Livestream Bói Toán: Tà Trận Gọi Hồn - Chương 3
08
“Thẩm tiểu thư, thực sự xin lỗi. Cảm ơn cô đã hợp tác.”
Trước cửa sở cảnh sát, viên cảnh sát trẻ tuổi lịch sự tiễn tôi ra ngoài.
Nguyên nhân cảnh sát triệu tập tôi không chỉ vì sự cố “bất thường” của Búa Thần trong livestream, mà còn liên quan đến vụ việc của ảnh hậu Tạ Tri Vi.
Nghe nói, khi tìm thấy Búa Thần, anh ta chỉ còn chút hơi tàn, không kịp đến bệnh viện thì đã tắt thở.
Về phần tôi, một streamer đã dự đoán chính xác thời gian tử vong của anh ta, lại cách hiện trường hơn 500km, hoàn toàn không có thời gian gây án, vì thế cũng nhanh chóng được loại trừ khỏi diện tình nghi.
Tương tự, ảnh hậu thường trú ở thành phố A, cách thành phố F nơi tôi đang ở một trời một vực. Thêm vào đó, cảnh sát đã xác minh rằng trong hai tháng gần đây tôi chưa từng rời khỏi thành phố F, vì vậy nghi ngờ cũng bị xóa bỏ.
Không có thời gian gây án, nhưng lại đoán chính xác hai vụ việc kỳ lạ như vậy.
Ánh mắt của cảnh sát điều tra dành cho tôi dần trở nên khác lạ.
Nghĩ đến đây, tôi ngước nhìn bầu trời đen thẳm, khẽ thở dài.
Tôi biết rõ, với sự bùng nổ của hai sự kiện Búa Thần và Tạ Tri Vi, những ngày nhàn nhã nhận đơn lẻ tẻ, làm việc vừa đủ để đạt chỉ tiêu tối thiểu mỗi tháng của tôi đã kết thúc.
“À phải rồi, Thẩm tiểu thư.”
Giọng nói của viên cảnh sát trẻ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi quay sang nhìn anh ta với vẻ thắc mắc. Vẻ mặt anh nghiêm túc như muốn nhấn mạnh: “Tôi nghĩ mình nên nhắc nhở cô, bây giờ cô đang rất nổi tiếng. Hãy chú ý giới hạn của những gì cô phát sóng!”
09
Vật lộn một hồi, khi tôi về đến nhà đã là hơn 10 giờ tối.
Nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa là qua ngày mới. Tôi vội bật livestream.
Chỉ tiêu công việc còn chưa hoàn thành, không tranh thủ thì chắc chắn phải tăng ca.
【Chấn động! Mỹ nhân thần bí online đoán quẻ, chỉ còn hai quẻ miễn phí, ai đến trước được trước!】
Khi tôi còn chưa kịp thưởng thức tiêu đề livestream vừa chỉnh sửa kỹ lưỡng, thì màn hình đã tràn ngập bình luận.
【Thần tiên trở lại rồi! Lần này tôi là người đầu tiên! Chụp hình, chụp hình!】
【Ồ, streamer được thả ra rồi sao? (icon cười bảo vệ mạng sống)】
【Vừa xem lại video cũ, phải nói streamer này thật sự có bản lĩnh, bái phục.】
【Nhanh vào chủ đề chính đi, tôi chờ không nổi nữa!】
【Chỉ có mình tôi tò mò tình hình của Búa Thần thôi sao…?】
【Người mới, xin hỏi phòng livestream này có chuyện gì vậy? Sao nổi thế?】
【Hướng dẫn: tìm kiếm “Ảnh hậu tìm con”, “Ngược đãi trẻ em, Búa Thần hành hạ mèo”.】
“Khụ khụ.”
Tôi hắng giọng, liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng bắt đầu vào việc: “Mỗi thứ sáu hàng tuần, streamer sẽ livestream, mỗi lần ít nhất năm quẻ, ba quẻ đầu miễn phí. Các bạn mới đến nhớ nhấn theo dõi để không lạc đường tìm tôi.”
