Anh Ở Bên Thanh Mai, Tôi Gả Cho Trúc Mã - Chương 2
6
Tôi vươn tay giật lấy chai rượu, nhưng Tống Cẩm Trạch đưa tay lên cao.
Không với tới!
Tôi tức tối chống lên sofa, vươn tay kia lấy.
Ngẩng đầu lên, hơi thở anh ta gần sát da tôi.
Tống Cẩm Trạch nhìn tôi như dã thú.
Tôi chẳng cảm thấy có chút ám muội nào.
Trong mắt tôi, người này chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ, chỉ là thằng khốn cần bị đập.
Thấy tôi lấy không được, anh ta còn khiêu khích:
“Thực lực chỉ có vậy thôi à?”
Tôi cười tức giận, phản đòn:
“Gì vậy, thích uống đồ thừa của người khác sao?”
Bên cạnh, Đường Băng không chịu nổi nữa, liên tục can:
“Ối trời, hai tổ tông ơi, bao giờ hai người mới chơi yên bình được một bữa vậy!”
Mặt Tống Cẩm Trạch bỗng sầm xuống.
Anh ta ném ly rượu xuống sàn, tiếng vỡ vang vọng, ngắt ngang cả tiếng hát.
Ngay cả tôi cũng bị giật mình.
Tống Cẩm Trạch trầm giọng:
“Thiệu Thần làm cậu mất mặt như thế, cậu định để họ cứ thế mà đắc ý sao?”
Lúc này tôi mới nhận ra tâm trạng anh ta dường như cũng chẳng khá hơn.
Tên điên này mà nổi khùng thì tốt nhất đừng chọc.
Lúc còn đi học, anh ta đánh nhau cũng ngông cuồng và hung dữ chẳng kém ai.
Hôm nay không mang theo vệ sĩ, thôi thì tạm thời đình chiến.
Tôi không nhìn anh ta:
“Liên quan gì tới cậu.”
Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay Tống Cẩm Trạch lại nổi điên, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Trong mắt anh ta ánh lên sự sắc bén:
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ trả thù thật độc.”
“Bước đầu tiên, chính là để họ biết, không có hai đứa tiện nhân đó, tôi vẫn sống tốt.”
Tôi im lặng.
Hình ảnh Thiệu Thần và Hà Ngữ Yên âu yếm lướt qua trong đầu, lòng tôi rối bời.
Tôi cần chút thời gian để bình tĩnh lại.
Nhưng Tống Cẩm Trạch cứ muốn ép tôi, giọng lạnh lùng:
“À, đúng rồi, cậu vốn chẳng có gan.”
“Bị người ta bắt nạt, cũng chỉ biết nhẫn nhịn.”
“Cậu, không, dám.”
Tôi đã đủ bực, vậy mà anh ta còn cố châm chọc.
Tôi giận dữ hét lên:
“Ai nói tôi không dám!”
Tôi cầm lấy chai rượu Đường Băng mới mở, ngửa đầu uống một ngụm.
Tống Cẩm Trạch nhẹ nhàng cụng ly với tôi, giọng như mê hoặc:
“So với nhà họ Thiệu, nhà họ Tống mạnh hơn bao nhiêu lần, cậu đồng ý liên hôn, chắc Thiệu Thần sẽ tức đến mất ngủ.”
“Chỉ tiếc là, cậu không phải kiểu người làm nên đại sự, chỉ vì chuyện tình cảm mà từ bỏ lợi ích.”
“Đoán chừng, liên hôn cậu cũng sẽ từ chối thôi.”
Vừa nghĩ đến cảnh Thiệu Thần tức điên lên, máu trong người tôi sôi sục.
Tôi đập mạnh chai rượu xuống bàn:
“Hừ, đừng đoán suy nghĩ của tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Tống Cẩm Trạch, ngày mai chúng ta kết hôn đi, dám không?”
