Lỡ Sai Thì Sai Luôn - Chương 2
06.
Ba ngày liền, tôi không thèm nói chuyện với mẹ.
Tôi cảm thấy giữa hai mẹ con có khoảng cách thế hệ, mẹ hoàn toàn không hiểu nỗi đau của một thiếu nữ thất tình.
Mãi đến cuối tháng, mẹ vẫn chưa gửi tiền sinh hoạt cho tôi.
Tôi hoảng loạn.
“Đói quá, đói muốn xỉu, nghèo rớt mùng tơi.”
Tôi gửi kèm một sticker cá mập nhỏ cầm bát xin cơm.
“Hết tiền ăn rồi hả?”
Thật ra số tiền hai ngàn tệ mẹ tôi gửi để mua váy vẫn chưa dùng hết.
Nhưng mà đó là mẹ nói riêng, không tính vào tiền sinh hoạt!
Tôi tiếp tục gửi một sticker mèo con rưng rưng nước mắt.
“Thật mà, đại nhân ban phát chút cơm đi.”
Mẹ tôi không nói gì, chuyển khoản thẳng một vạn tệ.
Tay tôi run lên, mãi không dám nhận tiền.
“Nhà mình trúng số à?”
“Không, chẳng phải con thất tình sao? Cầm lấy đi mua gì ngon mà ăn.”
“Xin lỗi mẹ, trước đó con hơi thái độ.”
“Không sao, mẹ con mình đâu cần khách sáo thế.”
Quả nhiên, giữa mẹ con không có hận thù qua đêm!
Tôi lập tức nhận tiền, đặt ngay một bữa tiệc hải sản lẩu cay.
Mặc dù cảm giác thất tình vẫn còn đó, nhưng đầu óc tôi đã bị mùi vị cay nồng hấp dẫn đến mức chẳng còn tâm trạng nghĩ ngợi gì nữa.
Hơn một tuần sau, bạn cùng phòng gửi cho tôi một bài đăng trên trang confession của trường.
Là ảnh chụp Sở Chấp đang chơi bóng rổ trên sân, bị ai đó lén chụp lại.
Một cô gái đăng bài tìm kiếm: “Muốn ‘vớt’ anh chàng đẹp trai này, tiện thể hỏi thử xem anh ấy có bạn gái chưa?”
Sở Chấp đích thân bình luận: “Tôi có người thích rồi, nhưng chưa theo đuổi được.”
Bình luận này lập tức bùng nổ, có hơn trăm comment bên dưới.
“Không thể tin nổi, hóa ra cũng có người mà Sở Chấp theo đuổi không được!”
“Chuẩn bài, đàn ông luôn thích người không thích mình.”
“Tôi đoán là do trước giờ toàn có người theo đuổi hắn, nên hắn không biết cách cưa gái.”
…
Tôi chọc chọc Lý Huyên đang ngồi cạnh.
“Bạn trai cậu có biết người Sở Chấp thích là ai không?”
“Anh ấy cũng không chắc, nhưng bảo tuần trước Sở Chấp đã chuyển khoản một vạn tệ tiền tiêu vặt cho cô gái đó, chỉ để an ủi vì cô ấy thất tình.”
Tôi sặc nước.
Lý Huyên ôm mặt than thở: “Bây giờ tôi lại thấy thương Sở Chấp mất rồi.”
Ngay cả tôi cũng không ngờ, một người lúc nào cũng xa cách như hắn, lại có ngày đi làm “thê nô” cho người khác thế này.
07.
Chưa đến hai ngày sau, một người có avatar y hệt mẹ tôi đột nhiên gửi lời mời kết bạn.
“Bé cưng, sao con lại xóa mẹ?”
Tôi thấy lạ, chắc người này thêm nhầm rồi, đúng là kỳ quái.
Mãi đến khi mẹ gọi điện đến.
“Bé cưng à, tháng trước mẹ đi du lịch Nhật Bản, bận quá không có thời gian trò chuyện với con. Nhưng con cũng không thể xóa mẹ luôn như thế chứ?”
Tay tôi cứng đờ, vội vàng mở WeChat kiểm tra.
Toang rồi.
Hai cái avatar giống y hệt nhauđều là một đóa hoa sen vàng nở rộ.
Tôi chưa từng ghi chú tên cho mẹ, mà bà thì rất thích đổi biệt danh với trạng thái cá nhân.
Chỉ có cái avatar này là mẹ không thay đổi, vì bà bảo nó mang lại tài lộc.
Nên tôi chỉ nhận ra mẹ qua avatar.
Vậy thì…
Người có cùng avatar với mẹ, còn trò chuyện với tôi như chẳng có gì bất thường, thậm chí chuyển khoản cho tôi…
Rốt cuộc là ai???
