Anh Ở Bên Thanh Mai, Tôi Gả Cho Trúc Mã - Chương 3
12
Bà nội thấy tôi, vui mừng không để đâu cho hết.
Bà kéo tay tôi, mặt mày hiền hậu giãn ra:
“Tiểu Ngư tốt nghiệp xong là lâu lắm không đến chơi rồi.”
“Con bé càng lớn càng xinh đẹp đấy!”
Bà vẫn hiền từ và dịu dàng như xưa.
Tôi mỉm cười chào hỏi:
“Lâu rồi không gặp bà nội, trước đây bận quá, mãi không kịp qua thăm, bà vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe khỏe, Tiểu Ngư phải thường xuyên đến chơi nhé. Hồi còn đi học, ngày nào cũng sang đây, giờ lớn rồi, bà chẳng thấy đâu cả!”
Tống Cẩm Trạch vén áo lau mồ hôi:
“Bà nội, con lên tắm cái.”
“Bà với Tiểu Ngư cứ trò chuyện trước.”
Tôi cùng bà nội trò chuyện mấy chuyện lặt vặt trong nhà.
Giữa chừng, chợt nhớ hồi còn đi học Tống Cẩm Trạch từng lén lấy mất cây bút của tôi.
Cây bút đó viết rất vừa tay tôi.
Nhớ lúc ấy tôi còn cãi nhau với anh ta một trận ra trò, đến giờ vẫn chưa trả.
Tôi nắm rõ vị trí phòng anh ta như lòng bàn tay, nhân lúc này liền nhanh chân lên lầu tìm lại.
Đẩy cửa phòng ngủ của Tống Cẩm Trạch ra, đập vào mắt vẫn là dáng vẻ sạch sẽ, gọn gàng như trước.
Tôi đi đến bàn học của anh ta, thấy trên đó đặt một khung ảnh.
Trong ảnh là tôi và anh ta chụp chung.
Chàng trai mặc áo gió đen tùy ý đặt tay lên vai cô gái.
Cô gái mặt lạnh, trông như chẳng hề muốn hợp tác.
Nhìn tấm ảnh đó, tôi sững người.
13.
Tính ra, tôi và Tống Cẩm Trạch quen nhau từ năm lớp bảy, đã mười ba năm rồi.
Nhưng vì chẳng ai ưa ai, trong đám bạn thân, chỉ riêng tôi và anh ta là chưa từng chụp ảnh chung.
Tấm ảnh kia là ngoại lệ duy nhất.
Hồi ấy bọn tôi đang học cấp ba, trường tổ chức chuyến leo núi dã ngoại.
Tôi và Tống Cẩm Trạch cãi nhau giữa đường, cãi càng lúc càng to, cuối cùng tách hẳn khỏi đoàn.
Hôm đó lại không được mang điện thoại, chẳng ai biết đoàn đang ở đâu.
Đến khi cả lớp chụp ảnh tập thể thì bọn tôi đã lỡ mất.
Thầy giáo nhìn Tống Cẩm Trạch với bộ dạng lêu lổng, không chịu mặc đồng phục, lại thấy tôi không chịu nghe lệnh, chạy loạn khắp nơi, nổi giận đùng đùng:
“Các em đang cố tình tạo sự khác biệt đấy à?”
“Cả lớp đợi hai đứa, giờ người ta chụp xong rồi mới mò về làm gì?”
“Đi đi đi, qua lớp khác mà chụp!”
Tống Cẩm Trạch học lớp hai, tôi lớp một, vậy mà lại bị đuổi qua lớp sáu để chụp ảnh.
Người xung quanh chẳng ai quen, giáo viên lại còn mắng mỏ.
Tâm trạng tôi vô cùng tệ.
Tống Cẩm Trạch thì như chẳng có chuyện gì, vẫn tiếp tục lải nhải bên tai tôi, chọc tôi tức điên.
