Lỡ Sai Thì Sai Luôn - Chương 3
10.
Sau giờ học, mọi người đều vội vã lao đến căng-tin, người đông như sóng trào.
Tôi định nhân cơ hội này tìm Sở Chấp để xin lỗi hắn.
Tiện thể nói với hắn rằng, ngay từ đầu tôi đã định tỏ tình với hắn rồi.
Nhưng dù tôi ngược dòng người tìm kiếm thế nào, cũng không thấy bóng dáng Sở Chấp đâu cả.
Cho đến tận 11 giờ đêm, khi tôi đã chuẩn bị lên giường đi ngủ, vẫn không có tin nhắn nào từ hắn.
Chỉ có mẹ tôi nhắn tới:
“Bé cưng, nghe nói con nhầm mẹ với crush của con? Vậy là hai đứa đã chat với nhau suốt một tháng?”
“Ôi trời, đáng lẽ mẹ nên ở Nhật chơi lâu hơn một chút…”
Tôi gửi một sticker mặt khóc:
“Mẹ còn không bằng Sở Chấp nữa, ít ra hắn còn không châm chọc con!”
“Còn nữa, con hỏi mẹ chuyện này! Hôm đó mẹ nhắn ‘Con lại định bày trò gì nữa đây?’ làm con tưởng đó là tin nhắn của Sở Chấp, thế là con giận dỗi xóa hắn, buồn mất bao lâu đấy!”
Mẹ tôi gửi một tin nhắn thoại.
“Mẹ nhớ là con ngày nào cũng nhắn tin phiền mẹ, bảo Sở Chấp đẹp trai thế nào. Mẹ chịu không nổi nữa mới trả lời như thế đấy! Con còn phải cảm ơn mẹ ấy chứ!”
Toang rồi.
Tôi nhận ra…
Mình đã quen nhắn tin với Sở Chấp mất rồi.
Ít nhất hắn cũng không mỉa mai tôi như mẹ.
Sáng hôm sau, lúc vừa mở mắt, tôi mơ màng nhìn thấy avatar hoa sen vàng gửi tin nhắn:
“Bé cưng, chào buổi sáng.”
Tôi đáp lại theo phản xạ:
“Chào buổi sáng, mẹ ơi.”
Ngay lập tức, một cuộc gọi thoại được gửi đến.
Giọng nói trầm ấm, mang theo từ tính vang lên bên tai tôi:
“Tống Thời Nghệ, nhìn kỹ rồi hãy trả lời.”
Aaa…
Là Sở Chấp!!!
Tôi bật dậy như lò xo, đầu còn đập vào thành giường.
“Sở Chấp! Hôm qua tôi định nói với cậu rồi! Ngay từ đầu tôi thêm cậu là để tỏ tình! Là do tôi nhìn nhầm tin nhắn của mẹ thành của cậu, tưởng cậu ghét tôi nên mới xóa nhầm!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ:
“Vậy nghĩa là… người cậu crush chính là tôi, đúng không, bé cưng?”
Chết rồi, tôi quên mất chi tiết này!
“Cái đó không quan trọng!”
Giọng điệu của Sở Chấp bỗng mang theo chút đắc ý:
“Dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới đi. Anh đang đợi em.”
Tôi cau mày: “Làm gì? Cậu vẫn còn giận tôi à?”
“Ngốc quá, anh đang theo đuổi em đấy.”
Sở Chấp khẽ ho một tiếng, rồi dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:
“Tống Thời Nghệ, em có muốn cùng anh trải qua một ngày tuyệt vời không?”
Tôi chớp mắt: “Vậy đây tính là hẹn hò à?”
“Đương nhiên.”
11.
Sau khi đánh răng, rửa mặt và trang điểm xong, tôi xuống dưới ký túc xá.
Sở Chấp đứng dựa vào gốc cây lớn, trên tay cầm một chiếc bánh kem vị cherry.
Hôm nay là cuối tuần, nên dưới tòa ký túc xá đông người qua lại.
Nhưng trong mắt tôi, tất cả những bóng người kia đều nhòe đi, chỉ còn lại Sở Chấp và chiếc bánh màu đỏ sẫm ấy như thể bị đóng băng trong khung cảnh này.
Tôi hơi hồi hộp, cúi đầu, chậm rãi bước đến bên hắn.