Tống Cẩm Trạch cong khóe mắt cười:
“Được thôi, không đến là chó.”
Nghe xong cuộc đối thoại của chúng tôi, bốn người bên cạnh như nổ tung:
“Gì cơ? Hai người muốn kết hôn á?”
“Má ơi! Thế giới này sắp nổ thật rồi!”
“Đừng nói với tụi tui là đang nói đùa nha…”
7.
Tối đó, tôi mơ màng nằm trên giường.
Chỉ cảm thấy môi bị ai đó hôn, như thể đã kìm nén rất lâu mà buông thả.
Bàn tay bị giữ chặt, sự điên cuồng khiến tôi khó thở.
Khi tôi sắp không chịu nổi, người đó dừng lại.
Giọng anh ta khàn khàn vang lên:
“Thôi vậy, trước khi kết hôn tha cho em.”
“Ngủ ngon nhé, bảo bối.”
Khi tôi tỉnh lại, môi tê rần.
Mở mắt ra, Tống Cẩm Trạch đang cởi trần, đứng nhìn xuống tôi.
Cơ bụng anh ta săn chắc, gợi cảm.
Tôi lập tức ném gối vào mặt anh ta:
“Anh vào phòng tôi làm gì?”
Tống Cẩm Trạch nghiêng đầu bất đắc dĩ:
“Tối qua em ôm tôi gọi là anh trai, còn ôm còn hôn, níu tôi lại không cho đi.”
“Sao nào, quên rồi à?”
Chó nghe còn không tin.
Tôi phì một tiếng đầy khinh bỉ:
“Tống Cẩm Trạch, anh bớt bịa chuyện lại đi!”
Dường như tâm trạng anh ta hôm nay rất tốt, mắt cong cong, đuôi mắt dài tuyệt đẹp.
Anh ta khoanh tay lại, bắt đầu trêu chọc:
“Em quên mất chuyện hôm qua em nói gì rồi à?”
“Còn muốn đi đăng ký kết hôn không? Còn muốn trả thù không?”
“Không phải lại chùn bước rồi đấy chứ?”
Tống Cẩm Trạch cái gì cũng biết nói đúng điểm yếu của tôi.
Vừa bị anh ta khiêu khích, tôi lập tức quên sạch cảm giác khác thường trên môi, bật dậy thay đồ.
Ăn sáng xong, chúng tôi đến Cục dân chính.
Nhân viên nhìn hai gương mặt đen sì trước mặt, trầm mặc suy nghĩ.
Cô ấy do dự, hạ giọng hỏi tôi:
“Cô gái, cô tự nguyện chứ?”
“Nếu bị đe dọa, thì chớp mắt một cái.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó:
“Tôi, tự, nguyện. Ha ha.”
“Tôi cực kỳ vui vẻ, thật đấy.”
Nhân viên gãi đầu, tiếp tục làm thủ tục.
Cuối cùng, cuốn sổ đỏ rơi vào tay chúng tôi.
Tôi mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi cổng cùng Tống Cẩm Trạch.
Trên đầu là ánh nắng rực rỡ, mưa mấy hôm trước đều đã bị hong khô.
Thật hiếm có ngày đẹp trời trong mùa mưa.
Tôi lại nhớ về buổi lễ đính hôn hôm đó – u ám, xám xịt – lòng không khỏi trống rỗng.
8
Vừa bước ra ngoài nắng, phía trên tôi đã xuất hiện một cây dù.
Tống Cẩm Trạch lười nhác đứng cạnh, lườm tôi:
“Mắt bị mù à? Tia UV mạnh thế cũng không thèm che.”
Tôi nhìn anh ta, thở dài.
Không dám tưởng tượng nếu sống cả đời với Tống Cẩm Trạch sẽ loạn đến mức nào.
Tôi không muốn nói chuyện, quay người bước đi hướng ngược lại.
Tống Cẩm Trạch giữ lấy tay tôi, kéo tôi về phía anh ta.