Nhiếp ảnh gia bấm máy, khoảnh khắc đó bị ghi lại.
Và thế là có tấm ảnh chung kia.
Nhưng bức ảnh tập thể đó, giờ lại bị cắt riêng hai người, lồng khung đặt trên bàn.
Tôi cầm khung ảnh, đầu đầy nghi vấn.
Tống Cẩm Trạch làm vậy là có ý gì?
14.
Tiếng nước trong phòng tắm bên cạnh vừa dứt, tôi lập tức đặt khung ảnh xuống rồi phóng nhanh ra ngoài.
Vì chột dạ nên bước chân quá vội, tôi đâm sầm vào người Tống Cẩm Trạch đang từ phòng tắm bước ra.
Anh ta quấn khăn tắm trắng quanh hông, tóc còn ướt.
Trên cơ bụng săn chắc phủ đầy hơi nước, trông gợi cảm đến nghẹt thở.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Tống Cẩm Trạch nhướng mày, cười trêu:
“Nhìn gì mà đăm đăm thế?”
“Sao? Yêu tôi rồi à?”
Tôi bĩu môi, lách qua người anh ta:
“Đồ điên, tôi chỉ lên lấy đồ thôi.”
Bị ánh mắt anh ta dán chặt, tôi lúng túng lùi vội xuống lầu.
Tối đến, Tống Cẩm Trạch thông báo với bố mẹ chuyện hai đứa đã đăng ký kết hôn.
Cô chú mừng rỡ đến mức gần như bật nắp nồi cơm.
Hai bên gia đình vốn rất thân, là bạn bè lâu năm.
Họ luôn mong có ngày được kết thân sui gia.
Giờ giấc mơ bao năm thành hiện thực, họ sao có thể không vui?
Tôi ngồi ở bàn ăn giả vờ ngoan ngoãn, nhìn cô chú gọi điện thông báo cho ba mẹ mình.
Vậy là vụ này… to thật rồi.
Ba mẹ tôi cũng biết chuyện.
Có lẽ, hôn lễ này… không cưới cũng phải cưới.
Tôi vừa nhai miếng bò vừa lén liếc sang Tống Cẩm Trạch bên cạnh.
Anh ta mặt mày thư thái, cười tươi rói, trông như thật sự rất vui mừng.
Diễn xuất đúng là đỉnh cao.
Nhìn mà tưởng cưới thật ấy chứ.
15.
Sau khi ba mẹ biết chuyện, vui mừng đến mức lập tức bảo tài xế đón tôi về nhà.
Trên đường đi, tôi nhận được cuộc gọi từ tiệm áo cưới.
Giọng cô nhân viên trong điện thoại hoảng loạn:
“Cô Khúc, anh Thiệu đưa một cô gái đến thử chiếc váy cưới của cô. Tôi khuyên thế nào cũng không được. Cô mau đến xem đi!”
Tôi siết chặt các ngón tay.
Chiếc váy cưới này được tám nhà thiết kế cùng sáng tạo, đo ni đóng giày riêng cho tôi, giá trị hàng triệu.
Chính tôi còn chưa thử một lần, vậy mà Thiệu Thần lại để Hà Ngữ Yên mặc trước.
Giọng tôi lạnh hẳn:
“Chú Trương, đến tiệm váy cưới!”
Lúc tôi đến nơi, Hà Ngữ Yên đang mặc chiếc váy ấy, đứng dưới ánh đèn rực rỡ.
Vải váy ánh lên lấp lánh như dải ngân hà.
Cô ta nắm tay Thiệu Thần, cười tươi như hoa.
Thấy tôi, cô ta che miệng làm bộ ngạc nhiên:
“Cô Khúc!”
“Cuối cùng cô cũng chịu gặp anh Thần rồi. Mấy hôm nay anh ấy lo cho cô lắm!”
Tôi đi giày cao gót, mặt không cảm xúc bước về phía họ:
“Thế à, lo cho tôi sao?”
