Anh Ở Bên Thanh Mai, Tôi Gả Cho Trúc Mã - Chương 6
“Hơn chục tỷ tổn thất đấy, còn thời gian rảnh mà nhớ nhung vợ người khác sao?”
Thiệu Thần lảo đảo, cắn răng:
“Là anh… là anh giăng bẫy!”
Tống Cẩm Trạch buông tay, khôi phục dáng vẻ thờ ơ:
“Thiệu tổng, không có bằng chứng thì đừng vu oan.”
“Từ hồi còn đi học, tôi đã là học sinh ngoan gương mẫu đấy.”
Nói xong, anh ta liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ.
“Thiệu tổng, tôi và vợ còn nhiều chuyện cần bàn. Không tiễn.”
Bảo vệ tiến lên, lôi Thiệu Thần ra ngoài.
Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt lên người tôi.
Còn tôi, không có chút thương hại nào, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta bị kéo đi.
Giống hệt năm đó, khi anh ta đứng bên Hà Ngữ Yên, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
29.
Tin tức Tống gia và Khúc gia liên hôn nhanh chóng lan khắp toàn thành.
Thanh mai trúc mã, quả là vô cùng xứng đôi.
Nghe nói hôm đó, đại thiếu gia nhà họ Thiệu say đến nôn ra máu trong quán bar.
Hắn nhắn tin cho tôi mỗi ngày, dốc hết sức níu kéo tôi quay lại.
【Tiểu Ngư, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác của em rồi】
【Hai ngày nay lòng anh như lửa đốt, cứ nghĩ đến cảnh em và Tống Cẩm Trạch ở bên nhau là máu toàn thân như sôi lên. Anh thật sự muốn giành lại em】
【Tại sao lại thành ra thế này, em vốn dĩ là của anh mà】
Tôi bận rộn chuẩn bị cho công việc và lễ cưới, chẳng có thời gian để để ý đến hắn.
Tan làm, tôi như thường lệ đến bãi đỗ xe lấy xe, lại bị một cô gái quen mặt chặn đường.
Cô ta đội mũ, đeo khẩu trang, dang tay chắn trước mặt tôi.
Tôi nhìn kỹ mới phát hiện, là Hà Ngữ Yên.
Cô ta sốt ruột nói: “Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!”
“Anh Tiểu Thần vì cô mà uống đến say mèm, xảy ra tai nạn trên đường!”
“Anh ấy sắp chết rồi! Trong miệng toàn gọi tên cô, cô định tuyệt tình đến mức không nhìn mặt anh ấy lần cuối sao!”
Tôi sững người.
Chú Thiệu đối với tôi không tệ, nếu là chuyện liên quan đến tính mạng, tôi cũng không thể không đi.
Nhưng không thể đi một mình, phải gọi Tống Cẩm Trạch cùng đi, tránh khiến anh ấy hiểu lầm.
Tôi vừa rút điện thoại ra định gọi, Hà Ngữ Yên đã kéo tôi lên xe.
“Giờ này rồi còn gọi gì nữa, không kịp đâu!”
Cô ta đưa ta đến một bệnh viện tư nhân.
Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi thấy bên trong tối om.
Sau đó, phía sau vang lên tiếng khóa cửa.
30.
Ánh đèn lờ mờ sáng lên, Thiệu Thần như kẻ điên, nâng mặt tôi lên.
“Tiểu Ngư, em sẽ không bỏ rơi anh, đúng không?”
“Khi anh ở đáy vực, người duy nhất giúp anh là em, anh yêu em nhất…”
Dáng vẻ của Thiệu Thần khiến tôi rợn tóc gáy.
Tôi đẩy hắn ra, giữ khoảng cách: “Thiệu Thần, anh không thấy thế này rất trẻ con, vô nghĩa lắm sao?”
“Lúc trước tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với anh thì anh tránh tôi như tà.”
“Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, anh lại dây dưa không dứt.”
Thiệu Thần đỏ mắt, hét lên: “Vậy anh phải làm sao!”
“Em nói đi, anh phải làm sao?”
“Tại sao chứ? Rõ ràng là chúng ta đã hứa hẹn với nhau rồi, em không thể lấy hắn được!”
Thiệu Thần từ từ cởi áo, nở nụ cười quái dị.
“Phòng này đầy camera, nếu đoạn video cảnh anh và em dây dưa bị Tống gia thấy được, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận một con dâu như em đâu.”
Hắn chậm rãi tiến lại gần, “Tiểu Ngư, đừng trách anh, là do anh yêu em quá thôi…”
Tôi hoảng sợ lùi về sau.