Chưa kịp mở miệng, hắn đã quan sát tôi một lúc rồi lên tiếng trước:
“Sao không mặc cái váy hồng đó? Nhưng bộ này cũng đẹp lắm.”
Cái váy hồng đó đã bị tôi nhét sâu tận cùng trong tủ quần áo.
Vì mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến cảnh mình làm nũng với Sở Chấp… chỉ muốn đào hố chui xuống ngay lập tức.
Tôi cúi gằm, đi cạnh hắn trên con đường dẫn ra cổng trường.
Sở Chấp mở điện thoại, kéo xuống danh sách ghi chú:
“Chúng ta sẽ đi công viên giải trí mà em thích trước. Trưa ăn món nướng mà em luôn muốn thử nhưng thấy đắt quá không nỡ ăn. Chiều có thể đi xem phim, tối ăn lẩu. Kế hoạch này ổn không?”
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy Sở Chấp nói một câu dài như vậy.
Mà quan trọng hơn
Hắn thậm chí còn nhớ cả chuyện tôi chê quán đó đắt!
Cảm giác như tôi đang trần trụi trước mặt hắn vậy.
Tôi bĩu môi, giả vờ khó chịu: “Cậu nhớ dai phết nhỉ?”
Sở Chấp nghiêng người về phía tôi, cười nhẹ:
“Mỗi câu em nói khi nhắn tin với anh, anh đều nhớ rất rõ mà.”
Trong đầu tôi lập tức tua nhanh hàng loạt tin nhắn giữa tôi và hắn
“Hôm nay đến tháng rồi, khó chịu quá, quyết định chơi sang một lần, tối nào cũng dùng băng ban đêm!”
“Huhu, video review quán thịt nướng đó nhìn ngon quá! Nhưng đắt quá đi mất, trung bình tận 500 tệ một người. Chắc phải để dành tiền thôi…”
“Oa, nam chính phim Hàn này giống hệt crush của mình! Thật muốn ‘hành hạ’ hắn một trận!”
…
Tôi đứng khựng lại, kéo nhẹ tay áo Sở Chấp.
“Này… cậu có thể… quên hết mấy tin nhắn tôi gửi không?”
Sở Chấp thuận thế nắm lấy tay tôi, giọng điệu dứt khoát:
“Không muốn đâu. Anh thấy nó đáng yêu lắm. Đó mới là con người thật của em mà.”
Trời ạ, tôi đã hiểu lầm hắn nghiêm trọng khi nghĩ hắn là kiểu lạnh lùng xa cách.
“Cậu có muốn soi gương không? Nhìn xem mặt cậu bây giờ trông vô liêm sỉ thế nào?”
Tôi giơ màn hình điện thoại lên trước mặt hắn.
Sở Chấp khẽ nhếch cằm, thản nhiên đáp:
“Rất đẹp trai mà, bé cưng.”
12.
Tôi ngồi lên xe của Sở Chấp, chúng tôi cùng đến công viên giải trí.
Hôm nay là cuối tuần, trẻ con cực kỳ đông, còn chúng tôi là hai người lớn duy nhất đứng xếp hàng trước vòng đu quay.
Nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi vào cabin của vòng đu quay lớn nhất thành phố A, phóng tầm mắt nhìn xuống toàn cảnh thành phố.
Cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần lên cao, lòng tôi cũng bay bổng theo.
Dù đã xảy ra quá nhiều hiểu lầm ngớ ngẩn, nhưng nếu một tháng trước có ai nói với tôi rằng tôi sẽ hẹn hò với Sở Chấp, tôi chắc chắn sẽ cười vào mặt họ.
Vòng đu quay chậm rãi chạm đến điểm cao nhất, tôi cố rướn người về phía cửa sổ để nhìn rõ hơn khung cảnh bên ngoài.
Sở Chấp dường như đang chăm chú quan sát tôi, ánh mắt hắn quét qua mặt tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi thấy nhột nhột.
Tôi liếc sang hắn, đột nhiên nhận ra
Khuôn mặt của hắn thậm chí còn hấp dẫn hơn cả cảnh vật ngoài cửa sổ.
Sở Chấp đặt hờ tay lên eo tôi, nhưng vẫn chưa hẳn ôm lấy.
“Cẩn thận, đừng để ngã.”
“Vậy cậu đỡ tôi chắc vào.”
Vừa dứt lời, tay hắn siết lấy eo tôi.
Những ngón tay thon dài chạm vào lớp vải voan trên váy tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay lan dọc theo sống lưng, truyền khắp cơ thể.