“Váy cưới cũng đã để người ngoài mặc thử rồi, đúng là rất ‘lo’ thật.”
Ánh mắt tôi lạnh băng, Thiệu Thần lập tức đứng chắn trước Hà Ngữ Yên, cắt đứt tầm nhìn giữa tôi và cô ta.
Giọng anh ta khó chịu:
“Có gì không vừa ý thì cứ nói với anh, đừng giở giọng móc méo với Yên Yên.”
“Là anh bảo cô ấy mặc.”
“Cô ấy tò mò muốn thử thiết kế cao cấp, anh chỉ cho cô ấy trải nghiệm một chút thôi.”
Tôi đứng đó, lặng thinh.
Chỉ thấy nực cười.
Thật ra tôi không trách Hà Ngữ Yên.
Suy cho cùng, lỗi không nằm ở cô ta.
Không có Hà Ngữ Yên, cũng sẽ có Trương Ngữ Yên, Vương Ngữ Yên.
Chính người đàn ông trước mắt này mới là kẻ đã đẩy hai người phụ nữ vào đau khổ, vào cuộc chiến không đáng có.
Nếu anh ta một lòng một dạ, đã chẳng xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng… dù nghĩ thông rồi, tôi không phải thánh mẫu.
Người làm tôi tổn thương, đương nhiên phải chuẩn bị tâm lý để nhận lại.
Dù là anh ta, hay là cô ta.
Tôi cố nén cơn chua xót dâng nơi sống mũi, ngẩng đầu nói:
“Chiếc váy cưới này, nhà họ Khúc góp một nửa tiền, tôi có quyền định đoạt.”
“Hà tiểu thư, nếu cô không lập tức cởi ra, tôi sẽ kiện cô tội chiếm đoạt tài sản người khác.”
Mặt Hà Ngữ Yên tái nhợt, vội vàng xách váy chạy vào phòng thử đồ.
16.
Thiệu Thần đứng trước mặt tôi, từ trên nhìn xuống.
Là người đứng đầu nhà họ Thiệu hiện giờ, anh ta đã không còn là chàng trai non nớt ngày xưa, mà đầy vẻ trầm ổn và quyền uy.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt ngạo mạn:
“Làm ầm ĩ lâu vậy rồi, em vẫn chưa chịu thêm anh lại WeChat sao?”
Tôi liếc nhìn, bật cười:
“Thiệu tổng, e là anh hiểu lầm rồi.”
“Tôi thật sự muốn chia tay anh đấy.”
Thiệu Thần khẽ cười khinh miệt:
“Nếu thật sự buông được, em đã không vội vàng chạy đến như vậy.”
Đến giờ phút này, anh ta vẫn nghĩ tôi đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt”.
Cũng đúng.
Bao năm qua, tôi luôn là người đuổi theo anh ta.
Anh ta quen làm kẻ đứng trên, cứ nghĩ chỉ cần ngoắc tay một cái là tôi sẽ quay đầu.
Nếu là trước đây, mấy lời này của anh ta chắc chắn sẽ khiến tôi đau lòng khôn xiết.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Trong đầu chỉ có một chuyện: Tống Cẩm Trạch rốt cuộc đặt khung ảnh kia lên bàn từ khi nào?
Tên điên đó… tại sao lại làm vậy?
Sự tò mò về chuyện đó, trong khoảnh khắc này thậm chí còn mạnh hơn cả ý muốn trả thù.
Đang ngẩn người, Hà Ngữ Yên đã thay đồ xong.
Nhân viên tiệm đưa váy cưới cho tôi.
Tôi lấy chiếc kéo đã giấu sẵn từ quầy lễ tân, một nhát cắt thẳng xuống váy.
Động tác nhanh đến mức hai người kia không kịp ngăn lại.
Tôi mạnh tay hất lên, lớp vải trắng tỏa ra trong không trung.
