Liên Minh Vô Địch Bán Hàng Cho Trẻ Em - Chương 4
Cái gông đã trói buộc tôi suốt nửa đời người— “Rắc” một tiếng, cuối cùng cũng gãy.
10
Vài ngày sau, Vương Kiến Quốc dắt theo Vương Duệ và Từ Ân đến nhà tôi.
Đầu tiên là mang hết số tài sản đã lấy từ nhà tôi trả lại.
Sau đó còn lấy ra bản hợp đồng cắt đứt quan hệ mẹ con.
Trong lúc đó, Từ Ân còn ám chỉ rằng— Nếu tôi có thể chuyển quyền sở hữu căn nhà hiện tại sang cho Vương Duệ, thì họ có thể suy nghĩ lại việc cắt đứt.
Họ sẵn lòng “cho tôi một cơ hội”, xem xét thái độ và hành động của tôi sau này.
Nếu “cư xử tốt”, biết đâu họ sẽ “bằng lòng phụng dưỡng tuổi già”.
Tôi bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.
Đếm kỹ lại tài sản, không nói một lời thừa, ký xoẹt vào bản hợp đồng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cút hết cho tôi!”
Ba người không chiếm được gì, mặt mày tái mét, câm lặng rút khỏi nhà tôi.
Tôi ngồi một mình trong phòng khách, bỗng cảm thấy cả người như trút được một tảng đá lớn.
Vương Duệ tưởng ôm được đùi ông bố.
Nhưng đâu có biết—tôi chính là một đại gia ngầm.
Có lẽ là do xưa kia khắc tuổi với chồng cũ, từ sau ly hôn, vận may của tôi lên như diều gặp gió.
Gió nào cũng bắt đúng lúc.
Trúng xổ số năm trăm triệu.
Mua nhà giá rẻ rồi bán giá cao.
Mua vàng đúng đáy.
Càn quét cả thị trường chứng khoán.
Tính ra tài sản tôi gom được giờ đã vượt quá cả chục “mục tiêu nhỏ”, tiêu đến kiếp sau cũng chẳng hết.
Chỉ vì sợ Vương Duệ biến thành loại công tử ăn bám, tôi mới cố gắng sống thật giản dị, giấu nhẹm mọi thứ.
Tôi mở WeChat, chuyển cho Tiểu Lý 100.000 tệ.
Nó chưa kịp nhận thì đã gọi điện lại ngay.
“Mẹ, sao mẹ lại chuyển tiền cho con vậy?”
“Cầm lấy, coi như là lời cảm ơn của mẹ dành cho con.”
Tiểu Lý cười nhẹ đầu dây bên kia: “Không cần đâu mẹ, thật đấy. Con giúp mẹ đâu phải vì tiền… mà số tiền này cũng lớn quá rồi.”
“Tôi bảo cầm là cầm!” – tôi cố tình nghiêm giọng.
“Con đã gọi tôi là mẹ, thì mẹ bỏ tiền ra cho con cũng chẳng có gì lạ.”
Tôi ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Còn nữa, mẹ muốn nhờ con một việc.”
Tiểu Lý lập tức đáp: “Dạ, mẹ cần gì cứ nói.”
“Con có quen ai làm môi giới bất động sản đáng tin không? Mẹ có mười căn hộ ở khu trung tâm, gần các trường điểm, trước đây định để lại cho Vương Duệ. Giờ mẹ muốn bán hết.”
“Gì cơ? Mẹ định bán mấy căn đó á? Học khu là loại giữ giá nhất rồi, bán đi tiếc lắm đó…”
Tôi mỉm cười, thong thả nói: “Cả đời làm lụng rồi, giờ cũng nên tận hưởng một chút. Mẹ tính bán hết, đổi lấy biệt thự ven sông.”
Tiểu Lý im lặng mấy giây, rồi nghiêm túc nói: “Mẹ, đúng là con có đứa bạn làm môi giới, cực kỳ đáng tin. Nhưng con phải nhắc trước—mấy phi vụ lớn thế này, tiền hoa hồng của nó cũng không nhỏ đâu.”
“Không sao!”