Tôi nhíu mày nhìn anh ta, lại phát hiện sắc mặt anh ta nghiêm túc hơn hẳn.
“Đứng lại, theo tôi về nhà họ Tống.”
Giọng nói đầy uy lực, hình ảnh đột nhiên trùng khớp với vị tổng tài oai phong trên thương trường.
Sự nghiêm túc đột ngột của anh ta khiến tôi không hiểu nổi.
Trong lòng tôi, chuyện này chỉ là một cuộc trả đũa.
Trả đũa xong, ai về nhà nấy.
Tống Cẩm Trạch cũng chỉ muốn xem tôi mất mặt thôi.
Vậy mà anh ta lại nói muốn đưa tôi về nhà họ Tống?
Chẳng phải kéo cả người lớn vào chuyện này sao?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã không cho thương lượng mà lôi tôi lên xe.
9.
Vừa đặt chân lên xe, tài xế đã lập tức nổ máy.
Tống Cẩm Trạch đan mười ngón tay vào tay tôi.
Tôi giãy giụa một lúc lâu, không thoát được.
“Tống Cẩm Trạch, anh định làm gì? Chuyện giữa chúng ta, đừng kéo cha mẹ vào.”
Tống Cẩm Trạch mặt dày nghiêng lại gần, nhìn tôi chằm chằm:
“Khúc Giang Ngư, hôm qua em cướp mất nụ hôn đầu của tôi đó.”
“Còn sờ tôi, vừa ôm vừa hôn, tôi quay video lại hết rồi, em không tính chịu trách nhiệm à?”
Tôi giật mình liếc nhìn tài xế, vội đưa tay bịt miệng anh ta.
“Anh thôi đi, tôi không có…”
Chưa kịp dứt lời, Tống Cẩm Trạch đã bật bản ghi âm.
Trong đó truyền ra tiếng “ưm ưm” mơ hồ của tôi, rõ ràng là đang hôn.
Mặt tôi đỏ bừng:
“Tắt đi!”
Tống Cẩm Trạch cười nhếch môi:
“Vậy em có về nhà họ Tống không?”
Tôi hết cách, nghiến răng:
“Đi thì đi!”
Xe chạy đến khu thương mại thì kẹt xe nghiêm trọng.
Vừa lúc đèn đỏ, xe dừng lại sát lề đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Thiệu Thần xách theo chiếc bánh kem tinh xảo, gương mặt phong lưu mang theo nụ cười hạnh phúc.
Gió thổi qua, Hà Ngữ Yên kiễng chân, cài cúc áo sơ mi lụa xám bên trong vest đen của anh ta.
Bên cạnh là mười vệ sĩ, tay cầm toàn túi hàng hiệu cao cấp.
Trên chiếc bánh kem lớn viết: Chúc mừng sinh nhật Yên Yên.
Tôi sững người nhìn bọn họ thân mật.
Một cảm giác chua xót trào dâng.
Như thể rượu hoa đào tôi ủ suốt mười năm, cuối cùng lại để người khác uống cạn.
Rõ ràng người luôn ở cạnh bảo vệ anh là tôi, vậy mà anh lại mang hơi ấm của tôi đi yêu người khác.
Tôi quay lưng rời đi, anh cũng chẳng giữ lại.
Không có cuộc gọi, không một tin nhắn, như thể vốn dĩ đã nên như vậy.
Nhưng chỉ vì một câu “em sợ bóng tối” của cô ta, dáng vẻ lo lắng sốt ruột của anh… tôi không thể không bận lòng.
Có lẽ anh đã quên, ánh mắt anh từng cháy bỏng vì tôi.
10.
Năm đó, khi Thiệu Thần tiếp nhận sản nghiệp gia đình, đúng lúc đang dọn dẹp mớ hỗn độn do họ hàng để lại.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta, nội đấu trong tập đoàn không lúc nào ngơi nghỉ.