Trong một tháng gần đây, người duy nhất tôi vừa thêm lại vội vàng xóa đi chỉ có Sở Chấp.
Lúc đó tôi xóa nhanh quá, còn chẳng kịp nhìn rõ avatar của hắn là gì.
Trong lòng tôi dâng lên một suy đoán mơ hồ, nhưng tôi không dám tin.
Tôi bảo Lý Huyên gọi bạn trai cô ấy đến, xác nhận từng chi tiết.
Biệt danh, avatar, thời gian chuyển khoảntất cả đều khớp.
Hahahaha…
Không thể nào!
Chắc chắn tôi đang nằm mơ!
Tôi cẩn thận gõ một tin nhắn:
“Cậu là Sở Chấp???”
Đối phương trả lời ngay lập tức:
“Đúng vậy, bé cưng.”
…
Hiện trường lúc này không chỉ có tôi, mà còn có cả Lý Huyên và bạn trai cô ấy, Đàm Thư Mặc.
Cả ba chúng tôi đều cảm thấy tim mình cần một viên thuốc trợ tim ngay lập tức.
Vậy nghĩa là… crush của Sở Chấp lại là tôi sao?
Không không không, hiểu lầm này lớn quá rồi!
Mặc dù tôi rất mê trai đẹp, nhưng quân tử thích cái đẹp cũng phải có nguyên tắc!
Tôi phải làm rõ với hắn.
“Sở Chấp, trước giờ tôi vẫn tưởng cậu là mẹ tôi, vì hai người có cùng avatar. Xin lỗi nhé, đây hoàn toàn là hiểu lầm!”
Sau đó, tôi chuyển lại cho hắn mười hai ngàn tệ.
Nhưng hắn không nhận.
“Vậy, chuyện tôi gọi cậu là bé cưng cũng là hiểu lầm?”
“Đúng… đúng vậy.”
“Những chia sẻ hàng ngày trong suốt một tháng qua cũng là hiểu lầm?”
“Cũng… cũng đúng luôn.”
Tôi cầu xin cậu đừng hỏi nữa… mất mặt đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống luôn rồi!
Sở Chấp đột nhiên hỏi một câu đầy xúc động:
“Tống Thời Nghệ, cậu chưa từng có chút thích tôi sao?”
Hỏng rồi, hắn chắc chắn là xấu hổ quá hóa giận rồi!
08.
“Tống Thời Nghệ, cậu nói gì đi chứ!”
Nói gì đây…
Chỉ cần nhớ lại những tin nhắn sến súa tôi từng gửi cho Sở Chấp, tôi liền muốn tự đấm chết mình.
Thôi, đã vậy thì dứt khoát luôn đi.
Người theo đuổi hắn nhiều thế, vài ngày nữa hắn chắc chắn sẽ quên chuyện này thôi.
Tôi tắt điện thoại, chặn Sở Chấp.
Đúng vậy, hắn chỉ cần bình tĩnh lại là ổn ngay.
Lý Huyên rút khăn giấy trong túi, giúp tôi lau mồ hôi trên trán, sau đó quay sang hỏi Đàm Thư Mặc:
“Dựa theo hiểu biết của anh về Sở Chấp, chắc vài ngày nữa hắn sẽ quên chuyện này nhỉ? Trông hắn đâu có giống người nhỏ nhen vậy?”
Đàm Thư Mặc lắc đầu như cái chong chóng.
“Sở Chấp là kiểu người hoặc là không để tâm, hoặc là đã nghiêm túc thật sự. Nếu là loại thứ hai, thì có kéo bằng ba con la cũng không giữ nổi đâu.”
Tôi lẩm bẩm: “Vậy thêm một con nữa thì có kéo lại được không?”
Cả buổi chiều tôi đều không thể tập trung vào bài giảng.
Đã thế lại còn là tiết học chung, tôi lại đụng mặt Sở Chấp.
Tôi nghiêng người, trốn sau lưng Lý Huyên, trong khi Sở Chấp cùng Đàm Thư Mặc đang đi tới từ hướng đối diện.
Trong lòng tôi niệm thần chú: “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…”
Nhưng rồi giọng nói trầm thấp của Sở Chấp lại vang lên ngay phía trên đầu tôi:
“Bé cưng, đùa giỡn tôi vui lắm hả?”
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khí chất lạnh lùng như dao cắt, so với hắn, tôi trông chẳng khác nào một con gà con vừa chui ra từ ổ.
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi mà, cậu không đến mức nhỏ mọn vậy đâu nhỉ…?”
“Bình thường bạn bè trong bộ phận đều khen cậu tốt tính lắm, tuy ít nói nhưng rất nhiệt tình, tuy không sôi nổi nhưng lại rất chân thành…”
Lúc này còn năm phút nữa là vào tiết.