“Hôm nay livestream gặp chút sự cố, nhưng vừa rồi tôi đã xử lý xong, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé.”
“Hôm nay còn 4 quẻ, trong đó 2 quẻ miễn phí. Ai muốn kết nối thì nhanh tay bấm trái tim nhỏ, kênh kết nối sẽ được mở ngay.”
【Búa Thần: Cái gọi là chút sự cố đấy…】
【Ơ? Sao chưa thấy ai kết nối vậy?】
【Dì đây xin thề tuyệt đối không đội trời chung với tội ác, nhường cơ hội này cho người trẻ tuổi các cháu đấy, ha ha ha.】
【Không định nói chút nào về chuyện kia sao?】
【Streamer lợi hại quá, tôi sợ cô nhìn ra hôm nay tôi lén nhìn Tiểu Hoa nhà bên tắm.】
【Tôi thì sợ bị cô phát hiện ra hôm qua tôi 18 lần liên tục thắng ở Vương Giả Cốc.】
【…】
Thấy không ai kết nối, tôi bắt đầu thấy sốt ruột.
“Streamer nhận đoán đủ loại nhé: tiền đồ, nhân duyên, phong thủy… Tất cả đều xem được. Không ai thử thật à?”
“Dịch vụ đa dạng, khả năng vượt trội, hai quẻ đầu còn miễn phí, đúng là giá trị tốt nhất trên Internet hiện nay.”
“Thật sự không ai thử sao?”
Dưới sự dụ dỗ không ngừng của tôi, cuối cùng cũng có người gửi yêu cầu kết nối.
10
Sau khi xử lý nhanh ba lần kết nối—hai về tiền đồ và một về nhân duyên, thời gian đã gần đến 11 giờ 40.
Không có nội dung giật gân nào, lượng người xem phòng livestream cũng giảm đáng kể. Người chọn kết nối lại càng ít.
Tôi thở dài, định tiếp tục khuyến khích mọi người thử kết nối thì đột nhiên một yêu cầu video bật lên.
Tôi vội vàng nhấn nhận.
Hình ảnh trên màn hình rất tối, chỉ thấy một bức tường vàng nhạt cũ kỹ, lớp sơn bong tróc từng mảng.
Tiếng nói đầy vui mừng vang lên từ đầu bên kia: “Kết nối được rồi! Kết nối được rồi!”
“Tôi nghe Tiểu Long nhà mình nói đại sư này chuẩn lắm, mau hỏi đại sư đi!”
“Nghe nói đại sư có bản lĩnh lớn lắm!”
“Đúng đúng, đây gọi là livestream, đại sư giờ đã nhìn thấy mọi người rồi.”
Ngay sau đó, màn hình khẽ rung, hai bóng người xuất hiện trước camera.
Đó là một đôi vợ chồng già ăn mặc giản dị, tóc bạc trắng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Ba mẹ, mau nói đi, nói với đại sư chuyện của Tiểu Diệu, nhờ đại sư giúp tìm xem.”
Một giọng nữ lớn tuổi, mang đậm âm hưởng vùng quê vang lên, có vẻ là một người dì.
“Chào đại sư.”
Ông lão nhìn camera một cách ngập ngừng rồi mở lời: “Cháu trai nhà chúng tôi trưa nay nói ra ngoài tìm bạn chơi, đến giờ vẫn chưa về. Điện thoại gọi cũng không được. Tôi muốn nhờ đại sư tìm giúp cháu tôi.”
“Thằng bé còn nhỏ, có thể đi đâu được? Cháu tôi từ trước giờ không bao giờ đi xa, đến giờ ăn cơm đã về rồi…”
Nói đến đây, giọng ông lão nghẹn lại.
Bà cụ đứng bên cạnh cũng không kìm được mà xúc động, nước mắt rơi lã chã.
“Ba mẹ nó còn đang đi làm xa, nếu cháu nó mất tích thật, hai thân già chúng tôi cũng không sống nổi.”
