Liên Minh Vô Địch Bán Hàng Cho Trẻ Em - Chương 1
1
Thi cao học ba lần, lần này cuối cùng con trai tôi – Vương Duệ – cũng đậu rồi.
Vừa nhận được kết quả, tôi liền nhanh chóng làm visa và đặt vé máy bay.
Dẫn nó đi một chuyến du lịch bảy nước châu Âu.
Coi như phần thưởng cho nó, cũng là dịp để tôi thư giãn sau quãng thời gian dài tất bật giữa công việc và gia đình.
Ban đầu Vương Duệ tỏ ra vô cùng hào hứng và vui vẻ.
Hai mẹ con chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở nhiều nước khác nhau.
Nhưng không biết từ lúc nào, nó bắt đầu cúi đầu nghịch điện thoại liên tục.
Chụp hình cùng tôi trước mấy địa điểm nổi tiếng cũng trở nên gượng gạo.
Tôi hỏi nó có chuyện gì vậy, Vương Duệ lấp lửng không nói rõ.
Nó bảo đi chơi lâu quá, thấy hơi nhớ nhà.
Tôi đùa: “Không phải con đang yêu rồi, nhớ bạn gái muốn về nước hẹn hò đấy chứ?”
Nó lại tỏ ra khó chịu.
“Thôi đi, mẹ già rồi còn hóng hớt vớ vẩn, suốt ngày thăm dò chuyện không đâu.”
Tôi cười cười, cũng không nghĩ nhiều.
Dù gì London cũng là điểm đến cuối cùng trong chuyến đi này.
Vài hôm nữa là về rồi.
2
Chơi cả ngày, về đến khách sạn.
Chân đau mỏi, tôi nằm dài trên giường, vừa xoa chân vừa lựa mấy tấm hình đẹp chụp hôm nay.
Tôi không thích đăng ảnh lên mạng xã hội, cũng khá để ý đến chuyện riêng tư.
Chỉ đăng ký một tài khoản trên một nền tảng giống kiểu ghi nhật ký.
Chẳng ai theo dõi, cũng không có bạn bè nào, đơn thuần chỉ để lưu lại khoảnh khắc đời thường.
Vừa tải ảnh lên và nhấn nút đăng.
Chưa đầy hai giây, đột nhiên có bốn, năm bình luận xuất hiện dồn dập.
“Nhịn mấy ngày rồi, vốn không muốn nói đâu.”
“Dù là mẹ con cũng không cần phải ngày nào cũng đăng ảnh bạn trai tôi như vậy chứ?”
“Còn ảnh nào cũng ôm sát! Không biết tránh né là gì à?”
“Bà là kiểu mẹ cuồng con à? Bị chồng bỏ rơi rồi giờ bám con trai kiếm cảm giác tồn tại đúng không?”
“Bà có biết giới hạn là gì không hả?!”
Tôi sững người.
Gì thế này?
Ai vậy?
Nổi điên gì đây?
Con trai tôi thật sự có bạn gái rồi à?
Nhưng sao con bé này nói chuyện khó hiểu quá.
Tôi cầm điện thoại, định hỏi Vương Duệ cho rõ ràng.
Nó từ lúc về khách sạn là chui tọt vào nhà vệ sinh, nửa ngày không thấy ra.
Tôi ngồi dậy, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh.
Tôi đành phải gọi to: “Vương Duệ, có bị sao không đấy?”
Rồi lại gõ cửa mạnh hơn vài cái.
Cửa bất ngờ bật mở.
Nó vội vã đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Ý bảo tôi đừng lên tiếng.
Tôi hơi ngơ ngác, cúi đầu nhìn thì thấy nó đang cầm điện thoại, màn hình hiển thị đang gọi.
Tôi không nhịn được, nói: “Con đang gọi điện à? Sao không nói, mẹ tưởng con bị té trong nhà vệ sinh rồi cơ.”
Vương Duệ giật mình bịt miệng tôi lại, tay kia giơ điện thoại lên, ghé sát vào nói nhỏ nhẹ với đầu dây bên kia: “Bé cưng, để lát nữa anh gọi lại cho nha.”
Ai ngờ bên kia vang lên giọng nữ chói lói, dù qua loa nhưng tôi cũng nghe thấy rõ mồn một: “Trong phòng anh sao lại có tiếng phụ nữ?!”
3
Vương Duệ trông có vẻ lúng túng, thở dài đáp lại:
“Là mẹ anh…”
Giọng bên kia điện thoại lập tức lớn hơn: “Cái gì? Anh lại ngủ chung phòng với mẹ mình á? Quá sức tưởng tượng luôn đấy!”
Nghe vậy tôi bắt đầu khó chịu.
Mẹ dắt con trai đi du lịch, ở chung phòng thì đã sao?
Với lại tôi đặt hẳn phòng suite, có hai phòng riêng biệt, đảm bảo riêng tư cá nhân đầy đủ, có phải làm chuyện gì mờ ám đâu!
