rồi ngủ luôn với ba anh ta à?”
“Tôi uống say quá, mất trí nhớ luôn rồi.”
“Tống Chi Chi, tôi nghi ngờ cô không phải say đến mức lú lẫn, mà là bị… làm lú lẫn. Chứ ai đời ba già rồi mà vẫn xài đến ba cái?”
Tôi!!
Bịt miệng cô ấy lại ngay!
“Có một vấn đề này, mẹ anh ta đâu? Cô không trở thành tiểu tam đấy chứ?”
Toang rồi.
Tôi thật sự bắt đầu hoảng loạn.
Đúng là con người không nên uống rượu, lại càng không nên ăn lạc khi uống rượu.
Sau khi truyền dịch xong, tôi về nhà.
Từ xa đã thấy Chu Hạo Nhiên đứng dưới lầu hút thuốc.
Anh ta nhíu mày.
“Tống Chi Chi, cô thích tôi đến vậy à? Chia tay rồi còn gửi quà cho tôi. Đừng gửi nữa, bạn gái tôi không thích đâu.”
“Thế anh tặng lại cho cô ta đi, thế là cô ta sẽ vui thôi.”
“Cô…”
Đúng là bệnh thật rồi. Ai thèm gửi quà cho anh ta chứ? Tôi chỉ gửi trả lại mấy thứ rác rưởi anh ta từng tặng mà thôi.
Bây giờ tôi mệt mỏi toàn thân, chẳng muốn đôi co, nói xong liền định rời đi.
“Tôi còn muốn hỏi cô, sáng nay cô nói câu đó có ý gì?”
“Câu nào?”
Thấy Tiểu Tiểu đứng bên cạnh tôi, anh ta hạ giọng.
“Cô nói tôi không được ấy.”
Tiểu Tiểu bên cạnh cười đến mức không đứng vững nổi, rồi ghé sát tai anh ta.
“Anh không được. Tôi nghe rõ ràng mà.”
Mặt anh ta lập tức đỏ bừng vì tức giận.
“Tống Chi Chi, cô nhìn lại xem, mắt thẩm mỹ của cô kiểu gì vậy? Kết bạn toàn mấy đứa kỳ quặc thế này!”
“Tôi đúng là mắt mù nên mới quen anh, đồ khốn nạn.”
Anh ta sững sờ.
Bực bội ném một cái túi giấy vào người tôi.
“Ba tôi bảo tôi đưa cho cô. Nói là cô làm rơi ở nhà tôi. Đúng là đoảng, thế này thì ba tôi càng không thích cô đâu!”
Tôi chẳng buồn đôi co nữa.
Anh ta liếc thấy túi thuốc trên tay tôi, đột nhiên đắc ý hẳn lên.
“Cô bị bệnh à?”
“Chia tay với tôi đau lòng đến mức phải nhập viện à?”
“Chi Chi, nể tình chúng ta yêu nhau ba năm, cô cứ nói đi, cô muốn gì, tôi có thể bồi thường.”
Tôi thật sự hận không có con dao nào trong tay.
Sao tôi không đâm chết anh ta luôn đi chứ!
“Tôi muốn anh về nhà soi gương đi!”
Chửi xong, tôi và Tiểu Tiểu lên lầu ngay lập tức.
Về đến phòng, mở túi giấy ra, bên trong có một cái đuôi mèo bằng lông mềm và một chiếc thẻ ngân hàng.
Trong thẻ có 200 ngàn tệ!