Liên Minh Vô Địch Bán Hàng Cho Trẻ Em - Chương 2
Vương Duệ thở dài, như thể đã quyết tâm từ lâu, nói với tôi: “Thật ra con cũng định nói rồi… Mẹ như vậy khiến người ta tưởng con là trai bám váy mẹ.”
“Du lịch kiểu mấy bà già về quê chơi thì được, chứ châu Âu là chỗ của bọn con nít khẩu vị cao cơ.”
“Lần sau mẹ cứ đưa tiền thôi, con dẫn bạn gái đi chơi riêng, mẹ đừng theo nữa, phiền lắm.”
Tôi lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống giường, toàn thân như rã rời.
Vương Duệ không dám nhìn tôi, chỉ cắm đầu vào điện thoại bấm bấm.
Chắc lại đang nhắn tin xin lỗi Từ Ân.
Tôi nhìn nó chằm chằm, thấy nó vừa gõ vừa cười, như thể đang khoe chiến công.
Sau đó nó thở phào, quay sang bảo tôi với vẻ đắc ý: “Xong rồi, Từ Ân không giận nữa. May mà cô ấy biết điều, mẹ sau này nói năng phải cẩn thận vào đấy.”
Tôi lạnh lùng nhìn nó, trong lòng bỗng thấy bình thản lạ thường.
Rồi tôi lấy điện thoại, mở danh bạ tìm đến “AAA thực phẩm chức năng Tiểu Lý”.
Ấn gọi.
“Gọi một tiếng mẹ đi, tôi mua năm chục triệu tiền hàng cho cậu làm top doanh số.”
Đầu dây bên kia ngập ngừng một chút.
“Mẹ! Mẹ ơi!! Mẹ chính là mẹ ruột con thất lạc hai mươi hai năm trước đấy ạ!”
“Tốt, nhớ gửi hóa đơn qua cho tôi.”
Sau đó tôi động tay chuyển khoản ngay tại chỗ.
Vương Duệ hoảng hốt.
“Mẹ làm gì vậy?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn cho con biết—năm chục triệu, tôi có thể mua được cả trăm đứa con còn tốt hơn con.”
Rồi tôi chỉ thẳng ra cửa phòng: “Bây giờ, lập tức, cút ra khỏi đây cho tôi!”
5
Đuổi con trai ra khỏi phòng xong, tôi chán nản nằm xuống giường.
“Mẹ! Mẹ muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với con đúng không?”
Vương Duệ đập cửa, giọng đầy giận dữ.
Tôi thở dài trong lòng.
Dù sao cũng là con mình, đâu phải nói bỏ là bỏ được.
Thật ra tôi chỉ muốn nó tự suy nghĩ lại thôi.
Huống chi cửa tôi cũng đâu có khoá.
Chắc đợi nó bình tĩnh lại thì sẽ hiểu ra.
Nghĩ tới đó, lại thêm mệt mỏi vì cả ngày đi chơi, tôi ngủ lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mình tôi.
Cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiện thông báo từ ngân hàng:
“Tài khoản của quý khách đã chuyển khoản 50,000 bảng Anh sang tài khoản nước ngoài vào lúc 03:17.”
Tôi bật dậy, tay run lẩy bẩy mở phần lịch sử giao dịch.
Người nhận hiện rõ rành rành: tài khoản mang tên Vương Duệ.
Tôi chết trân nhìn vào màn hình.
Vương Duệ lại dám tranh thủ lúc tôi ngủ, dùng chính điện thoại của tôi để nhận diện khuôn mặt, rồi chuyển hết tiền sang tài khoản của nó!
Càng kinh tởm hơn là tin nhắn lặng lẽ nằm trong WeChat: “Mẹ ép con đấy.”
Năm chữ ngắn ngủi như một con dao đâm thẳng vào tim.
Tôi chợt nhận ra hộ chiếu cũng biến mất.
Tôi lục tung từng ngăn vali.
Kiểm tra cả két sắt trong phòng khách sạn, thậm chí lục luôn thùng rác.
Cuốn hộ chiếu màu xanh đậm như bốc hơi khỏi thế giới.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một mẩu giấy nhàu nát trong kẽ tủ đầu giường.
Trên đó là nét chữ nguệch ngoạc của con trai: “Chỉ cần mẹ xin lỗi con và Từ Ân, con sẽ trả lại hộ chiếu.”
Tờ giấy run lên trong tay tôi, trước mắt tối sầm lại.
Nó không chỉ ăn trộm tiền, giờ còn giở trò tống tiền?
Tôi giận đến nỗi đập mạnh tay xuống giường, gọi điện cho Vương Duệ — nhưng điện thoại nó đã tắt máy!
Tôi đành mở lại tài khoản mạng xã hội, lần theo mấy bình luận cũ, tìm tới trang cá nhân của Từ Ân.
Và rồi như bị đấm vào ngực— Bài đăng mới nhất là một bức ảnh.
Là ảnh chụp màn hình chuyển tiền qua WeChat.
Kèm theo dòng chữ: “Người ta nói vừa đậu cao học thì phải chặt đứt tình cũ? Còn người yêu mình thì chiều mình hơn cả thế~”
Tay tôi run rẩy bấm vào phần bình luận.
Hai mươi phút trước, Vương Duệ đã trả lời: “Bé cưng đợi anh nha, chồng đang lên máy bay rồi.”
Theo sau là một dãy icon trái tim.
Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn riêng từ Từ Ân: “Xin lỗi một câu thôi mà khó vậy sao? Hay là hộ chiếu bà không cần nữa?”
Thêm cái icon mặt cười chế giễu.
Chưa dừng lại, nó lại đăng thêm bài mới.
Là ảnh chụp nghiêng gương mặt Vương Duệ ở sân bay, miệng nở nụ cười dịu dàng.
Dòng caption bên dưới: “Người đàn ông thật sự tốt sẽ không so đo với người thân~ Có người sai rành rành còn cố chấp không chịu nhận, may mà bạn trai mình không giống vậy #tầmnhìn #giáodụcgiađìnhquantrọng”
Từ Ân tiếp tục nhắn riêng thêm một câu nữa: “Dì ơi, con trai dì hiểu chuyện như thế, sao dì vẫn cứ cố chấp mãi vậy?”
Kèm theo đó là một ảnh chụp màn hình khác.
Vương Duệ vừa chuyển cho nó một bao lì xì 5.200 tệ.
Ghi chú: “Cho bé yêu mua đồ ngon, đừng chấp mẹ anh.”