Giảng đường đông kín người, không chỉ có lớp tôi mà còn có mấy lớp khác cùng khoa.
Sở Chấp đột nhiên cúi xuống, hơi thở của hắn chỉ cách tai tôi vài centimet.
“Bé cưng, cậu có biết hôm qua tôi đã nhắn cho cậu bao nhiêu tin không? Thêm tôi lại ngay!”
Tôi lẩm bẩm: “Gọi tôi bằng tên đi là được rồi, gọi ‘bé cưng’ nghe sến lắm…”
Sở Chấp lạnh lùng đến mức có thể rớt ra băng đá:
“Trước đây không phải chính cậu nói tôi phải gọi là ‘bé cưng yêu dấu’ sao? Bây giờ đổi ý? Muộn rồi.”
“Tôi đã nói rồi, đó là hiểu lầm!”
Giọng điệu của Sở Chấp bỗng dịu xuống, hắn hơi lảo đảo, suýt nữa ngã lên vai tôi.
“Vậy thì… cứ sai luôn đi, không được à?”
09.
Chuông báo vào lớp vang lên, nhưng lòng tôi thì như chiếc bánh kem vừa được phủ kem tỉ mỉ bỗng bị chó đập một phát nát bét.
Tôi mở danh sách chặn, gỡ chặn Sở Chấp.
Tiết học này liên quan đến xã hội học, giáo sư đặt một câu hỏi:
“Các em đều đã lên đại học rồi, chắc hẳn có bạn đã yêu đương. Hôm nay thầy muốn chọn hai bạn để trả lời một câu hỏi.”
“Theo các em, tình yêu là gì?”
“Thầy sẽ chọn một bạn nam và một bạn nữ. Trước tiên là… bạn nữ trước nhé.”
Tôi trơ mắt nhìn ảnh đại diện trên màn hình lướt qua thật nhanh, rồi dừng ngay chỗ tôi.
Lý Huyên chọc chọc tôi: “Đừng ngơ ra thế, đến lượt cậu rồi kìa.”
Tôi hít một hơi sâu, đứng dậy:
“Thầy ạ, em không biết phải trả lời thế nào. Vì từ nhỏ đến giờ em chưa từng yêu ai. Em có thể thích một người vì rất nhiều yếu tố bên ngoài…
“Ví dụ như hầu hết con gái đều thích trai đẹp, có tài lẻ, học giỏi, v.v.”
“Em cũng không ngoại lệ. Nhưng một sự hiểu lầm lại khiến em thấy được một mặt khác của một người, hoàn toàn khác với tưởng tượng của em.”
“Bề ngoài, cậu ấy giống như một tảng băng phát sáng, nhưng thực ra lại rất chu đáo và dịu dàng, thậm chí còn có một chút trẻ con.”
“Điều đó… khiến em hơi hoảng loạn.”
Giáo sư không trách tôi vì không đưa ra câu trả lời chính xác, mà chỉ mỉm cười:
“Xem ra bạn nữ này đang có chút bối rối trong chuyện tình cảm. Vậy có bạn nam nào sẵn sàng giúp bạn ấy giải đáp không?”
Lời vừa dứt, Sở Chấp đứng dậy.
“Thầy ạ, trùng hợp là dạo gần đây em cũng có suy nghĩ về vấn đề này. Mong rằng câu trả lời của em có thể giúp bạn ấy tìm ra câu trả lời.”
Nói xong, hắn quay người, nhìn thẳng vào tôi.
“Em từng đọc quan điểm của nhà tâm lý học Brené Brown: Tình yêu sinh ra khi cả hai dám bộc lộ sự yếu đuối của mình mà không sợ bị phán xét.”
“Em rất đồng tình với quan điểm này. Tình yêu không phải một cái cân, cần phải tìm một quả cân tương xứng với mình.”
“Đối với em, tình yêu rất đơn giảnchỉ cần em cần anh, thì anh sẽ luôn ở đây.”
Những khoảnh khắc tôi và Sở Chấp nhắn tin qua lại suốt bao nhiêu ngày qua bỗng tua nhanh trong đầu tôi.
Dù tôi chỉ coi hắn như mẹ mình, vô tư kể đủ thứ chuyện…
Nhưng hắn luôn trả lời từng câu một.
Tôi muốn gì, hắn đều làm được ngay lập tức.
Tôi cảm thấy…
Mình sắp không giữ nổi nữa rồi.
Nếu đây không phải lớp học, có lẽ tôi đã chạy xuống ôm hắn thật chặt.
Cả giảng đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Giáo sư giơ tay ra hiệu cho cả hai chúng tôi ngồi xuống.
“Lớp trưởng, ghi lại tên hai bạn này, cộng mỗi bạn một điểm.”