Tôi ngả lưng nằm dài trên sofa, mắt nhìn lên trần nhà, từng chữ thốt ra rành rọt: “Vậy thì cho nó làm top doanh số một lần luôn đi—xong rồi bảo nó cũng gọi tôi là mẹ!”
11
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Lý đã dắt theo cậu bạn học Tiểu Trương đến nhà tôi.
Tiểu Trương là một thanh niên đeo kính gọng đen, vừa bước vào đã luống cuống vò tay không ngừng.
“Cháu… cháu chào cô Lưu, cháu là…”
“Tôi là mẹ.” – Tôi nâng tách cà phê, mỉm cười ngắt lời cậu ta.
“Tiểu Lý chưa nói quy định cho cậu à?”
Tiểu Trương sững người, sau đó mắt sáng rỡ lên: “Mẹ ơi! Con sẽ làm cho mẹ bản đánh giá bất động sản chuyên nghiệp nhất!”
Một tuần sau, toàn bộ mười căn hộ học khu đều bán được giá cực cao.
Ngày làm thủ tục sang tên, Tiểu Trương đăng ảnh chiếc cúp “Top doanh số” lên trang cá nhân, caption: “Cảm ơn mẹ yêu quý của con!”
Trong ảnh, cậu ta cười tươi đến mức không thấy mắt đâu.
Bán xong nhà, Tiểu Lý lại dẫn đến Tiểu Hoàng – người của công ty nội thất.
Tiểu Hoàng là một cô gái trẻ, vừa vào nhà đã cúi người chào lễ phép: “Chị Lưu ạ, Tiểu Lý nói chị muốn…”
“Gọi là mẹ.” – Tôi chẳng buồn ngẩng lên, lật từng trang bản thiết kế.
Cô bé ngọt xớt, hí hửng đáp luôn: “Mẹ cứ yên tâm! Con sẽ trực tiếp giám sát công trình, cam kết không cắt xén gì cả, dùng toàn vật liệu nhập cao cấp cho mẹ luôn!”
Ba tháng sau, biệt thự ven sông của tôi hoàn thiện.
Đội của Tiểu Hoàng làm ngày làm đêm, hoàn toàn không nề hà.
Giờ ảnh của họ được treo ngay chỗ dễ thấy nhất trong văn phòng công ty nội thất, bên dưới là hàng chữ:
“Đội ngũ Top doanh số năm!”
Ngày đầu tiên dọn vào nhà mới, tôi ngồi trong garage trống trải, gửi cho Tiểu Lý một tin nhắn:
“Tìm giúp mẹ một sale ô tô đáng tin.”
Nửa tiếng sau, Tiểu Vương xuất hiện trước cửa biệt thự.
Chàng trai gầy gò này vừa vào cửa đã cúi gập người 90 độ: “Mẹ! Con đã chuẩn bị sẵn cho mẹ năm mẫu xe hợp nhất rồi ạ!”
Tôi nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Lấy chiếc đắt nhất. Quy tắc thì chắc con hiểu rồi chứ?”
“Mẹ ơi!!!”
Tiếng gọi mẹ của Tiểu Vương vang vọng khắp cả căn biệt thự.
Hôm nhận xe, đại lý xe hơi kéo hẳn một dải băng đỏ treo trước cửa.
Trong ảnh, Tiểu Vương đứng cạnh chiếc Porsche mới tinh, ngực đeo huy hiệu “Ngôi sao doanh số”, cười còn rạng hơn chú rể.
Quản lý ngân hàng Tiểu Triệu là chị họ của Tiểu Lý.
Cô gái đeo kính này vừa thấy tôi đã run đến mức làm đổ cả ly trà.
“Cô Lưu, cháu…”
“Tôi là mẹ.” – Tôi đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Tôi vẫn chưa có con gái…”
“Mẹ!!!” – nước mắt cô rơi lã chã.
“Con nhất định sẽ giúp mẹ quản lý tiền nong thật tốt!”
Giờ cô ấy đã là trưởng phòng trẻ nhất chi nhánh, trong văn phòng đặt hẳn một bức ảnh chụp chung với tôi.
Sau đó là Tiểu Trần phòng gym, Tiểu Tưởng bên thẩm mỹ cũng lần lượt gia nhập hội “Gọi mẹ để thành Top doanh số”.