Tống Thời Nghệ, bây giờ cậu lại ngại ngùng cái gì chứ?!
Rõ ràng ngày nào cũng cùng mẹ yy Sở Chấp mà!
Giọng nói của hắn vang lên ngay bên tai tôi.
“Tống Thời Nghệ, trước đây em từng nói môi anh trông rất đáng để hôn, em còn nhớ không?”
“Tôi có thể nói là tôi không nhớ không?”
“Không được.”
Sở Chấp cúi đầu xuống, hương hoa nhài dễ chịu trên người hắn tràn vào khoang mũi tôi trước tiên.
Tiếp theo đó là
Cảm giác mềm mại, ấm nóng trên môi.
Vòng đu quay dần hạ xuống, bàn tay đặt trên eo tôi kéo tôi vào sâu trong lòng hắn hơn.
Những rung động nhẹ khiến chúng tôi càng dán chặt vào nhau hơn.
Một nụ hôn dài, bắt đầu từ điểm cao nhất của vòng đu quay, rồi rơi thẳng xuống trái tim tôi.
13.
Sau nụ hôn ấy, khoảng cách giữa tôi và Sở Chấp như bị phá bỏ hoàn toàn.
Bây giờ tôi có thể thoải mái nắm tay hắn dạo quanh công viên.
Tôi khát nước, bảo hắn đi mua nước giúp tôi.
Hắn vừa rời đi, tôi liền ngồi trên ghế dài, gửi tin nhắn khoe chiến tích với mẹ.
“Con vừa hôn hắn xong! Hắn giỏi lắm!!!”
“Aaaaa, gương mặt đẹp trai đó đột nhiên sát lại gần con!!!”
“Mẹ ơi, con có thể xin hôn lại lần nữa không???”
Từ xa, Sở Chấp cầm chai nước bước đến.
Chưa nói hai lời, hắn đặt tay ra sau gáy tôi, cúi xuống hôn tôi ngay lập tức.
Nụ hôn này còn mạnh mẽ, bá đạo hơn lần trước.
Tôi đơ người.
Cúi xuống nhìn điện thoại, phát hiện một chuyện tái mặt
Vì quá kích động, tôi lại nhắn nhầm tin này cho Sở Chấp!
Tôi cứng đờ: “Này, Sở Chấp, cậu có thể đổi avatar khác không?”
Hắn cười: “Không muốn. Nhưng em có thể thêm ghi chú cho anh, ví dụ như ‘Bạn trai bé cưng’ chẳng hạn?”
Thấy tôi không phản hồi, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, đặt đầu lên đùi tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Đồng ý đi mà, bé cưng.”
Hắn chớp mắt, đôi lông mi dài rợp bóng, còn dùng mặt cọ cọ vào đùi tôi.
Khốn kiếp, lại bị hắn dụ dỗ nữa rồi.
Cuối cùng, tôi vẫn sửa ghi chú của hắn theo ý hắn muốn.
Tôi cá rằng nếu nói với người khác về bộ mặt mặt dày này của Sở Chấp, chắc chắn chẳng ai tin.
Buổi tối, chúng tôi đến quán nướng.
Sở Chấp đã đặt bàn từ trước, nếu không có lẽ phải chờ đến cả tiếng đồng hồ.
Những miếng thịt nướng chạm vào vỉ kêu xèo xèo, mùi hương tỏa ra cực kỳ hấp dẫn.
Quán có chỗ ngồi hai người, nhưng hắn lại nhất quyết ngồi cùng một bên với tôi.
Sở Chấp nói: “Ngồi đối diện, anh thấy trống trải quá. Ngồi cạnh em vẫn hơn.”
Khi xem phim, hắn nắm chặt tay tôi, không buông ra dù chỉ một giây.
Bàn tay thon dài, ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi, sau đó len lỏi vào từng kẽ ngón tay, đan chặt lấy tôi.
Tôi không khỏi tò mò.
Tôi cũng không tệ, nhưng điều kiện của Sở Chấp quá mức hoàn hảo.
Tại sao hắn lại thích tôi?
Hơn nữa, tính cách của hắn trước mặt người khác và trước mặt tôi hoàn toàn khác biệt.
Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi.
Cuối cùng, sau khi ăn lẩu xong, khi đang đi dạo bên bờ sông, tôi cũng không nhịn được nữa mà hỏi hắn.