Tay lục tìm phía sau, hy vọng tìm được gì đó làm vũ khí.
May mà ở góc phòng chứa có một cây chổi.
Tôi giơ chổi đập thẳng vào người hắn, “Thiệu Thần, anh điên rồi sao!”
Thiệu Thần cười như điên dại: “Đúng, anh điên rồi! Nhìn em thân mật với Tống Cẩm Trạch, anh đã điên từ lâu!”
“Lúc đó anh mới nhận ra, thì ra anh yêu em đến thế.”
“Tiểu Ngư, anh không thể không có em.”
Thiệu Thần đã quyết liều, dù tôi đánh thế nào hắn cũng không lùi bước.
Ngay khi anh ta sắp chạm được vào tôi, cánh cửa bị đá văng ra.
Tống Cẩm Trạch toàn thân sát khí, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy liền bùng nổ.
“Con mẹ nó, mày muốn chết à!”
Anh ấy cầm gậy xông lên, đánh Thiệu Thần túi bụi.
31.
Phía sau, Hà Ngữ Yên đầu tóc rối tung, bị vài cô gái giữ chặt mà đánh cho túi bụi.
Thiệu Thần vốn sống sung sướng, làm sao địch nổi Tống Cẩm Trạch.
Mới vài chiêu đã ngã nhào, mũi miệng đổ máu.
Tống Cẩm Trạch lúc này mới chạy tới ôm tôi.
Khi anh chạm vào tôi, tay vẫn còn run rẩy, “Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
“Tiểu bảo bối, có sợ không?”
Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ lắc đầu.
Tống Cẩm Trạch ôm tôi chặt hơn, “Là lỗi của anh, là do anh không bảo vệ em thật tốt.”
Tôi dựa vào lòng anh, “Đừng lo, em không sao.”
Giọng anh lạnh dần, “Anh cam đoan, chuyện thế này, tuyệt đối sẽ không lặp lại lần nữa.”
Vài phút sau, cảnh sát tới, bắt hai người bọn họ đi.
Tim tôi vẫn còn đập thình thịch, chưa hoàn hồn.
Thiệu Thần rõ ràng tính toán rất kỹ.
Tôi là quản lý cấp cao của tập đoàn, nếu dính vào tin tức tiêu cực thế này, ảnh hưởng đến cả công ty.
Chưa kể, Tống gia danh tiếng vang dội, nếu biết chuyện, chưa chắc đã chấp nhận một con dâu như tôi.
Lại thêm hôn ước với Thiệu gia vốn ai cũng biết, nếu quay lại cũng là điều dễ hiểu.
Hắn đúng là tính toán kỹ từng bước.
Tôi quá chủ quan rồi.
Không ngờ hắn có thể vô liêm sỉ đến mức lấy tính mạng ra đùa giỡn!
Sau sự việc này, Tống Cẩm Trạch hận Thiệu Thần đến tận xương.
Anh ấy thu thập đủ bằng chứng, giao toàn bộ cho cảnh sát.
Cuối cùng, Thiệu Thần bị kết án 2 năm tù vì tội cưỡng hiếp không thành.
Hà Ngữ Yên biết tin, nổi điên chạy tới tìm tôi.
Cô ta đứng trước cổng nhà tôi, vừa hắt sơn vừa đập phá.
Gào thét chửi bới:
“Khúc Giang Ngư, con tiện nhân này! Trả anh Tiểu Thần lại cho tao!”
“Yêu nhau bao nhiêu năm, sao mày có thể tuyệt tình như thế!”
“Chẳng qua anh ấy thiên vị tao một chút, mày là đồ đàn bà ghen tuông, anh ấy chỉ phạm một lỗi nhỏ, đáng để mày làm vậy sao!”
32.
Tôi đã nhịn con nhỏ này đủ lâu rồi.
Tôi bước tới trước mặt cô ta, ngẩng cao đầu:
“Hà Ngữ Yên, đừng nói tới hắn, kể cả cô, tôi cũng không tha.”
“Người ta nói, thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một mối hôn. Cô thì hay rồi, nhảy nhót trước mặt tôi mấy lần, cô tưởng tôi là người dễ dãi lắm sao?”
Tôi cầm lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, thẳng tay ném lên mặt cô ta.
“Những sản phẩm ba không mà cô lừa bán trong nước, cô còn nhớ không?”
“Dựa vào mạng xã hội mà lừa đảo quảng bá chữa bệnh, Hà tiểu thư đúng là cái gì cũng dám làm.”
Nghe đến đây, sắc mặt Hà Ngữ Yên thay đổi.
Người như cô ta, chuyên chơi chiêu trò, chắc chắn không chỉ làm một chuyện bẩn.
