Anh Ở Bên Thanh Mai, Tôi Gả Cho Trúc Mã - Chương 1
1.
Để thể hiện sự coi trọng, hai bên gia đình đã chi cả triệu để chuẩn bị tiệc đính hôn giữa tôi và Thiệu Thần.
Giới thượng lưu kinh thành đều được mời đến.
Khi MC chuẩn bị cầm micro, điện thoại của Thiệu Thần vang lên.
Tôi đứng bên cạnh anh, nghe rõ giọng nữ mềm mại trong điện thoại:
“Anh Thần, chiều nay có sấm sét, đường dây điện gặp trục trặc, cả khu đều mất điện…”
“Giờ trong nhà tối lắm, em sợ quá… Anh đang ở đâu? Có thể đến với em một lát không?”
Nghe thấy cô ta chỉ có một mình, lông mày Thiệu Thần nhíu chặt.
Anh trầm giọng:
“Bác sĩ tâm lý đã nói rồi, em nhạy cảm, phải hạn chế ở một mình, sao lại tự ý về nhà?”
Hà Ngữ Yên giọng run rẩy:
“Nhưng… ngoài anh Thần ra, em chẳng có ai cả…”
“Thôi… anh sắp có gia đình rồi, em không nên làm phiền…”
Nói xong cô ta cúp máy nhanh chóng.
Tôi thấy bất an trong lòng.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Thiệu Thần đẩy người ra, ra lệnh trợ lý chuẩn bị xe.
Anh không nhìn tôi lấy một lần, quay lưng bỏ đi.
Chỉ để lại một mớ hỗn độn.
Khách khứa hoang mang, xì xầm bàn tán.
“Chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Thiệu đi đâu rồi?”
“Chú rể bỏ đi rồi, còn đính hôn gì nữa?”
Tôi nhìn theo bóng lưng Thiệu Thần, cả người lạnh toát.
Thiệu phu nhân nhanh chóng ra mặt chữa cháy:
“Bữa tiệc vẫn tiếp tục, mọi người đừng lo lắng.”
“Tiểu Thần chỉ đi xử lý việc gấp, mong mọi người thông cảm.”
Thực ra những lời đó chỉ để dỗ dành tôi.
Nhưng làm sao mà không để tâm cho được?
Ngày mai, tôi sẽ trở thành trò cười của cả thành phố.
2.
Tôi mặc kệ tin tức đang tràn ngập khắp các mặt báo.
Khi đến biệt thự nhà họ Hà, mưa đã tạnh.
Cửa không khóa, tôi đẩy ra.
Chỉ thấy Thiệu Thần đang cầm máy sấy, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô gái nhỏ của anh.
Ánh mắt anh nhìn cô ấy đầy cưng chiều, là ánh mắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Người phát hiện ra tôi đầu tiên là Hà Ngữ Yên.
Cô ta hoảng loạn đứng bật dậy, vội vàng giữ khoảng cách với Thiệu Thần.
Cô ta xua tay giải thích:
“Cô Khúc, cô đừng hiểu lầm, là do tôi vụng về!”
“Hồi nãy tôi ra ngoài lấy đồ, không may trượt ngã vào bể nước trong vườn, anh Thần thấy tôi bị thương nên mới giúp tôi sấy tóc thôi!”
Tôi còn chưa nói gì, Thiệu Thần đã xoa đầu cô ta:
“Ngốc à, có gì đâu mà phải giải thích.”
Giọng anh nhẹ nhàng đến không tưởng.
Sự xấu hổ tối qua, cũng không đau bằng một câu hờ hững này.
Khóe mắt tôi bất giác ươn ướt.
Tôi hít sâu một hơi:
“Thiệu Thần, ra đây, em có chuyện muốn hỏi.”
Thiệu Thần không cam lòng đặt máy sấy xuống, theo tôi ra vườn.
Anh vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, tùy tiện.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh không nói một lời, đã bỏ em lại trong lễ đính hôn, em cần một lý do.”
Thiệu Thần châm thuốc.
Khói mù mịt, khiến tôi khó nhìn rõ ánh mắt anh.
Anh thản nhiên đáp:
“Yên Yên nhút nhát, sợ người lạ, cô ấy không thể thiếu anh.”
“Dù sao thì chuyện cưới hỏi cũng đã định, hai nhà đều đầu tư rất nhiều, thể diện và thực chất đều có cả.”
“Em cần gì phải so đo từng li từng tí?”
Tôi cúi đầu, siết chặt vạt áo, không muốn để mình lộ ra vẻ thảm hại.
3.
Thiệu Thần cưng chiều thanh mai, ai cũng biết.
Cha mẹ Hà Ngữ Yên sống ở nước ngoài quanh năm, suốt thời học sinh, đều là Thiệu Thần chăm sóc cô ta.
Họp phụ huynh là anh đi.
Thậm chí khi cô ta dậy thì, cũng là anh đích thân đi mua băng vệ sinh.
Họ lớn lên cùng nhau, trải qua quãng thời gian dài không có tôi.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi chỉ biết đối xử tốt với anh.
Để ba ủng hộ sự nghiệp anh, mở rộng quan hệ, cố gắng hết sức để hòa nhập vào thế giới của anh.
Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Tôi như đang lái xe trên một con đường không có điểm dừng.
Đến hôm nay tôi đã hiểu.