Cuối cùng, cả đám còn lập hẳn một group chat.
Tên nhóm là:
“Gia đình sale đoàn kết – Con trai con gái một nhà”.
12
Hôm đó, Tiểu Lâm – một nhân viên tư vấn tour du lịch – được giới thiệu đến biệt thự của tôi.
“Cô Lưu ơi, cháu chuẩn bị sẵn vài tuyến cao cấp, hoàn toàn du lịch thuần túy, không có điểm mua sắm đâu ạ…”
“Gì cơ?” – Tôi đặt tách trà xuống, cau mày – “Không mua sắm mà chỉ đi tham quan thì có gì hay?”
Tiểu Lâm đứng hình:
“Ơ… dạ… nhưng giờ người ta chuộng du lịch chất lượng, không ép mua hàng…”
“Vậy chán chết!” – Tôi lắc đầu.
“Đi Paris mà không mua túi? Qua Ý không mua giày? Sang Nhật không mua mỹ phẩm? Gọi gì là đi chơi? Đó là đang phí hoài cuộc sống đấy!”
Tiểu Lâm đẩy kính, ngập ngừng:
“Nhưng… nhưng như thế thì lịch trình sẽ bị gấp lắm…”
“Gấp thì gấp!” – Tôi phất tay mạnh một cái.
“Tôi muốn một lịch trình mua sắm đúng nghĩa! Phải có đủ các điểm shopping, đặc biệt là không được thiếu cửa hàng hàng hiệu!”
Cả hai đang nói chuyện hăng say thì Tiểu Lý – cậu con trai “bán hàng top doanh số” của tôi – đùng đùng gõ cửa bước vào, sắc mặt đầy giận dữ.
Tôi mở tủ lạnh lấy chai nước đưa nó:
“Có chuyện gì vậy con? Ai làm con bực thế?”
Tiểu Lý tu một hơi, rồi đập mạnh điện thoại xuống bàn trà:
“Mẹ! Mẹ xem cái con Từ Ân nó đăng gì lên mạng đi!”
Tôi cầm điện thoại lên, màn hình hiện bài đăng mới nhất của Từ Ân:
《Bạn trai tôi có một bà mẹ đơn thân bị hoang tưởng nặng》 Ảnh đính kèm là tấm hình tôi và Vương Duệ chụp ở châu Âu—nhưng bị chỉnh sửa ác ý.
Cánh tay tôi bị kéo dài quấn chặt lấy người nó, ánh mắt bị bóp méo thành u ám đáng sợ.
“Ba tháng bên nhau, tôi mới phát hiện bạn trai lớn lên dưới sự kiểm soát tâm lý kinh hoàng thế nào…”
Bên dưới là một loạt “tội trạng” được liệt kê hằn học:
— Xông vào nhà tắm khi đang tắm.
— Cấm giao du bạn bè.
— Theo dõi điện thoại suốt ngày đêm…
Phần bình luận thì như nổ tung:
“Trời ơi kinh quá!”
“Bà mẹ đơn thân tâm lý méo mó là có thật đấy!”
Không chỉ đăng video và ảnh cắt ghép ác ý lên mạng, Từ Ân còn bắt đầu dựng hẳn những câu chuyện hoang đường hơn.
Trong đó có một bài dài với tiêu đề:
《365 ngày yêu trai bám váy mẹ, tôi suýt phát điên》 Từng dòng từng chữ như dội nước lạnh lên người tôi:
“Dù đã cắt đứt quan hệ mẹ con, bà ta vẫn gọi điện tra hỏi vào 3 giờ sáng mỗi ngày.”
“Thậm chí đang hẹn hò thì bà ta xuất hiện, ngồi chen giữa hai đứa như không có gì xảy ra!”
Bình luận bên dưới lại nổ lên lần nữa:
“Đây không phải kiểm soát nữa mà là biến thái rồi!”
“Phải báo công an đi! Kiểu người này đáng sợ quá!”
Chưa dừng lại, Từ Ân còn đăng cả loạt ảnh chụp màn hình “tin nhắn giữa tôi và Vương Duệ”:
— “Mày mà cưới con hồ ly đó, tao chết cho mày coi!”