Một người sống sai lệch, thì hành vi cũng chẳng thẳng ngay gì.
Quả nhiên, chúng tôi lần theo dấu vết, đào được không ít thứ.
Ánh mắt Hà Ngữ Yên dao động, “Bớt nói nhảm, cô có chứng cứ gì mà dám vu khống tôi!”
Tôi nhếch môi cười, “Cô không tin cũng không sao.”
“Nhưng mà, tiền phạt từ cục giám sát thị trường sẽ sớm gửi tới cho cô thôi.”
“Hà tiểu thư, tự lo lấy đi.”
Lúc này, điện thoại cô ta vang lên tin nhắn.
Cô ta vừa nhìn xong sắc mặt lập tức thay đổi, chửi ầm lên: “Khúc Giang Ngư! Con tiện nhân! Mày dám hại tao!”
Cô ta còn chưa kịp lao đến, đã bị vệ sĩ tống ra ngoài.
Năm ngày sau, vụ việc của cô ta lên cả bản tin.
Không lâu sau, có khách hàng suýt mất mạng vì dùng sản phẩm ba không của cô ta đến tận nhà tìm tính sổ.
Hà Ngữ Yên bị đánh đến sưng mặt bầm mắt, trong đêm liền mua vé trốn ra nước ngoài.
33.
Mọi chuyện ổn thỏa xong xuôi, sự chú ý của Tống Cẩm Trạch hoàn toàn dồn lên người tôi.
Dạo gần đây anh ta như trúng gió xuân, ở nhà không ngừng “hành” tôi.
Ăn sạch sành sanh vẫn chưa đủ, anh ta còn bắt đầu tính sổ chuyện cũ.
Anh túm lấy cổ tay tôi, ngăn tôi bước vào phòng sách.
Tống Cẩm Trạch nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú có phần không hài lòng:
“Này.”
“Không công bằng.”
Tôi ngơ ngác: “Cái gì không công bằng?”
Trên xương quai xanh anh ấy lấm tấm mồ hôi, anh đè tôi xuống ghế sofa, giọng có vẻ bực bội:
“Em và Thiệu Thần yêu nhau, ai cũng biết.”
“Đến lượt anh, người ta lại đồn rằng em chỉ lấy anh để chọc tức cậu ta.”
“Tại sao anh lại phải làm nam phụ đáng thương trong miệng thiên hạ?”
Tôi nghẹn lời: “Vậy anh muốn sao?”
Tống Cẩm Trạch cong môi:
“Công khai.”
“Hẹn Triệu Duệ Triết với mấy người trong giới ra, gọi hết bạn bè đến.”
Anh ghé sát tai tôi, giọng trầm khàn:
“Em phải thể hiện là em yêu anh say đắm.”
“Giúp anh dẹp mấy lời đồn nhảm.”
…
Không dám tưởng tượng cái cảnh đó sẽ xấu hổ đến cỡ nào.
Nhưng khi tay anh khẽ bóp nhẹ eo tôi, tôi lập tức đầu hàng.
Tống Cẩm Trạch quá nham hiểm, tôi thật sự không đỡ nổi.
34.
Trong buổi tụ tập, tôi đút nho vào miệng Tống Cẩm Trạch.
Ánh mắt tôi nhìn anh như chứa đầy vì sao:
“Bảo bối, ngon không?”
Tống Cẩm Trạch ôm lấy tôi: “Vợ cho thì cái gì cũng là nhất.”
Bốn người bạn bên cạnh trố mắt nhìn.
Triệu Duệ Triết: “Tiểu Ngư bị bỏ bùa thì nháy mắt cái đi.”
Đường Băng: “Sao tôi cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh ngủ vậy…”
Thôi Vũ: “Hai người này là thật à?”
Tưởng Dĩ An: “Tôi thà tin là tình huynh đệ còn hơn.”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Ha ha, thật ra… tôi thích anh Tống lâu lắm rồi.”
Triệu Duệ Triết trợn mắt: “Gì cơ?”
“Trời đất, niềm tin của tôi sụp đổ mất rồi.”
Tống Cẩm Trạch hả hê cực kỳ, cúi xuống hôn lên trán tôi.
Lúc này cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Lâm Miên có chút căng thẳng bước vào.
Đường Băng thấy cô, mắt sáng rỡ:
“Lâm Miên! Cuối cùng cậu cũng chịu đi chơi với tụi tớ rồi à?”
“Trước kia rủ kiểu gì cậu cũng không đi!”
Lâm Miên cười ngượng: “Mình… hồi đi học hơi túng thiếu.”