“Người ta nói thằng bé vào tiệm tạp hóa mua một gói thuốc lá rồi đi đâu không ai biết. Nhưng cháu tôi ngoan lắm, không bao giờ hút thuốc!”
Từ câu chuyện đứt quãng của hai ông bà, tôi lắp ráp được một vài thông tin.
“Ông bà ơi, hai người đừng vội, tôi nhất định sẽ giúp hai người tìm cháu trai, được không?”
Sau khi dịu giọng an ủi hai ông bà, tôi quay về phía người cầm điện thoại hỏi tiếp: “Người cầm điện thoại là con gái của hai bác đúng không? Chị có biết chi tiết về chuyện này không?”
“Ông bà đang xúc động, tôi có thể hỏi chị một số câu hỏi được chứ?”
11.
“Được, được chứ, đương nhiên là được.”
“Chỉ cần tìm được Tiểu Diệu, gì tôi cũng nói.”
Chẳng mấy chốc, góc quay được lật lại.
“Trưa hôm qua Tiểu Diệu nói về nhà rồi bảo sẽ đi chơi với bạn, ăn đồ ngon, nói một lát sẽ về. Kết quả đến hơn năm giờ chiều, khi chúng tôi từ ruộng về, vẫn không thấy nó đâu.”
“Bố tôi lo quá, liền gọi điện cho Tiểu Diệu, nhưng điện thoại tắt máy. Lúc ra ngoài, chúng tôi còn kiểm tra thấy điện thoại nó đầy pin mà.”
“Chúng tôi chờ thêm một lúc nữa trong nhà, nhưng gọi điện không được. Thấy trời sắp tối, liền rủ họ hàng, bạn bè đi tìm khắp nơi, nhưng tìm hoài không thấy.”
“Mẹ, người ở tiệm tạp hóa chẳng phải đã thấy Tiểu Diệu sao?” Một giọng nam trẻ tuổi nhỏ nhẹ nhắc.
“À đúng, đúng rồi.”
“Ông chủ tiệm tạp hóa ở đầu làng nói đã thấy Tiểu Diệu, còn bảo chiều qua nó đến mua một gói thuốc lá. Nhưng cháu nhà tôi ngoan lắm, làm gì hút thuốc bao giờ!”
“Tiểu Diệu từ trước giờ ngoan lắm. Bố mẹ nó không ở nhà, tôi là người nuôi dạy nó lớn, chưa bao giờ nó về muộn thế này, lại càng không thể hút thuốc.”
“Cháu nhà các người bao nhiêu tuổi?”
Tôi cắt ngang câu chuyện của người dì.
“Mười ba, mới học lớp bảy thôi.”
“Chị có thể nói rõ ngày tháng năm sinh, địa điểm và tên chính xác của đứa trẻ được không?”
Sau khi nhận được thông tin cụ thể, tay tôi nhẹ nhàng cử động dưới mặt bàn.
Trong khoảnh khắc tôi im lặng, bình luận trên livestream lại sôi nổi.
【Đứa trẻ dưới tuổi vị thành niên hút thuốc lá, cũng không phải chuyện gì quá hiếm đâu, chỉ là người nhà không biết thôi.】
【Hút thuốc thì hút thuốc, nhưng muộn thế này chưa về, người nhà lo lắng là đúng mà.】
【Trẻ con bây giờ vẫn còn quá nghịch ngợm.】
【Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, có khi ở quán net mà tìm được.】
【Mọi người ơi, người nhà đã nói là cháu bé ngoan lắm, chuyện này là lần đầu xảy ra. Đừng vì mình thế nào mà nghĩ ai cũng thế.】
【Đúng rồi, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Đúng là nhiều người chỉ biết xem náo nhiệt.】
Rút tay về, lòng tôi dần trĩu xuống.
Tôi không để ý đến những bình luận đang náo nhiệt trên màn hình mà giữ giọng điệu điềm tĩnh nói với người ở đầu kia video: “Mọi người đã báo cảnh sát chưa?”