— “Mẹ, xin mẹ đừng như vậy…”
— “Chừng nào con nhỏ đó không biến khỏi đời mày, mày đừng hòng sống yên!”
Tất cả đều là ảnh ghép.
Nhưng cư dân mạng đã tin sái cổ, chia sẻ ầm ầm.
Tôi nhìn mà run cả người, tức đến phát lạnh.
13
Thấy vậy, Tiểu Lâm lập tức giật lấy điện thoại: “Mẹ, mẹ đừng xem nữa!”
Đúng lúc đó, Từ Ân gọi tới.
“Dì à, nếu dì chịu xin lỗi sớm một chút thì có phải mọi chuyện đã yên rồi không?”
“Giờ thế này, tôi khuyên dì nên sang tên căn biệt thự mới mua cho Vương Duệ đi, tôi có thể suy nghĩ đến việc xoá bài.”
“Dì sống một mình trong nhà to như vậy, chẳng phải lãng phí à?”
“Tưởng mày nằm mơ à?!”
Tôi giận đến nỗi giọng run lên.
Từ Ân bật cười.
“Nếu dì không chịu, thì tôi cũng không dám chắc cư dân mạng sẽ làm gì tiếp đâu nhé.”
“Ngay cả con trai cũng không muốn nhận dì nữa, bị thế này cũng là xứng đáng thôi.”
Lời còn chưa dứt, ngoài biệt thự bỗng vang lên âm thanh hỗn loạn.
Tôi kéo rèm ra nhìn, hít một hơi lạnh.
Hơn chục streamer cầm gậy selfie đang livestream trước cổng nhà tôi, còn có người cầm bình sơn xịt đang vẽ bậy lên tường rào.
“Các bạn ơi nhìn đi! Đây chính là nhà của mụ mẹ tâm thần thích kiểm soát người khác đấy!”
Một tên đầu nhuộm vàng hét vào camera.
“Ai tặng tôi pháo hoa, tôi sẽ bấm chuông nhà bà ta luôn!”
Lũ người như ma quỷ này đang bày trò nhốn nháo trước cửa nhà tôi.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, chân run bần bật, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Đúng lúc đó, điện thoại rung liên tục—tin nhắn từ nhóm “Con cháu doanh số” đồng loạt nổ đến:
Tiểu Trương (bất động sản):
“Mẹ! Bọn con thấy tin rồi!”
Tiểu Vương (ô tô):
“Đang trên đường đến!”
Đại Trần (gym):
“Năm phút nữa tới nơi!”
Chưa kịp nhắn lại, ngoài cổng đã xôn xao.
Một chiếc xe đen thắng gấp ngay trước cổng biệt thự.
Cửa xe bật mở, Đại Trần cao gần mét chín lao thẳng ra.
“TẤT CẢ DỪNG LẠI CHO TÔI!”
Một tiếng quát khiến mấy streamer suýt đánh rơi cả điện thoại.
Tên đầu vàng gồng mình bước lên:
“Anh à… bọn tôi đang hành động vì chính nghĩa mà…”
Chưa kịp nói hết câu, Đại Trần đã nắm cổ áo hắn, xách như xách gà con, vung tay quẳng thẳng vào bụi cây bên đường.
“Chính nghĩa cái con khỉ!”
Những kẻ còn lại hoảng loạn định chạy trốn, nhưng đã bị Tiểu Trương, Tiểu Vương cùng mấy người khác bao vây chặt chẽ.
Tiểu Lâm giật lấy điện thoại từ tay một nữ streamer, hướng thẳng vào camera:
“Các bạn nhìn cho kỹ! Đây là cái giá của việc bịa đặt và gây chuyện!”
Khung cảnh hỗn loạn, Tiểu Lý vội vàng chạy vào biệt thự, đỡ lấy tôi đang run lẩy bẩy.
“Mẹ đừng sợ, bọn con đều có mặt rồi.”
Tôi nhìn ra sân, thấy những đứa con “bán hàng” vì mình mà đứng ra bảo vệ, nước mắt không kìm được tuôn ào ạt.
Đại Trần dọn dẹp đám người kia xong, bước lớn đến chỗ tôi.
“Mẹ, mẹ muốn xử lý sao đây? Có đưa hết bọn này đến đồn không?”