Thiệu Thần gồng gánh áp lực, từng bước giành lại quyền lực.
Tôi gặp anh ta lần đầu trong một bữa tiệc, lúc đó lông mày anh ta nhíu chặt, thần sắc căng thẳng.
Điện thoại trên tay reo không dứt.
Tối hôm đó, mọi người đều uống đến say mèm, chỉ có tôi và anh ta là còn tỉnh táo.
Tôi chủ động đi đến gần, cụng ly với anh ta:
“Tổng giám đốc Thiệu đi chơi, chẳng qua chỉ là đổi chỗ làm việc thôi sao?”
Thiệu Thần ngẩng đầu nhìn tôi, thoáng sững sờ vì kinh diễm:
“Xin lỗi, công ty nhiều việc quá.”
Tôi vắt chéo chân, mỉm cười nhìn anh ta:
“Thiệu tổng đánh trận một mình lâu rồi, đương nhiên sẽ mệt mỏi.”
“Hay chúng ta chơi một trò chơi đi?”
Hôm đó, vận may của Thiệu Thần cực tệ, thua đến thảm hại.
Nợ quá nhiều ly rượu, nhưng lại cần giữ đầu óc tỉnh táo để xử lý công việc.
Anh ta nhìn tôi đầy áy náy:
“Tôi thật sự không uống nổi nữa, đổi hình phạt khác được không?”
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh ta, cong môi nói:
“Hình phạt à? Vậy thì anh làm bạn trai tôi đi.”
“Tôi nóng nảy, lại dễ nổi giận, e là chẳng còn hình phạt nào tuyệt hơn cái này.”
Thiệu Thần bật cười khe khẽ:
“Được thôi, ước còn chẳng được.”
Tôi chủ động thúc đẩy hợp tác giữa hai gia đình, mang đến cho anh ta thêm nhiều mối quan hệ.
Trong đoạn tình cảm này, phần nhiều là tôi bám lấy anh ta, tôi chăm sóc anh ta.
Cũng có lẽ vì vậy, mới khiến anh ta quên mất rằng, tôi cũng cần được yêu thương.
11.
Nghĩ tới đó, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Tôi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khói lượn lờ.
Chưa kịp nhả làn khói đầu tiên, đã bị Tống Cẩm Trạch chặn ngay trong miệng.
Cửa sổ xe đóng lại, anh ta giữ lấy đầu tôi, hôn sâu xuống.
Một ít khói chưa tan quẩn quanh hai người.
Đôi mắt đẹp của anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tống Cẩm Trạch hôn rất giỏi, mạnh mẽ nhưng không thiếu mềm mại.
Tâm trạng nặng nề vừa rồi bỗng dưng bị thứ cảm giác khó tả khác thay thế.
Sau khi thỏa mãn tìm kiếm, anh ta dần buông tôi ra.
Tống Cẩm Trạch tựa trán vào tôi, giọng khàn khàn:
“Học hút thuốc từ lúc nào vậy?”
Tôi theo phản xạ định bật lại.
Nhưng tư thế đầy nguy hiểm này nhắc tôi, tốt nhất nên im lặng.
Tôi cụp mắt:
“Gần đây.”
“Ồ, vì người đàn ông khác.”
Giọng điệu lạ lùng.
Tôi ngẩng đầu:
“Sao, ghen à?”
Câu trả lời khiến tôi bất ngờ:
“Cũng có chút.”
“Nhưng nếu hắn biết lúc em hút thuốc vì hắn, lại bị tôi cưỡng hôn, chắc sắc mặt sẽ thú vị lắm.”
“Nghĩ vậy, thì tôi vẫn là người thắng.”
Tôi lạnh lùng đẩy anh ta ra:
“Cút đi.”
Không khí dần trở lại bình thường, tôi không nhìn anh ta nữa.
Đợi xe chạy vào đến nhà họ Tống, cả hai lại đồng thời bắt đầu… diễn.