Thôi Vũ vẫy tay với cô: “Này, có ai bắt cậu trả tiền đâu? Đi với bọn này thì cậu chỉ cần chơi thôi!”
Lâm Miên lần lượt chào hỏi mọi người.
Thấy Tống Cẩm Trạch, cô hơi chột dạ, vội né ánh mắt.
Tôi biết cô đang day dứt vì năm đó không giữ được bí mật.
Tống Cẩm Trạch mỉm cười nhìn cô:
“Thần trợ công tới rồi à?”
“Lúc tụi mình cưới nhớ ngồi bàn chính nhé.”
Lâm Miên ngơ ngác chớp mắt: “Tống tổng, anh không giận em à?”
Tống Cẩm Trạch cong môi:
“Không có em, con cá ngốc này chắc còn ngơ thêm hai năm nữa.”
“Cảm ơn em nhé, đại trợ công Lâm.”
Lâm Miên mím môi cười: “Không có gì, em cũng chẳng làm gì cả.”
Tống Cẩm Trạch chỉ má mình, ra hiệu bảo tôi hôn anh.
Tôi nghiến răng hôn một cái, ghé tai anh lầm bầm:
“Anh đủ rồi đấy. Em sắp diễn không nổi nữa rồi.”
Tống Cẩm Trạch mỉm cười nhìn tôi:
“Món nợ này, em phải trả cho đủ.”
Tôi bĩu môi, không thể phản bác.
35.
Chiều muộn, Tống Cẩm Trạch lái siêu xe đưa tôi đến cầu ngắm hoàng hôn.
Hồi còn đi học, mỗi lần tâm trạng tôi tệ, anh đều đưa tôi ra đây hóng gió.
Tôi tựa vào lan can, gió chiều mơn man gò má.
Tôi lấy chân gạt gạt viên sỏi dưới đất, đột nhiên tò mò hỏi:
“Này, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Từ hồi cấp hai.”
Tôi càng tò mò hơn: “Hồi đó còn là con nhóc con, anh thích em ở điểm nào chứ?”
Tống Cẩm Trạch nghĩ một lát rồi nói:
“Thích thì cần lý do gì, chỉ là thích thôi.”
Hừ, nói cho có.
Anh ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp:
“Nếu phải nói một lý do, thì chắc là vì em tự tin và phóng khoáng.”
“Thật ra hồi cấp hai, ba anh rất nghiêm khắc. Anh không dám làm sai gì, việc gì cũng muốn được bố mẹ công nhận.”
“Ai cũng nói, nhìn ba mẹ mày giỏi thế, mày không được làm mất mặt gia đình, phải làm tốt nhất.”
Anh nhìn tôi:
“Nhưng em thì khác. Lúc đó cô giáo kéo hai đứa vào văn phòng, mắng em làm bố mẹ thất vọng, không đạt kỳ vọng của thầy cô.”
“Em chẳng buồn chút nào, còn nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng không có nghĩa là phải làm vừa lòng tất cả mọi người. Em còn bảo, em chính là như vậy, nếu cô không hài lòng thì cũng chẳng sao, vì đâu thể quay lại lò để đúc lại mình được.”
Tôi nhớ lại vẻ mặt tức đến nghẹn của cô giáo hồi đó, không nhịn được cười bật ra tiếng.
Tống Cẩm Trạch ngẩng đầu:
“Có lẽ chính khoảnh khắc đó, em khiến anh hiểu được mình muốn trở thành người như thế nào.”
“Đó là lý do anh thích em? Sao anh không nói thẳng là vì em mặt dày đi.”
Tôi hiểu rõ ý anh, nhưng vẫn cố tình chọc.
Thì ra Tống Cẩm Trạch từng là học sinh ngoan.
Kết quả lại bị tôi dẫn lệch đường.
Mà thủ phạm, chính là tôi đây.
Đúng là tự làm tự chịu.
Ánh chiều tà phủ lên hai đứa, Tống Cẩm Trạch nâng cằm tôi hôn xuống.
Trong hơi thở dồn dập, anh khẽ nói:
“Không sao, anh cũng đâu phải mặt mỏng gì.”
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức lễ cưới.
Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, cầm bó hoa đứng chờ người đàn ông sẽ bước đến bên tôi.
Bên dưới là ánh mắt chúc phúc của bạn bè và người thân.
Ánh mắt Tống Cẩm Trạch nhìn tôi vô cùng trân trọng.
Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh.
Chàng thanh mai ấy, đã âm thầm bảo vệ tôi suốt nửa cuộc đời.
Món nợ tình này, phải trả bằng cả đời mới đủ.
(Hết)