Không phải tôi không đủ tốt.
Mà là trái tim Thiệu Thần chưa từng dọn sạch.
Trong tim anh đã có người, nên tôi không thể bước vào.
Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
“Thiệu Thần, chúng ta chia tay đi.”
Nghe thấy tôi nói vậy, Thiệu Thần không hề tỏ ra hoảng hốt.
Anh chẳng tin tôi có can đảm rời xa anh.
Anh nhàn nhạt nhìn tôi một cái:
“Tiểu Ngư, đừng nói lời giận dỗi.”
“Anh không thích bị người khác uy hiếp.”
Tôi không giải thích, tự mình lên xe thể thao.
Chạy được trăm mét, tôi không nhịn được liếc vào gương chiếu hậu.
Anh không đuổi theo.
Cũng không gọi điện níu kéo.
Vẫn lạnh nhạt như xưa.
4
Tâm trạng tôi rất tệ.
Cực kỳ tệ.
Khoảnh khắc thấy nhóm bạn thân rủ đi uống rượu, tôi gần như không do dự mà đồng ý luôn.
Cả nhóm thấy hiếm khi tôi nhận lời, liền thi nhau trêu chọc:
“Từ khi nào Tiểu Ngư bận đến mức này mà cũng rảnh để đi chơi thế này?” Cừu Vũ gửi.
“Quá khó mời luôn đó Tiểu Ngư, mời cậu còn khó hơn mời bà ngoại tớ đấy.” Đường Băng tiếp lời.
Tôi hỏi địa điểm rồi lập tức quay đầu xe tới hội sở.
Lúc tôi bước vào phòng bao, trên mặt bàn kính đã bày đầy rượu.
Liếc một vòng, không thấy người đó. Tốt.
Tôi an tâm ngồi xuống sofa, mở một chai rượu, cầm lên tu một ngụm.
Đồng là con gái, tâm tư lại tinh tế, có lẽ Đường Băng đã sớm kể cho cả nhóm nghe chuyện tối qua.
Cô ấy bước tới khoác tay tôi, dịu giọng nói:
“Tiểu Ngư, tụi mình hát đi, còn chưa chơi trò nào mà cậu đã lôi rượu ra uống là sao?”
Tôi bật cười chua chát, khẽ gạt tay cô ấy ra.
“Không sao, hôm nay tôi chỉ muốn uống một chút.”
Bạn bè cố gắng kể chuyện cười để tôi vui lên, nhưng tôi thật sự chẳng còn tâm trạng.
Tôi uống chai này đến chai khác, cho tới khi cánh cửa lần nữa bị đẩy ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Cẩm Trạch hiện lên dưới ánh đèn mờ.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi, thoáng chốc đã hóa thành vẻ giễu cợt.
Đôi chân dài bước sát lại, ngồi xuống cạnh tôi.
Bộ vest đen bóng kết hợp với tư thế tùy tiện của anh ta, tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Anh ta đưa tay giật lấy chai rượu tôi mới uống nửa, ngửa đầu dốc xuống.
Rượu chảy theo yết hầu anh ta, cả người toát ra mùi lêu lổng.
Tống Cẩm Trạch nhìn chằm chằm tôi, giọng đầy châm chọc:
“Chuyện lan khắp thành phố rồi, cậu còn tâm trạng đi uống rượu sao?”
5
Anh ta nói dĩ nhiên là vụ lùm xùm hôm qua.
Tôi trừng mắt nhìn:
“Tống tổng hôm nay rảnh lắm hả?”
Công ty công nghệ của Tống Cẩm Trạch mới niêm yết gần đây, chính là lúc bận rộn nhất.
Tôi thầm cười nhạt, bản thân đã bận sắp cháy máy còn rảnh lo chuyện thiên hạ.
Anh ta cong môi cười khẩy, nghiêng người lại gần, buông ra một câu chí mạng:
“Người đàn ông này, chính là lý do cậu từ chối liên hôn với nhà họ Tống sao?”
“Ánh mắt cũng được đấy.”
Tôi lập tức bốc hỏa, giận dữ nhìn về phía ghế đối diện, cáu kỉnh mắng:
“Triệu Duệ Triết! Tôi đã nói nếu hắn tới thì đừng gọi tôi, cậu bị điên à?!”
Triệu Duệ Triết tỏ vẻ vô tội:
“Nhưng… đây là sản nghiệp của anh Tống mà, anh ấy tổ chức…”
Nghe vậy, tôi cứng họng.
Tống Cẩm Trạch nhướng mày:
“Tôi mời khách, rồi cậu muốn đuổi tôi ra ngoài?”
Tôi không buồn đáp, cũng chẳng muốn dây dưa.
Tống Cẩm Trạch – thanh mai trúc mã của tôi.
À không, tôi không muốn gọi anh ta bằng cái tên buồn nôn đó.
Tôi thích gọi anh ta là “kẻ đối đầu truyền kiếp”.
Không giống Thiệu Thần và tiểu thanh mai dịu dàng đáng yêu.
Tôi và anh ta, từ bé đến lớn, đối chọi gay gắt, hai ngày cãi tám lần.
Chỉ cần ở gần anh ta, phần xấu xa nhất trong tôi sẽ bị khơi lên.
Vì để bảo vệ tuyến sữa, tôi luôn tránh xuất hiện cùng anh ta.