Chờ đến khi Thiệu Thần hét lên, chiếc váy cưới đã biến thành từng mảnh vụn, rơi đầy mặt đất.
“Khúc Giang Ngư! Em điên rồi à?!”
Mặt Hà Ngữ Yên tái mét, nghẹn ngào:
“Chiếc váy này… là váy cưới trị giá hàng triệu mà…”
Tôi thản nhiên trả kéo cho nhân viên, chậm rãi nhìn về phía Thiệu Thần:
“Thiệu tổng, váy cưới đã bị hủy, lễ đính hôn giữa hai nhà cũng từ nay chấm dứt.”
Sắc mặt Thiệu Thần tối sầm, giọng lạnh đi:
“Khúc Giang Ngư, em đừng có hối hận.”
“Sau này dù em có quỳ gối van xin, tôi cũng sẽ không quay đầu lại.”
Tôi không thèm ngoảnh đầu:
“Anh nghĩ nhiều quá rồi. Đàn ông đầy ra.”
Phía sau, Thiệu Thần siết chặt nắm đấm.
17.
Chuyện tôi xé váy cưới lan truyền rất nhanh trong giới.
Ai nấy đều bàn tán rôm rả.
Nói nào là Thiệu tổng bỏ lễ đính hôn, Khúc đại tiểu thư xé váy cưới, đôi bên đánh qua đánh lại, không ai chịu nhường ai.
Nhưng mọi người đều ngầm cho rằng, cuối cùng chúng tôi sẽ quay lại với nhau.
Dù sao ngày đính hôn có cả cha mẹ hai bên chứng kiến.
Dù cãi cọ ầm ĩ đến đâu, cũng không thể làm to chuyện thật được.
Tôi chẳng có hứng giải thích gì mấy suy đoán vớ vẩn ấy, mà hẹn người bạn thân nhiều năm – Lâm Miên – ra quán cà phê.
Lâm Miên là bạn học cùng cấp hai, cấp ba với tôi.
Nhà cô ấy kinh doanh nhỏ, không thể chen chân vào nhóm bạn thân toàn tiêu tiền như nước của tôi.
Lâm Miên ở trường luôn hơi tự ti, nói năng rụt rè, thường đi theo sau tôi.
Tôi thích tính cách hiền lành của cô ấy, nên vẫn luôn quan tâm, che chở.
Nói cũng trùng hợp, Lâm Miên học cùng lớp với Tống Cẩm Trạch suốt cấp hai, cấp ba.
Vậy nên tôi từng không ít lần trút bầu tâm sự về cái tên chết tiệt ấy với cô ấy.
Vừa ngồi xuống, Lâm Miên đã dịu giọng an ủi:
“Tiểu Ngư, cậu buồn chuyện của Thiệu tổng đúng không?”
“Thật ra… tớ nói thật nhé, tớ thấy Thiệu tổng không yêu cậu nhiều như cậu nghĩ.”
“Trước kia cậu vì anh ta mà nhún nhường không biết bao lần, lần này… cậu còn định tiếp tục sao?”
Tôi nhìn ra con phố ngoài cửa sổ, ngẩn người một lúc rồi cười nhạt:
“Nhún nhường gì chứ, tớ và Thiệu Thần… từ lâu đã là quá khứ rồi.”
Lâm Miên ngạc nhiên:
“Hả? Vậy sao trông cậu cứ như có tâm sự? Lo ba mẹ không dễ ăn nói à?”
Chuông gió bên cửa sổ khẽ lay động, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.
Tôi chống cằm, hơi khó nói:
“Không phải chuyện đó.”
“Chẳng biết nói sao nữa…”
“Chính là…”
Tôi ngoắc tay gọi cô ấy lại gần, ghé tai kể chuyện xảy ra ở nhà họ Tống.
Vừa nói xong, tay Lâm Miên lỡ trượt, cốc cà phê rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cô ấy luống cuống xin lỗi, ánh mắt tránh né.