Vương Duệ vội cúi đầu, liếc mắt: “Thôi mà, thôi mà… Anh sẽ chú ý, sau này đảm bảo không vậy nữa.”
“Cưng đừng giận, chờ anh về nước rồi anh xin lỗi nha.”
Tôi mặt lạnh tanh, hỏi nó: “Con nhỏ đó là ai? Tự dưng xin lỗi cái gì?”
Nó bực bội phẩy tay: “Mẹ đừng xen vào nữa.”
Không ngờ bên kia lại thẳng thừng ra lệnh cho nó: “Đưa điện thoại cho mẹ anh đi. Anh không tiện nói thì để em nói rõ.”
Vương Duệ do dự một chút, rồi thở dài, đưa điện thoại cho tôi.
Tôi cau mày, nhận lấy.
“Alo? Chào cháu…”
“Cô là cô Lưu phải không? Cháu là bạn gái của con trai cô, tên là Từ Ân.”
“Cháu và Vương Duệ yêu nhau nghiêm túc, hướng đến chuyện kết hôn, nên có vài điều muốn nói rõ với cô.”
“Vương Duệ tuy là con trai cô, nhưng cũng là người trưởng thành rồi, giữa hai người vẫn nên có chút khoảng cách cần thiết.”
“Dù sao cô cũng là mẹ đơn thân nuôi con lớn lên sau khi ly hôn, nên đừng chiếm hữu quá mức, như vậy không tốt cho cả cô lẫn anh ấy.”
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm lại.
4
Lúc chồng cũ ngoại tình rồi đòi ly hôn, Vương Duệ mới chỉ hai tuổi.
Khi đó nó còn chưa nói sõi, tôi sợ mẹ kế sẽ đối xử tệ với nó, nên kiên quyết giành quyền nuôi con.
Bao năm qua tôi vừa đi làm kiếm tiền, vừa cố gắng cho nó những điều tốt nhất.
Tất cả tâm tư đều đặt vào chuyện nuôi con nên người, thành ra cũng chẳng nghĩ đến chuyện tái hôn.
Trái lại, chồng cũ thì ly hôn thêm lần nữa, rồi cứ liên tục năn nỉ đòi quay lại.
Tôi từ chối.
Nghĩ tới những gì hắn đã làm với tôi trước đây, thật sự chẳng còn chút muốn quay lại nào.
Kết quả là họ hàng trong nhà lại thay phiên nhau làm “quân sư tình cảm”.
Nào là con cái cần một gia đình đầy đủ.
Nào là người cha là nhân tố không thể thiếu trong quá trình trưởng thành.
Thậm chí còn châm chọc rằng con nhà đơn thân lúc nào cũng thiệt thòi hơn, thua từ vạch xuất phát.
May là lần này Vương Duệ đậu cao học, tôi cũng coi như nở mày nở mặt.
Không ngờ một cuộc điện thoại hôm nay lại khiến tôi lạnh người từ trong ra ngoài.
Nghe Từ Ân bên kia điện thoại nói đầy lý lẽ, tôi đột nhiên thấy mệt mỏi quá đỗi.
Ngẩng đầu nhìn con trai, nó lúc này đã quay mặt đi, như thể không dám nhìn vào mắt tôi.
Giọng trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên: “Alo? Tôi nói mà không nghe thấy hả? Nói gì đi chứ, câm rồi à?”
Tôi nghiến răng, quát lại Từ Ân: “Cô ăn nói kiểu gì vậy? Không biết lịch sự là gì à?”
Từ Ân lại cười khẩy một cái: “Bà ôm bạn trai tôi rồi đăng ảnh suốt ngày lên mạng, tôi thấy mình vẫn còn rất lịch sự đấy.”
Tôi siết chặt nắm tay.
Đúng là cái bình luận trên mạng khi nãy là của nó.
Tôi hít sâu một hơi, cố nén giận: “Cô tên là Từ Ân đúng không?”
“Vương Duệ là máu thịt của tôi, tôi mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra nó, chụp ảnh mà khoác vai con một chút thì sao?”
“Nó ăn của tôi, ở nhà tôi, cô là người ngoài mà dám lên mặt dạy tôi cách làm mẹ à? Trật tự đảo lộn thật rồi đấy!”
“Giờ tôi nói thẳng, tôi không đồng ý chuyện hai người yêu nhau!”
Đầu dây bên kia, Từ Ân gào lên giận dữ: “Bà có tư cách gì mà chia rẽ tôi với Vương Duệ? Quả nhiên mấy bà mẹ đơn thân đều có vấn đề!”
Tôi vừa định phản bác, Vương Duệ đã giật lấy điện thoại, bấm tắt cuộc gọi.
“Mẹ, mẹ thôi đi được không? Mẹ quá đáng thật đấy!”
Tôi chết sững.
Đứa con trai mà tôi một tay nuôi lớn, giờ đây lại như một người xa lạ.
“Chẳng lẽ con cũng nghĩ mẹ sai?”